Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 419: Đồ Biến thái!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Quay ngược trở lại 20 phút trước, khi phòng của Âu Dương Vô Thần vẫn chìm trong sự tĩnh lặng êm đềm. Lúc này, cô gái đang nằm trên giường bỗng tỉnh giấc bởi ánh nắng chiếu hắt vào từ cửa sổÂu Dương Thiên Thiên lờ mờ mở mắt, cô cựa quậy người, theo bản năng quay mặt qua một bên. Đột nhiên, trong tầm nhìn xuất hiện một hình bóng quen thuộc, khiến cô giật mình mở to mắt."....."Âu Dương Vô Thần? Sao anh ta lại ở đây? Còn nằm bên cạnh cô nữa?Hơi ngóc đầu lên nhìn xung quanh, Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, nhíu mày khó hiểu.Kì lạ, sao cao vậy? Cô đang nằm trên giường à? Không phải tối hôm qua nằm dưới đất sao? Từ khi nào thì trèo lên đây rồi? Quái đản.Âu Dương Thiên Thiên càng nhìn càng không giải thích nổi, cô nằm xuống lại, hơi dịch thân thể ra sau, dường như muốn tách ra khỏi người đàn ông.Thế nhưng, cánh tay của Âu Dương Vô Thần đặt trên eo đột nhiên siết lại, tự động kéo người cô về sát lại người của anh."...."Âu Dương Thiên Thiên nhìn người đàn ông đang nhắm mắt, cau mày lên tiếng:- Âu Dương Vô Thần, anh tỉnh rồi hả? Mau thả tôi ra.Ngược lại với suy nghĩ của cô, người đàn ông kia vẫn nhắm mắt im lặng, tựa như đang ngủ say, không hề có dấu hiệu gì gọi là thức giấc, càng không có chuyện nghe theo lời cô mà thả tay ra.Âu Dương Thiên Thiên: "...."Vậy là sao? Tỉnh chưa hay còn ngủ? Mặt thì lặng mà tay thì động là thế nào?Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt một lượt, cô đưa tay lên vỗ vỗ vài phát vào mặt của người đàn ông, không thấy anh phản ứng thì liền véo một cái, gọi tiếp:- Âu Dương Vô Thần, Âu Dương Vô Thần!Đúng lúc này, bàn tay đang ôm eo Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên cử động, nó di chuyển chậm rãi, bỏ qua lớp áo của cô mà luồn vào bên trong, xoa xoa lớp da thịt mềm mại.- Hưm~Âu Dương Thiên Thiên giật nảy mình, theo phản xạ rụt eo lại. Cô cúi đầu xuống nhìn bàn tay đang sờ eo mình, chớp chớp mắt vài cái, rồi ngước lên nhìn lại người đàn ông, lên tiếng:- Âu Dương Vô Thần, anh.... đang làm gì vậy?Đáp lại lời của cô là một tràng im lặng nữa, Âu Dương Vô Thần vẫn nhắm mắt ngủ say như không hay biết gì. Thế nhưng, cánh tay phía dưới thì vẫn không ngừng xoa xoa eo của Âu Dương Thiên Thiên, thậm chí.... còn đang lần mò sờ lên trên cao."....""Chát" - Một tiếng động lớn phát ra, cùng với đó là giọng la hét của người còn gái:- Này, đồ biến thái!

Quay ngược trở lại 20 phút trước, khi phòng của Âu Dương Vô Thần vẫn chìm trong sự tĩnh lặng êm đềm. Lúc này, cô gái đang nằm trên giường bỗng tỉnh giấc bởi ánh nắng chiếu hắt vào từ cửa sổ

Âu Dương Thiên Thiên lờ mờ mở mắt, cô cựa quậy người, theo bản năng quay mặt qua một bên. Đột nhiên, trong tầm nhìn xuất hiện một hình bóng quen thuộc, khiến cô giật mình mở to mắt.

"....."

Âu Dương Vô Thần? Sao anh ta lại ở đây? Còn nằm bên cạnh cô nữa?

Hơi ngóc đầu lên nhìn xung quanh, Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, nhíu mày khó hiểu.

Kì lạ, sao cao vậy? Cô đang nằm trên giường à? Không phải tối hôm qua nằm dưới đất sao? Từ khi nào thì trèo lên đây rồi? Quái đản.

Âu Dương Thiên Thiên càng nhìn càng không giải thích nổi, cô nằm xuống lại, hơi dịch thân thể ra sau, dường như muốn tách ra khỏi người đàn ông.

Thế nhưng, cánh tay của Âu Dương Vô Thần đặt trên eo đột nhiên siết lại, tự động kéo người cô về sát lại người của anh.

"...."

Âu Dương Thiên Thiên nhìn người đàn ông đang nhắm mắt, cau mày lên tiếng:

- Âu Dương Vô Thần, anh tỉnh rồi hả? Mau thả tôi ra.

Ngược lại với suy nghĩ của cô, người đàn ông kia vẫn nhắm mắt im lặng, tựa như đang ngủ say, không hề có dấu hiệu gì gọi là thức giấc, càng không có chuyện nghe theo lời cô mà thả tay ra.

Âu Dương Thiên Thiên: "...."

Vậy là sao? Tỉnh chưa hay còn ngủ? Mặt thì lặng mà tay thì động là thế nào?

Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt một lượt, cô đưa tay lên vỗ vỗ vài phát vào mặt của người đàn ông, không thấy anh phản ứng thì liền véo một cái, gọi tiếp:

- Âu Dương Vô Thần, Âu Dương Vô Thần!

Đúng lúc này, bàn tay đang ôm eo Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên cử động, nó di chuyển chậm rãi, bỏ qua lớp áo của cô mà luồn vào bên trong, xoa xoa lớp da thịt mềm mại.

- Hưm~

Âu Dương Thiên Thiên giật nảy mình, theo phản xạ rụt eo lại. Cô cúi đầu xuống nhìn bàn tay đang sờ eo mình, chớp chớp mắt vài cái, rồi ngước lên nhìn lại người đàn ông, lên tiếng:

- Âu Dương Vô Thần, anh.... đang làm gì vậy?

Đáp lại lời của cô là một tràng im lặng nữa, Âu Dương Vô Thần vẫn nhắm mắt ngủ say như không hay biết gì. Thế nhưng, cánh tay phía dưới thì vẫn không ngừng xoa xoa eo của Âu Dương Thiên Thiên, thậm chí.... còn đang lần mò sờ lên trên cao.

"...."

"Chát" - Một tiếng động lớn phát ra, cùng với đó là giọng la hét của người còn gái:

- Này, đồ biến thái!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Quay ngược trở lại 20 phút trước, khi phòng của Âu Dương Vô Thần vẫn chìm trong sự tĩnh lặng êm đềm. Lúc này, cô gái đang nằm trên giường bỗng tỉnh giấc bởi ánh nắng chiếu hắt vào từ cửa sổÂu Dương Thiên Thiên lờ mờ mở mắt, cô cựa quậy người, theo bản năng quay mặt qua một bên. Đột nhiên, trong tầm nhìn xuất hiện một hình bóng quen thuộc, khiến cô giật mình mở to mắt."....."Âu Dương Vô Thần? Sao anh ta lại ở đây? Còn nằm bên cạnh cô nữa?Hơi ngóc đầu lên nhìn xung quanh, Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, nhíu mày khó hiểu.Kì lạ, sao cao vậy? Cô đang nằm trên giường à? Không phải tối hôm qua nằm dưới đất sao? Từ khi nào thì trèo lên đây rồi? Quái đản.Âu Dương Thiên Thiên càng nhìn càng không giải thích nổi, cô nằm xuống lại, hơi dịch thân thể ra sau, dường như muốn tách ra khỏi người đàn ông.Thế nhưng, cánh tay của Âu Dương Vô Thần đặt trên eo đột nhiên siết lại, tự động kéo người cô về sát lại người của anh."...."Âu Dương Thiên Thiên nhìn người đàn ông đang nhắm mắt, cau mày lên tiếng:- Âu Dương Vô Thần, anh tỉnh rồi hả? Mau thả tôi ra.Ngược lại với suy nghĩ của cô, người đàn ông kia vẫn nhắm mắt im lặng, tựa như đang ngủ say, không hề có dấu hiệu gì gọi là thức giấc, càng không có chuyện nghe theo lời cô mà thả tay ra.Âu Dương Thiên Thiên: "...."Vậy là sao? Tỉnh chưa hay còn ngủ? Mặt thì lặng mà tay thì động là thế nào?Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt một lượt, cô đưa tay lên vỗ vỗ vài phát vào mặt của người đàn ông, không thấy anh phản ứng thì liền véo một cái, gọi tiếp:- Âu Dương Vô Thần, Âu Dương Vô Thần!Đúng lúc này, bàn tay đang ôm eo Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên cử động, nó di chuyển chậm rãi, bỏ qua lớp áo của cô mà luồn vào bên trong, xoa xoa lớp da thịt mềm mại.- Hưm~Âu Dương Thiên Thiên giật nảy mình, theo phản xạ rụt eo lại. Cô cúi đầu xuống nhìn bàn tay đang sờ eo mình, chớp chớp mắt vài cái, rồi ngước lên nhìn lại người đàn ông, lên tiếng:- Âu Dương Vô Thần, anh.... đang làm gì vậy?Đáp lại lời của cô là một tràng im lặng nữa, Âu Dương Vô Thần vẫn nhắm mắt ngủ say như không hay biết gì. Thế nhưng, cánh tay phía dưới thì vẫn không ngừng xoa xoa eo của Âu Dương Thiên Thiên, thậm chí.... còn đang lần mò sờ lên trên cao."....""Chát" - Một tiếng động lớn phát ra, cùng với đó là giọng la hét của người còn gái:- Này, đồ biến thái!

Chương 419: Đồ Biến thái!