> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…
Chương 637
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Đội phòng cháy đến kịp thời nên chỉ có hai gian phòng chứa đồ nhỏ bị thiêu hủy, nếu trễ hơn chút nữa, gia sản của phó sứ cũng không còn.Cho nên sáng sớm trước khi Tiêu Vân Chước về nhà nghỉ ngơi, có tặng lễ.Mạc giám chính biết được việc này, cũng hơi có chút cảm khái. Ti Thiên Đài bọn họ bình thường không xen vào chuyện của các đại thần, không thích tính những thứ này. Dù sao ai cũng không thích bí mật nhà mình cả ngày bị người ta nhìn chằm chằm không phải sao?Lại nói, cho dù muốn tính, cũng không tính được lợi hại như vậy...Mạc giám chính cũng biết bản lãnh của mình, cũng chỉ là trình độ giám chính bình thường, không có chỗ nào hơn người cả, nhưng cũng đủ để làm những việc trong chức trách của mình. Chỉ là không thể thông thấu lợi hại như Tiêu Vân Chước.Mạc giám chính cười một tiếng bỏ qua việc này, đối mặt với lòng biết ơn của Thông Chính ti phó sứ, ông ta cũng khách khí nhận lấy.Chỉ là không ngờ, buổi tối ngày thứ hai, Vương chưởng lịch lại tới.Mặt già Vương chưởng lịch cũng nhăn lại, chỉ nói: “Linh Đài lang vừa rồi còn nói... Kinh trung tây bắc sắc đen, khí sát, hẳn là có người đột tử... Nàng bảo đại nhân ngài đi thông báo với phủ doãn một tiếng, đi nhặt xác.”“??” Mạc giám chính thiếu chút nữa không thở ra hơi!“Nhặt xác? Nàng coi bản quan là gì? Làm chân chạy sao?!” Mạc giám chính cảm thấy rất buồn bực.Vương chưởng lịch há hốc mồm, cuối cùng không dám nói... Giám chính đại nhân sao có thể là chân chạy được? Là ông ta mới đúng.“Đi đi đi! Phái một người đi!” Mạc giám chính nghiến răng nghiến lợi: “Liên lụy mạng người, nếu bản quan mặc kệ, chẳng phải là thành người lòng dạ hiểm độc rồi sao!?”Ngày mai có phải ông ta nên xin bệ hạ một ít thị vệ hay không? Lão già khọm khẹm như ông ta không có chút thế lực nào, hôm qua phải đi đội phòng cháy, hôm nay phải đi kinh nha môn, mà những người này cũng không phải mỗi người đều có thể nghe lời ông ta đi làm việc a!Vương chưởng lịch vội vàng lui xuống.Tiêu Vân Chước chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, làm quan thật tốt, muốn làm chuyện gì, há mồm là được rồi, phía dưới có rất nhiều người!Nàng nhất định phải quý trọng, bệ hạ không phải đang ra lệnh cưỡng chế nàng trong vòng ba tháng có thành tích sao? Nàng đương nhiên không thể làm bệ hạ thất vọng!Thế là ngày thứ ba, Tiêu Vân Chước lại há mồm.Vương chưởng lịch vừa thấy nàng cúi đầu nhìn ông ta từ trên Thừa Linh Trụ, khuôn mặt già nua kia liền run lên.“Khách tinh xá ngạnh hà, âm dương bất hòa, mấy ngày sau tất sẽ có gió lớn, cây cối đổ rạp, ngươi bảo Giám chính đại nhân báo cho bệ hạ biết, sớm làm tốt công tác phòng bị, để tránh tổn thương dân chúng!”Vương chưởng lịch nhớ tới sắc mặt Mạc giám chính, vốn nghĩ hôm nay nếu là việc nhỏ, ông ta sẽ không báo, nhưng bây giờ nghe xong... chuyện liên quan đến dân chúng!Nhất định phải báo.Mạc giám chính cũng quan sát được gió, chỉ là gió lớn bao nhiêu lại không thể nói chuẩn, nghĩ xem thêm một ngày thì có thể rõ ràng hơn một chút, ai biết Tiêu Vân Chước đã mở miệng trước.Đột nhiên có cảm giác bị người ta giành việc.Bất đắc dĩ, chạy đi tìm bệ hạ.Nửa đêm canh ba, Càn Hòa Đế bị gọi dậy. Dưới cơn buồn ngủ, nghe Mạc giám chính nói, tâm tình cũng không tốt, nhưng lại nghe đây là do Tiêu Vân Chước nói ra, lại cảm thấy hơi an ủi.Người này không hổ là Linh Đài lang mà ông ta chỉ định, có chút tác dụng.Vì thế, Càn Hòa Đế liền thuận miệng hỏi Mạc giám chính, ba ngày này Tiêu Vân Chước biểu hiện như thế nào.Mạc giám chính biểu lộ một lời khó nói hết: “Linh Đài lang... quả thật có bản lĩnh, chỉ là...”“Bệ hạ! Lão thần thường ngày không qua lại với người khác, ở trong kinh này cũng không có nhân duyên gì. Chuyện Linh Đài lang mở miệng, vi thần lại không thể không làm, thật sự khó xử. Hay là ngài... phái riêng cho nàng chút nhân thủ đi?!” Mạc giám chính lập tức nằm rạp trên mặt đất, đáng thương lắp bắp nói.
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Đội phòng cháy đến kịp thời nên chỉ có hai gian phòng chứa đồ nhỏ bị thiêu hủy, nếu trễ hơn chút nữa, gia sản của phó sứ cũng không còn.Cho nên sáng sớm trước khi Tiêu Vân Chước về nhà nghỉ ngơi, có tặng lễ.Mạc giám chính biết được việc này, cũng hơi có chút cảm khái. Ti Thiên Đài bọn họ bình thường không xen vào chuyện của các đại thần, không thích tính những thứ này. Dù sao ai cũng không thích bí mật nhà mình cả ngày bị người ta nhìn chằm chằm không phải sao?Lại nói, cho dù muốn tính, cũng không tính được lợi hại như vậy...Mạc giám chính cũng biết bản lãnh của mình, cũng chỉ là trình độ giám chính bình thường, không có chỗ nào hơn người cả, nhưng cũng đủ để làm những việc trong chức trách của mình. Chỉ là không thể thông thấu lợi hại như Tiêu Vân Chước.Mạc giám chính cười một tiếng bỏ qua việc này, đối mặt với lòng biết ơn của Thông Chính ti phó sứ, ông ta cũng khách khí nhận lấy.Chỉ là không ngờ, buổi tối ngày thứ hai, Vương chưởng lịch lại tới.Mặt già Vương chưởng lịch cũng nhăn lại, chỉ nói: “Linh Đài lang vừa rồi còn nói... Kinh trung tây bắc sắc đen, khí sát, hẳn là có người đột tử... Nàng bảo đại nhân ngài đi thông báo với phủ doãn một tiếng, đi nhặt xác.”“??” Mạc giám chính thiếu chút nữa không thở ra hơi!“Nhặt xác? Nàng coi bản quan là gì? Làm chân chạy sao?!” Mạc giám chính cảm thấy rất buồn bực.Vương chưởng lịch há hốc mồm, cuối cùng không dám nói... Giám chính đại nhân sao có thể là chân chạy được? Là ông ta mới đúng.“Đi đi đi! Phái một người đi!” Mạc giám chính nghiến răng nghiến lợi: “Liên lụy mạng người, nếu bản quan mặc kệ, chẳng phải là thành người lòng dạ hiểm độc rồi sao!?”Ngày mai có phải ông ta nên xin bệ hạ một ít thị vệ hay không? Lão già khọm khẹm như ông ta không có chút thế lực nào, hôm qua phải đi đội phòng cháy, hôm nay phải đi kinh nha môn, mà những người này cũng không phải mỗi người đều có thể nghe lời ông ta đi làm việc a!Vương chưởng lịch vội vàng lui xuống.Tiêu Vân Chước chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, làm quan thật tốt, muốn làm chuyện gì, há mồm là được rồi, phía dưới có rất nhiều người!Nàng nhất định phải quý trọng, bệ hạ không phải đang ra lệnh cưỡng chế nàng trong vòng ba tháng có thành tích sao? Nàng đương nhiên không thể làm bệ hạ thất vọng!Thế là ngày thứ ba, Tiêu Vân Chước lại há mồm.Vương chưởng lịch vừa thấy nàng cúi đầu nhìn ông ta từ trên Thừa Linh Trụ, khuôn mặt già nua kia liền run lên.“Khách tinh xá ngạnh hà, âm dương bất hòa, mấy ngày sau tất sẽ có gió lớn, cây cối đổ rạp, ngươi bảo Giám chính đại nhân báo cho bệ hạ biết, sớm làm tốt công tác phòng bị, để tránh tổn thương dân chúng!”Vương chưởng lịch nhớ tới sắc mặt Mạc giám chính, vốn nghĩ hôm nay nếu là việc nhỏ, ông ta sẽ không báo, nhưng bây giờ nghe xong... chuyện liên quan đến dân chúng!Nhất định phải báo.Mạc giám chính cũng quan sát được gió, chỉ là gió lớn bao nhiêu lại không thể nói chuẩn, nghĩ xem thêm một ngày thì có thể rõ ràng hơn một chút, ai biết Tiêu Vân Chước đã mở miệng trước.Đột nhiên có cảm giác bị người ta giành việc.Bất đắc dĩ, chạy đi tìm bệ hạ.Nửa đêm canh ba, Càn Hòa Đế bị gọi dậy. Dưới cơn buồn ngủ, nghe Mạc giám chính nói, tâm tình cũng không tốt, nhưng lại nghe đây là do Tiêu Vân Chước nói ra, lại cảm thấy hơi an ủi.Người này không hổ là Linh Đài lang mà ông ta chỉ định, có chút tác dụng.Vì thế, Càn Hòa Đế liền thuận miệng hỏi Mạc giám chính, ba ngày này Tiêu Vân Chước biểu hiện như thế nào.Mạc giám chính biểu lộ một lời khó nói hết: “Linh Đài lang... quả thật có bản lĩnh, chỉ là...”“Bệ hạ! Lão thần thường ngày không qua lại với người khác, ở trong kinh này cũng không có nhân duyên gì. Chuyện Linh Đài lang mở miệng, vi thần lại không thể không làm, thật sự khó xử. Hay là ngài... phái riêng cho nàng chút nhân thủ đi?!” Mạc giám chính lập tức nằm rạp trên mặt đất, đáng thương lắp bắp nói.
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Đội phòng cháy đến kịp thời nên chỉ có hai gian phòng chứa đồ nhỏ bị thiêu hủy, nếu trễ hơn chút nữa, gia sản của phó sứ cũng không còn.Cho nên sáng sớm trước khi Tiêu Vân Chước về nhà nghỉ ngơi, có tặng lễ.Mạc giám chính biết được việc này, cũng hơi có chút cảm khái. Ti Thiên Đài bọn họ bình thường không xen vào chuyện của các đại thần, không thích tính những thứ này. Dù sao ai cũng không thích bí mật nhà mình cả ngày bị người ta nhìn chằm chằm không phải sao?Lại nói, cho dù muốn tính, cũng không tính được lợi hại như vậy...Mạc giám chính cũng biết bản lãnh của mình, cũng chỉ là trình độ giám chính bình thường, không có chỗ nào hơn người cả, nhưng cũng đủ để làm những việc trong chức trách của mình. Chỉ là không thể thông thấu lợi hại như Tiêu Vân Chước.Mạc giám chính cười một tiếng bỏ qua việc này, đối mặt với lòng biết ơn của Thông Chính ti phó sứ, ông ta cũng khách khí nhận lấy.Chỉ là không ngờ, buổi tối ngày thứ hai, Vương chưởng lịch lại tới.Mặt già Vương chưởng lịch cũng nhăn lại, chỉ nói: “Linh Đài lang vừa rồi còn nói... Kinh trung tây bắc sắc đen, khí sát, hẳn là có người đột tử... Nàng bảo đại nhân ngài đi thông báo với phủ doãn một tiếng, đi nhặt xác.”“??” Mạc giám chính thiếu chút nữa không thở ra hơi!“Nhặt xác? Nàng coi bản quan là gì? Làm chân chạy sao?!” Mạc giám chính cảm thấy rất buồn bực.Vương chưởng lịch há hốc mồm, cuối cùng không dám nói... Giám chính đại nhân sao có thể là chân chạy được? Là ông ta mới đúng.“Đi đi đi! Phái một người đi!” Mạc giám chính nghiến răng nghiến lợi: “Liên lụy mạng người, nếu bản quan mặc kệ, chẳng phải là thành người lòng dạ hiểm độc rồi sao!?”Ngày mai có phải ông ta nên xin bệ hạ một ít thị vệ hay không? Lão già khọm khẹm như ông ta không có chút thế lực nào, hôm qua phải đi đội phòng cháy, hôm nay phải đi kinh nha môn, mà những người này cũng không phải mỗi người đều có thể nghe lời ông ta đi làm việc a!Vương chưởng lịch vội vàng lui xuống.Tiêu Vân Chước chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, làm quan thật tốt, muốn làm chuyện gì, há mồm là được rồi, phía dưới có rất nhiều người!Nàng nhất định phải quý trọng, bệ hạ không phải đang ra lệnh cưỡng chế nàng trong vòng ba tháng có thành tích sao? Nàng đương nhiên không thể làm bệ hạ thất vọng!Thế là ngày thứ ba, Tiêu Vân Chước lại há mồm.Vương chưởng lịch vừa thấy nàng cúi đầu nhìn ông ta từ trên Thừa Linh Trụ, khuôn mặt già nua kia liền run lên.“Khách tinh xá ngạnh hà, âm dương bất hòa, mấy ngày sau tất sẽ có gió lớn, cây cối đổ rạp, ngươi bảo Giám chính đại nhân báo cho bệ hạ biết, sớm làm tốt công tác phòng bị, để tránh tổn thương dân chúng!”Vương chưởng lịch nhớ tới sắc mặt Mạc giám chính, vốn nghĩ hôm nay nếu là việc nhỏ, ông ta sẽ không báo, nhưng bây giờ nghe xong... chuyện liên quan đến dân chúng!Nhất định phải báo.Mạc giám chính cũng quan sát được gió, chỉ là gió lớn bao nhiêu lại không thể nói chuẩn, nghĩ xem thêm một ngày thì có thể rõ ràng hơn một chút, ai biết Tiêu Vân Chước đã mở miệng trước.Đột nhiên có cảm giác bị người ta giành việc.Bất đắc dĩ, chạy đi tìm bệ hạ.Nửa đêm canh ba, Càn Hòa Đế bị gọi dậy. Dưới cơn buồn ngủ, nghe Mạc giám chính nói, tâm tình cũng không tốt, nhưng lại nghe đây là do Tiêu Vân Chước nói ra, lại cảm thấy hơi an ủi.Người này không hổ là Linh Đài lang mà ông ta chỉ định, có chút tác dụng.Vì thế, Càn Hòa Đế liền thuận miệng hỏi Mạc giám chính, ba ngày này Tiêu Vân Chước biểu hiện như thế nào.Mạc giám chính biểu lộ một lời khó nói hết: “Linh Đài lang... quả thật có bản lĩnh, chỉ là...”“Bệ hạ! Lão thần thường ngày không qua lại với người khác, ở trong kinh này cũng không có nhân duyên gì. Chuyện Linh Đài lang mở miệng, vi thần lại không thể không làm, thật sự khó xử. Hay là ngài... phái riêng cho nàng chút nhân thủ đi?!” Mạc giám chính lập tức nằm rạp trên mặt đất, đáng thương lắp bắp nói.