Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 421: Chuyện

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Lời nói của Kỳ Ân khiến động tác của Âu Dương Thiên Thiên khựng lại, Âu Dương Vô Thần thấy vậy, liền nhanh nhẹn lên tiếng:- Có chuyện gì?Kỳ Ân ở phía bên ngoài nghe tiếng anh, ngay lập tức đáp:- Cậu chủ, tôi có việc quan trọng cần báo.Âu Dương Vô Thần chớp mắt, trong đầu tựa như nghĩ tới gì đó, anh mím môi, nói vọng ra:- Được, cô chờ tôi một chút.Nói xong, anh nhìn lại Âu Dương Thiên Thiên, thả tay cô ra, nhỏ giọng:- Em đi rửa mặt đi, đợi tôi nói chuyện với Kỳ Ân xong sẽ cho em đánh.Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô hừ một tiếng, rồi thu tay về, sau đó vọt xuống giường đi vào nhà vệ sinh.Âu Dương Vô Thần nhìn theo bóng lưng của cô, bất đắc dĩ lắc đầu. Chậm rãi đi đến mở cửa, thấy Kỳ Ân, anh dựa vào tường lên tiếng:- Nói đi, là chuyện gì?Kỳ Ân cúi đầu, lễ phép đáp:- Cậu chủ, lúc nãy người của nữ hoàng Vivian vừa đến, bọn họ đã bay một đoạn đường dài từ Anh sang đây, hiện tại đang ở tầng dưới, trong phòng của Andrew thiếu gia và Stefan thiếu gia.Âu Dương Vô Thần nghe thấy, nhíu mày hỏi:- Người của Vivian? Là kẻ nào? Cô có nhìn rõ mặt không?Kỳ Ân thành thật gật đầu, trả lời:- Dạ có, người đi đầu là cận vệ thuộc đội thông tin của hoàng gia Anh - Sophia Bennet, theo sau cô ta là một số người cấp cao trong quân đội hoàng thất, có đeo huy hiệu ruby cấp 1.Âu Dương Vô Thần nghe xong, anh nheo mắt, không lên tiếng, trong đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.Sophia Bennet... anh đã gặp người phụ nữ đó một lần khi đến lâu đài của Vivian, cô ta là cận vệ thuộc đơn vị cấp cao của hoàng thất Anh, cũng là một tay sai rất trung thành bên cạnh nữ hoàng.Cô ta quản lí mọi thông tin và các mối quan hệ của Vivian trên tất cả mọi phương diện, không thường xuyên xuất hiện bên ngoài nhưng lần này lại đích thân đến tìm Vivian sao? Xem ra, có chuyện quan trọng rồi.Không lẽ nào.... là chuyện đó?Âu Dương Vô Thần thở một hơi nhẹ nhàng, anh chớp mắt, nhìn Kỳ Ân, nói:- Được, tôi biết rồi, cô....Lời đang thốt ra đột nhiên dừng lại, người đàn ông thấy Kỳ Ân đang hướng mắt về phía sau, nhìn vào trong phòng, anh theo hướng cô quay lại, liền thấy Âu Dương Thiên Thiên đi ra khỏi nhà vệ, đang tiến tới cúi người nhặt gối để lên giường.Quay đầu lại liếc Kỳ Ân, anh lên tiếng:- Cô nhìn cái gì vậy?Kỳ Ân vội thu tầm mắt, cô lắc đầu, nhỏ giọng đáp:- Không có ạ, tôi chỉ là... nghe thấy lúc nãy tiếng cậu chủ và Nhị tiểu thư, nên nghĩ...Âu Dương Vô Thần chớp mắt bình tĩnh, hỏi:- Nghĩ cái gì? Chuyện "giường chiếu"bình thường thôi, chúng tôi không có cãi nhau."Vù" - Vừa dứt lời, đột nhiên một chiếc gối từ phía sau bay đến, khiến Kỳ Ân hoảng hốt né sang một bên, cùng lúc đó, cổ áo của Âu Dương Vô Thần bị một lực mạnh nắm lấy, kéo vào trong....

Lời nói của Kỳ Ân khiến động tác của Âu Dương Thiên Thiên khựng lại, Âu Dương Vô Thần thấy vậy, liền nhanh nhẹn lên tiếng:

- Có chuyện gì?

Kỳ Ân ở phía bên ngoài nghe tiếng anh, ngay lập tức đáp:

- Cậu chủ, tôi có việc quan trọng cần báo.

Âu Dương Vô Thần chớp mắt, trong đầu tựa như nghĩ tới gì đó, anh mím môi, nói vọng ra:

- Được, cô chờ tôi một chút.

Nói xong, anh nhìn lại Âu Dương Thiên Thiên, thả tay cô ra, nhỏ giọng:

- Em đi rửa mặt đi, đợi tôi nói chuyện với Kỳ Ân xong sẽ cho em đánh.

Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô hừ một tiếng, rồi thu tay về, sau đó vọt xuống giường đi vào nhà vệ sinh.

Âu Dương Vô Thần nhìn theo bóng lưng của cô, bất đắc dĩ lắc đầu. Chậm rãi đi đến mở cửa, thấy Kỳ Ân, anh dựa vào tường lên tiếng:

- Nói đi, là chuyện gì?

Kỳ Ân cúi đầu, lễ phép đáp:

- Cậu chủ, lúc nãy người của nữ hoàng Vivian vừa đến, bọn họ đã bay một đoạn đường dài từ Anh sang đây, hiện tại đang ở tầng dưới, trong phòng của Andrew thiếu gia và Stefan thiếu gia.

Âu Dương Vô Thần nghe thấy, nhíu mày hỏi:

- Người của Vivian? Là kẻ nào? Cô có nhìn rõ mặt không?

Kỳ Ân thành thật gật đầu, trả lời:

- Dạ có, người đi đầu là cận vệ thuộc đội thông tin của hoàng gia Anh - Sophia Bennet, theo sau cô ta là một số người cấp cao trong quân đội hoàng thất, có đeo huy hiệu ruby cấp 1.

Âu Dương Vô Thần nghe xong, anh nheo mắt, không lên tiếng, trong đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sophia Bennet... anh đã gặp người phụ nữ đó một lần khi đến lâu đài của Vivian, cô ta là cận vệ thuộc đơn vị cấp cao của hoàng thất Anh, cũng là một tay sai rất trung thành bên cạnh nữ hoàng.

Cô ta quản lí mọi thông tin và các mối quan hệ của Vivian trên tất cả mọi phương diện, không thường xuyên xuất hiện bên ngoài nhưng lần này lại đích thân đến tìm Vivian sao? Xem ra, có chuyện quan trọng rồi.

Không lẽ nào.... là chuyện đó?

Âu Dương Vô Thần thở một hơi nhẹ nhàng, anh chớp mắt, nhìn Kỳ Ân, nói:

- Được, tôi biết rồi, cô....

Lời đang thốt ra đột nhiên dừng lại, người đàn ông thấy Kỳ Ân đang hướng mắt về phía sau, nhìn vào trong phòng, anh theo hướng cô quay lại, liền thấy Âu Dương Thiên Thiên đi ra khỏi nhà vệ, đang tiến tới cúi người nhặt gối để lên giường.

Quay đầu lại liếc Kỳ Ân, anh lên tiếng:

- Cô nhìn cái gì vậy?

Kỳ Ân vội thu tầm mắt, cô lắc đầu, nhỏ giọng đáp:

- Không có ạ, tôi chỉ là... nghe thấy lúc nãy tiếng cậu chủ và Nhị tiểu thư, nên nghĩ...

Âu Dương Vô Thần chớp mắt bình tĩnh, hỏi:

- Nghĩ cái gì? Chuyện "giường chiếu"

bình thường thôi, chúng tôi không có cãi nhau.

"Vù" - Vừa dứt lời, đột nhiên một chiếc gối từ phía sau bay đến, khiến Kỳ Ân hoảng hốt né sang một bên, cùng lúc đó, cổ áo của Âu Dương Vô Thần bị một lực mạnh nắm lấy, kéo vào trong....

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Lời nói của Kỳ Ân khiến động tác của Âu Dương Thiên Thiên khựng lại, Âu Dương Vô Thần thấy vậy, liền nhanh nhẹn lên tiếng:- Có chuyện gì?Kỳ Ân ở phía bên ngoài nghe tiếng anh, ngay lập tức đáp:- Cậu chủ, tôi có việc quan trọng cần báo.Âu Dương Vô Thần chớp mắt, trong đầu tựa như nghĩ tới gì đó, anh mím môi, nói vọng ra:- Được, cô chờ tôi một chút.Nói xong, anh nhìn lại Âu Dương Thiên Thiên, thả tay cô ra, nhỏ giọng:- Em đi rửa mặt đi, đợi tôi nói chuyện với Kỳ Ân xong sẽ cho em đánh.Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô hừ một tiếng, rồi thu tay về, sau đó vọt xuống giường đi vào nhà vệ sinh.Âu Dương Vô Thần nhìn theo bóng lưng của cô, bất đắc dĩ lắc đầu. Chậm rãi đi đến mở cửa, thấy Kỳ Ân, anh dựa vào tường lên tiếng:- Nói đi, là chuyện gì?Kỳ Ân cúi đầu, lễ phép đáp:- Cậu chủ, lúc nãy người của nữ hoàng Vivian vừa đến, bọn họ đã bay một đoạn đường dài từ Anh sang đây, hiện tại đang ở tầng dưới, trong phòng của Andrew thiếu gia và Stefan thiếu gia.Âu Dương Vô Thần nghe thấy, nhíu mày hỏi:- Người của Vivian? Là kẻ nào? Cô có nhìn rõ mặt không?Kỳ Ân thành thật gật đầu, trả lời:- Dạ có, người đi đầu là cận vệ thuộc đội thông tin của hoàng gia Anh - Sophia Bennet, theo sau cô ta là một số người cấp cao trong quân đội hoàng thất, có đeo huy hiệu ruby cấp 1.Âu Dương Vô Thần nghe xong, anh nheo mắt, không lên tiếng, trong đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.Sophia Bennet... anh đã gặp người phụ nữ đó một lần khi đến lâu đài của Vivian, cô ta là cận vệ thuộc đơn vị cấp cao của hoàng thất Anh, cũng là một tay sai rất trung thành bên cạnh nữ hoàng.Cô ta quản lí mọi thông tin và các mối quan hệ của Vivian trên tất cả mọi phương diện, không thường xuyên xuất hiện bên ngoài nhưng lần này lại đích thân đến tìm Vivian sao? Xem ra, có chuyện quan trọng rồi.Không lẽ nào.... là chuyện đó?Âu Dương Vô Thần thở một hơi nhẹ nhàng, anh chớp mắt, nhìn Kỳ Ân, nói:- Được, tôi biết rồi, cô....Lời đang thốt ra đột nhiên dừng lại, người đàn ông thấy Kỳ Ân đang hướng mắt về phía sau, nhìn vào trong phòng, anh theo hướng cô quay lại, liền thấy Âu Dương Thiên Thiên đi ra khỏi nhà vệ, đang tiến tới cúi người nhặt gối để lên giường.Quay đầu lại liếc Kỳ Ân, anh lên tiếng:- Cô nhìn cái gì vậy?Kỳ Ân vội thu tầm mắt, cô lắc đầu, nhỏ giọng đáp:- Không có ạ, tôi chỉ là... nghe thấy lúc nãy tiếng cậu chủ và Nhị tiểu thư, nên nghĩ...Âu Dương Vô Thần chớp mắt bình tĩnh, hỏi:- Nghĩ cái gì? Chuyện "giường chiếu"bình thường thôi, chúng tôi không có cãi nhau."Vù" - Vừa dứt lời, đột nhiên một chiếc gối từ phía sau bay đến, khiến Kỳ Ân hoảng hốt né sang một bên, cùng lúc đó, cổ áo của Âu Dương Vô Thần bị một lực mạnh nắm lấy, kéo vào trong....

Chương 421: Chuyện