Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 410: Không thích!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Ấn đường Âu Dương Vô Thần cau càng ngày càng chặt hơn, anh mím môi, lên tiếng:- Không thích!Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, đứng dậy nhìn anh, hỏi:- Tại sao anh lại không thích?Người đàn ông nhìn lại cô, rành rọt đáp:- Tôi không thích là không thích. Không cần lí do.Âu Dương Thiên Thiên đến chịu với lời biện minh của anh, cô nghiêng đầu, hỏi:- Tôi đã nhường cho anh nằm trên giường rồi, tại sao lại còn không thích?Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt đen láy, trả lời:- Tôi không thích em nằm dưới đất, tôi muốn em nằm trên giường.Lời này của người đàn ông phát ra, làm Âu Dương Thiên Thiên có chút bất ngờ, cô ngây người vài giây, rồi chỉ tay xuống chiếc chăn dưới sàn, nói:- Vậy.... anh nằm dưới đất đi."....." Ngay sau đó là một khoảng không im lặng kéo dài.Hai phút sau.....Ở nơi lúc nãy Âu Dương Thiên Thiên đã trải chăn, có một người con gái đang nằm. Và đương nhiên.... kẻ đó chính là cô.Là cô. Là CÔ. Âu Dương Thiên Thiên!"....."Vốn dĩ cứ tưởng người đàn ông đó nói như vậy thì sẽ cho cô lên giường nằm, ai mà ngờ.... anh ta không chịu.Âu Dương Thiên Thiên giật giật khóe môi, ánh mắt trừng lớn, Thế mà còn tỏ ra vẻ quan tâm cô, đến cuối cùng.... vẫn là cho cô nằm đất.Tức chết cô rồi!!!Đang lúc Âu Dương Thiên Thiên hậm hực, người đàn ông nằm trên chiếc giường lớn bỗng lên tiếng:- Âu Dương Thiên Thiên.Nghe lời gọi của anh, cô chẹp miệng, khó chịu đáp:- Cái gì?Âu Dương Vô Thần liếc mắt, trầm giọng hỏi:- Em ngủ chưa?"...."Gì vậy ba? Hết chuyện chơi đúng không? Nghe cô trả lời thì tự khắc là biết chưa ngủ rồi. Còn hỏi ngủ chưa?Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô kéo chăn lên trùm đầu mình, hừ lạnh nói:- Tôi ngủ rồi, đang say giấc nồng, mơ thấy vô số tiền bạc và trai đẹp. Anh ngủ đi, chúc anh ngủ ngon, mơ thấy ác mộng."....." Dứt lời, sau đó là một mảnh yên tĩnh kéo dài nữa.....Ban đêm, khi tất cả mọi thứ đã chìm sâu vào trong thế giới của riêng mình, có một người đàn ông.... nhẹ nhàng rời giường. Anh ta bế cô gái đang nằm tự do dưới sàn, cẩn thận đặt lên giường, rồi đắp chăn lên ngang người cô.Nằm xuống bên cạnh, người đàn ông ôm ngang lấy cô gái nhỏ, an tâm đi vào giấc ngủ....

Ấn đường Âu Dương Vô Thần cau càng ngày càng chặt hơn, anh mím môi, lên tiếng:

- Không thích!

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, đứng dậy nhìn anh, hỏi:

- Tại sao anh lại không thích?

Người đàn ông nhìn lại cô, rành rọt đáp:

- Tôi không thích là không thích. Không cần lí do.

Âu Dương Thiên Thiên đến chịu với lời biện minh của anh, cô nghiêng đầu, hỏi:

- Tôi đã nhường cho anh nằm trên giường rồi, tại sao lại còn không thích?

Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt đen láy, trả lời:

- Tôi không thích em nằm dưới đất, tôi muốn em nằm trên giường.

Lời này của người đàn ông phát ra, làm Âu Dương Thiên Thiên có chút bất ngờ, cô ngây người vài giây, rồi chỉ tay xuống chiếc chăn dưới sàn, nói:

- Vậy.... anh nằm dưới đất đi.

"....." Ngay sau đó là một khoảng không im lặng kéo dài.

Hai phút sau.....

Ở nơi lúc nãy Âu Dương Thiên Thiên đã trải chăn, có một người con gái đang nằm. Và đương nhiên.... kẻ đó chính là cô.

Là cô. Là CÔ. Âu Dương Thiên Thiên!

"....."

Vốn dĩ cứ tưởng người đàn ông đó nói như vậy thì sẽ cho cô lên giường nằm, ai mà ngờ.... anh ta không chịu.

Âu Dương Thiên Thiên giật giật khóe môi, ánh mắt trừng lớn, Thế mà còn tỏ ra vẻ quan tâm cô, đến cuối cùng.... vẫn là cho cô nằm đất.

Tức chết cô rồi!!!

Đang lúc Âu Dương Thiên Thiên hậm hực, người đàn ông nằm trên chiếc giường lớn bỗng lên tiếng:

- Âu Dương Thiên Thiên.

Nghe lời gọi của anh, cô chẹp miệng, khó chịu đáp:

- Cái gì?

Âu Dương Vô Thần liếc mắt, trầm giọng hỏi:

- Em ngủ chưa?

"...."

Gì vậy ba? Hết chuyện chơi đúng không? Nghe cô trả lời thì tự khắc là biết chưa ngủ rồi. Còn hỏi ngủ chưa?

Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô kéo chăn lên trùm đầu mình, hừ lạnh nói:

- Tôi ngủ rồi, đang say giấc nồng, mơ thấy vô số tiền bạc và trai đẹp. Anh ngủ đi, chúc anh ngủ ngon, mơ thấy ác mộng.

"....." Dứt lời, sau đó là một mảnh yên tĩnh kéo dài nữa.....

Ban đêm, khi tất cả mọi thứ đã chìm sâu vào trong thế giới của riêng mình, có một người đàn ông.... nhẹ nhàng rời giường. Anh ta bế cô gái đang nằm tự do dưới sàn, cẩn thận đặt lên giường, rồi đắp chăn lên ngang người cô.

Nằm xuống bên cạnh, người đàn ông ôm ngang lấy cô gái nhỏ, an tâm đi vào giấc ngủ....

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Ấn đường Âu Dương Vô Thần cau càng ngày càng chặt hơn, anh mím môi, lên tiếng:- Không thích!Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, đứng dậy nhìn anh, hỏi:- Tại sao anh lại không thích?Người đàn ông nhìn lại cô, rành rọt đáp:- Tôi không thích là không thích. Không cần lí do.Âu Dương Thiên Thiên đến chịu với lời biện minh của anh, cô nghiêng đầu, hỏi:- Tôi đã nhường cho anh nằm trên giường rồi, tại sao lại còn không thích?Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt đen láy, trả lời:- Tôi không thích em nằm dưới đất, tôi muốn em nằm trên giường.Lời này của người đàn ông phát ra, làm Âu Dương Thiên Thiên có chút bất ngờ, cô ngây người vài giây, rồi chỉ tay xuống chiếc chăn dưới sàn, nói:- Vậy.... anh nằm dưới đất đi."....." Ngay sau đó là một khoảng không im lặng kéo dài.Hai phút sau.....Ở nơi lúc nãy Âu Dương Thiên Thiên đã trải chăn, có một người con gái đang nằm. Và đương nhiên.... kẻ đó chính là cô.Là cô. Là CÔ. Âu Dương Thiên Thiên!"....."Vốn dĩ cứ tưởng người đàn ông đó nói như vậy thì sẽ cho cô lên giường nằm, ai mà ngờ.... anh ta không chịu.Âu Dương Thiên Thiên giật giật khóe môi, ánh mắt trừng lớn, Thế mà còn tỏ ra vẻ quan tâm cô, đến cuối cùng.... vẫn là cho cô nằm đất.Tức chết cô rồi!!!Đang lúc Âu Dương Thiên Thiên hậm hực, người đàn ông nằm trên chiếc giường lớn bỗng lên tiếng:- Âu Dương Thiên Thiên.Nghe lời gọi của anh, cô chẹp miệng, khó chịu đáp:- Cái gì?Âu Dương Vô Thần liếc mắt, trầm giọng hỏi:- Em ngủ chưa?"...."Gì vậy ba? Hết chuyện chơi đúng không? Nghe cô trả lời thì tự khắc là biết chưa ngủ rồi. Còn hỏi ngủ chưa?Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô kéo chăn lên trùm đầu mình, hừ lạnh nói:- Tôi ngủ rồi, đang say giấc nồng, mơ thấy vô số tiền bạc và trai đẹp. Anh ngủ đi, chúc anh ngủ ngon, mơ thấy ác mộng."....." Dứt lời, sau đó là một mảnh yên tĩnh kéo dài nữa.....Ban đêm, khi tất cả mọi thứ đã chìm sâu vào trong thế giới của riêng mình, có một người đàn ông.... nhẹ nhàng rời giường. Anh ta bế cô gái đang nằm tự do dưới sàn, cẩn thận đặt lên giường, rồi đắp chăn lên ngang người cô.Nằm xuống bên cạnh, người đàn ông ôm ngang lấy cô gái nhỏ, an tâm đi vào giấc ngủ....

Chương 410: Không thích!