Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 392: Nụ hôn thầm lặng!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Ở một nơi khác, Mã Nhược Anh ngồi trên ghế salon, trước mặt cô là một chiếc máy tính. Lướt những ngón tay thon dài trên bàn phím, cô viết một dòng tin nhắn trong mail, sau đó nhanh chóng gửi đi."Ách -xì" - Mã Nhược Anh lắc đầu, cô nhăn mặt, đưa một tay lên xoa mũi mình.Sao tự nhiên lại hắt xì nhỉ? Có ai đang nhắc cô sao? Hay là đang nói xấu? Kẻ nào mà to gan vậy?Vivian vừa tắm xong, cô ta cầm theo một ly nước đi ra ngoài. Thư thản ngồi xuống ghế, Vivian liếc mắt nhìn sang bên cạnh, vài giây sau lên tiếng:- Cô liên lạc với nhiều giáo sư thần kinh vậy? Làm gì thể?Mã Nhược Anh nhướn mày, thuận miệng đáp:- Tôi muốn nhờ họ hội chuẩn cho Stefan, xem xét tình hình và mức độ nghiêm trọng của anh ta như thế nào.Vivian nghe xong, bĩu môi nói:- Đúng là có tâm ghê. Lúc nãy tôi cứ tưởng cô nói đùa nhưng mà lại làm thật này, Selina, cô để ý Stefan sao?Mã Nhược Anh vừa đánh máy vừa nhíu mày, lên tiếng:- Cô nói gì vậy? Đừng có mà bắt chước Vô Thần, một mình cậu ta suy nghĩ nhiều là đủ rồi, tôi không cần thêm cô.Dứt lời, Mã Nhược Anh vươn tay, thuận tiện cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm. Vivian nhìn thấy, ngay lập tức nói:- Này, đó là nước của tôi mà?Cô phất tay, tùy tiện đáp:- Tự rót ly mới uống đi.Vivian: "...."Cái ly đó là tôi mới rót xong đấy. Lần đầu tiên một nữ hoàng tự rót nước uống đấy!!!- -----....------------------...-------------Âu Dương Vô Thần dừng xe trước cổng khách sạn PJH. Đi vào sảnh lớn, anh liếc mắt nhìn đám người vẫn còn đang hỗn loạn vì cuộc tấn công lúc nãy, hời hợt thở một hơi, rồi lạnh nhạt bước tiếp.Nhấn nút cho thang máy đi lên tầng của mình, Âu Dương Vô Thần chậm rãi đi đến phòng có một người đang đứng, chính là Kỳ Ân.- Cô ấy không ra ngoài chứ? - Người đàn ông lên tiếng hỏi.Kỳ Ân cúi đầu, kính cẩn đáp:- Dạ không, cậu chủ. Từ khi người đi, Nhị tiểu thư vẫn luôn ở trong phòng.Căn bản là không ra được mà!Âu Dương Vô Thần gật đầu, anh phất tay, Kỳ Ân tự hiểu rõ rời đi. Cầm thẻ phòng quẹt vào máy, anh mở cửa bước vào trong.Vừa mới đi vào, Âu Dương Vô Thần đã thấy một bóng hình nằm trên giường, anh chớp mắt, nhẹ nhàng tiến tới.Âu Dương Thiên Thiên nằm ngủ say trên chiếc nệm ấm, tay cô vẫn đặt bên ngực trái mình, hơi thở phả ra đều đặn nhỏ nhắn.Nhếch khóe môi lên cao, Âu Dương Vô Thần nở một nụ cười bất đắc dĩ. Biết ngay mà... cô sao lại đợi anh được chứ? Chỉ có ham ngủ trước mà thôi.Nhẹ nhàng cầm cánh tay đặt trên ngực của Âu Dương Thiên Thiên lên, người đàn ông cười mỉm, hơi cúi người, anh chậm rãi in một nụ hôn lên đó....
Ở một nơi khác, Mã Nhược Anh ngồi trên ghế salon, trước mặt cô là một chiếc máy tính. Lướt những ngón tay thon dài trên bàn phím, cô viết một dòng tin nhắn trong mail, sau đó nhanh chóng gửi đi.
"Ách -xì" - Mã Nhược Anh lắc đầu, cô nhăn mặt, đưa một tay lên xoa mũi mình.
Sao tự nhiên lại hắt xì nhỉ? Có ai đang nhắc cô sao? Hay là đang nói xấu? Kẻ nào mà to gan vậy?
Vivian vừa tắm xong, cô ta cầm theo một ly nước đi ra ngoài. Thư thản ngồi xuống ghế, Vivian liếc mắt nhìn sang bên cạnh, vài giây sau lên tiếng:
- Cô liên lạc với nhiều giáo sư thần kinh vậy? Làm gì thể?
Mã Nhược Anh nhướn mày, thuận miệng đáp:
- Tôi muốn nhờ họ hội chuẩn cho Stefan, xem xét tình hình và mức độ nghiêm trọng của anh ta như thế nào.
Vivian nghe xong, bĩu môi nói:
- Đúng là có tâm ghê. Lúc nãy tôi cứ tưởng cô nói đùa nhưng mà lại làm thật này, Selina, cô để ý Stefan sao?
Mã Nhược Anh vừa đánh máy vừa nhíu mày, lên tiếng:
- Cô nói gì vậy? Đừng có mà bắt chước Vô Thần, một mình cậu ta suy nghĩ nhiều là đủ rồi, tôi không cần thêm cô.
Dứt lời, Mã Nhược Anh vươn tay, thuận tiện cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm. Vivian nhìn thấy, ngay lập tức nói:
- Này, đó là nước của tôi mà?
Cô phất tay, tùy tiện đáp:
- Tự rót ly mới uống đi.
Vivian: "...."
Cái ly đó là tôi mới rót xong đấy. Lần đầu tiên một nữ hoàng tự rót nước uống đấy!!!
- -----....------------------...-------------
Âu Dương Vô Thần dừng xe trước cổng khách sạn PJH. Đi vào sảnh lớn, anh liếc mắt nhìn đám người vẫn còn đang hỗn loạn vì cuộc tấn công lúc nãy, hời hợt thở một hơi, rồi lạnh nhạt bước tiếp.
Nhấn nút cho thang máy đi lên tầng của mình, Âu Dương Vô Thần chậm rãi đi đến phòng có một người đang đứng, chính là Kỳ Ân.
- Cô ấy không ra ngoài chứ? - Người đàn ông lên tiếng hỏi.
Kỳ Ân cúi đầu, kính cẩn đáp:
- Dạ không, cậu chủ. Từ khi người đi, Nhị tiểu thư vẫn luôn ở trong phòng.
Căn bản là không ra được mà!
Âu Dương Vô Thần gật đầu, anh phất tay, Kỳ Ân tự hiểu rõ rời đi. Cầm thẻ phòng quẹt vào máy, anh mở cửa bước vào trong.
Vừa mới đi vào, Âu Dương Vô Thần đã thấy một bóng hình nằm trên giường, anh chớp mắt, nhẹ nhàng tiến tới.
Âu Dương Thiên Thiên nằm ngủ say trên chiếc nệm ấm, tay cô vẫn đặt bên ngực trái mình, hơi thở phả ra đều đặn nhỏ nhắn.
Nhếch khóe môi lên cao, Âu Dương Vô Thần nở một nụ cười bất đắc dĩ. Biết ngay mà... cô sao lại đợi anh được chứ? Chỉ có ham ngủ trước mà thôi.
Nhẹ nhàng cầm cánh tay đặt trên ngực của Âu Dương Thiên Thiên lên, người đàn ông cười mỉm, hơi cúi người, anh chậm rãi in một nụ hôn lên đó....
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Ở một nơi khác, Mã Nhược Anh ngồi trên ghế salon, trước mặt cô là một chiếc máy tính. Lướt những ngón tay thon dài trên bàn phím, cô viết một dòng tin nhắn trong mail, sau đó nhanh chóng gửi đi."Ách -xì" - Mã Nhược Anh lắc đầu, cô nhăn mặt, đưa một tay lên xoa mũi mình.Sao tự nhiên lại hắt xì nhỉ? Có ai đang nhắc cô sao? Hay là đang nói xấu? Kẻ nào mà to gan vậy?Vivian vừa tắm xong, cô ta cầm theo một ly nước đi ra ngoài. Thư thản ngồi xuống ghế, Vivian liếc mắt nhìn sang bên cạnh, vài giây sau lên tiếng:- Cô liên lạc với nhiều giáo sư thần kinh vậy? Làm gì thể?Mã Nhược Anh nhướn mày, thuận miệng đáp:- Tôi muốn nhờ họ hội chuẩn cho Stefan, xem xét tình hình và mức độ nghiêm trọng của anh ta như thế nào.Vivian nghe xong, bĩu môi nói:- Đúng là có tâm ghê. Lúc nãy tôi cứ tưởng cô nói đùa nhưng mà lại làm thật này, Selina, cô để ý Stefan sao?Mã Nhược Anh vừa đánh máy vừa nhíu mày, lên tiếng:- Cô nói gì vậy? Đừng có mà bắt chước Vô Thần, một mình cậu ta suy nghĩ nhiều là đủ rồi, tôi không cần thêm cô.Dứt lời, Mã Nhược Anh vươn tay, thuận tiện cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm. Vivian nhìn thấy, ngay lập tức nói:- Này, đó là nước của tôi mà?Cô phất tay, tùy tiện đáp:- Tự rót ly mới uống đi.Vivian: "...."Cái ly đó là tôi mới rót xong đấy. Lần đầu tiên một nữ hoàng tự rót nước uống đấy!!!- -----....------------------...-------------Âu Dương Vô Thần dừng xe trước cổng khách sạn PJH. Đi vào sảnh lớn, anh liếc mắt nhìn đám người vẫn còn đang hỗn loạn vì cuộc tấn công lúc nãy, hời hợt thở một hơi, rồi lạnh nhạt bước tiếp.Nhấn nút cho thang máy đi lên tầng của mình, Âu Dương Vô Thần chậm rãi đi đến phòng có một người đang đứng, chính là Kỳ Ân.- Cô ấy không ra ngoài chứ? - Người đàn ông lên tiếng hỏi.Kỳ Ân cúi đầu, kính cẩn đáp:- Dạ không, cậu chủ. Từ khi người đi, Nhị tiểu thư vẫn luôn ở trong phòng.Căn bản là không ra được mà!Âu Dương Vô Thần gật đầu, anh phất tay, Kỳ Ân tự hiểu rõ rời đi. Cầm thẻ phòng quẹt vào máy, anh mở cửa bước vào trong.Vừa mới đi vào, Âu Dương Vô Thần đã thấy một bóng hình nằm trên giường, anh chớp mắt, nhẹ nhàng tiến tới.Âu Dương Thiên Thiên nằm ngủ say trên chiếc nệm ấm, tay cô vẫn đặt bên ngực trái mình, hơi thở phả ra đều đặn nhỏ nhắn.Nhếch khóe môi lên cao, Âu Dương Vô Thần nở một nụ cười bất đắc dĩ. Biết ngay mà... cô sao lại đợi anh được chứ? Chỉ có ham ngủ trước mà thôi.Nhẹ nhàng cầm cánh tay đặt trên ngực của Âu Dương Thiên Thiên lên, người đàn ông cười mỉm, hơi cúi người, anh chậm rãi in một nụ hôn lên đó....