Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 561: Sợ cái gì?
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Stefan bị lôi vào bên trong, anh chưa kịp làm gì thì đã bị Mã Nhược Anh ấn người vào tường, hỏi:- Tại sao lại không chịu tiếp nhận điều trị? Đã tìm ra phương pháp để chữa bệnh của anh rồi.Người đàn ông nhíu mày khó chịu, đáp:- Không phải phương pháp, nó chỉ là thử nghiệm mà thôi, tôi sẽ không làm vật thí nghiệm cho đám bác sĩ.Mã Nhược Anh nghe xong, cô thở hắt ra một hơi, nói:- Anh nghĩ vậy thật sao? Anh nghĩ cứ là thử nghiệm thì sẽ thất bại à? Anh có biết thực tế thành công cũng rất nhiều hay không?Dứt lời, cô giơ chân đá vào chiếc cửa, khiến nó đóng lại, sau đó tiếp tục lôi người đàn ông ra khỏi bờ tường, mang anh ta vứt xuống giường, chống tay lên chiếc chăn mềm mại, ánh mắt cô nhìn thẳng Stefan, lên tiếng:- Anh đang sợ sao? Sợ bản thân sẽ chết trên bàn phẫu thuật à? Từ khi nào một kẻ không thiết sống chết như anh lại biết sợ hãi vậy hả?Stefan mím môi, đáp:- Nếu đúng là tôi sợ chết thì sao? Chẳng lẽ cô không sợ? Con người có ai lại không sợ chết chứ?Mã Nhược Anh vươn tay nắm lấy chiếc cà vạt của người đàn ông, cô dùng lực kéo, khiến đầu anh ta ngẩng lên, áp sát vào mặt cô:- Tôi đã nói anh sẽ không chết, cái tên điên này. Diêm Vương dù có muốn thu nhận anh thì tôi cũng có cách khiến ông ta đưa anh trở lại đấy.Gương mặt của hai người gần đến mức ai cũng có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, nhưng kì lạ là nó không mang theo một chút lãng mạn nào, ngược lại... còn đem đến mùi thuốc súng nồng nặc.Stefan đối mặt trực diện với ánh mắt kiên quyết của cô gái, anh mím môi, dùng lực chống tay ngồi dậy rồi bất chợt lật người Mã Nhược Anh qua một bên.Tình thế bị đổi ngược, Stefan chống tay ngồi phía trên, anh nhìn người phụ nữ nằm bên dưới, nhíu mày hỏi:- Tại sao cô lại tự tin như vậy? Cô nghĩ mình tài giỏi đến mức nào mà cứ nói rằng sẽ giữ được tính mạng của tôi?Mã Nhược Anh chớp ánh mắt đen láy, không hoảng loạn trước hành động của người đàn ông mà bình tĩnh trả lời:- Năng lực của tôi cho phép tôi được tự tin, bởi nếu không có nó, tôi đã run rẩy mỗi khi cầm dao phẫu thuật rồi. Tôi không nói mình quá xuất sắc nhưng chí ít thì.... chưa một bệnh nhân nào nằm trên giường mổ của tôi phải chết cả. Đó chính là khả năng của tôi.Stefan liếc mắt, cười hắt ra một hơi nói:- Chưa có người chết thì nghĩa là sẽ không có sao? Nói trước coi chừng bước không qua đấy.Mã Nhược Anh chợt im lặng khi nghe câu nói của người đàn ông, nhưng không quá 2 giây, cô liền đáp:- Tôi luôn tin rằng trên thế giới này không căn bệnh nào là không chữa được, cho đến giờ tôi vẫn tin như vậy. Và có rất nhiều bác sĩ cũng tin như vậy. Thế nên....Dùng sức bật dậy, người phụ nữ một lần nữa thay đổi cục diện, cô trấn áp Stefan xuống giường, nhìn anh lên tiếng:- ... Có tôi ở đây rồi, anh còn sợ cái gì nữa chứ?
Stefan bị lôi vào bên trong, anh chưa kịp làm gì thì đã bị Mã Nhược Anh ấn người vào tường, hỏi:
- Tại sao lại không chịu tiếp nhận điều trị? Đã tìm ra phương pháp để chữa bệnh của anh rồi.
Người đàn ông nhíu mày khó chịu, đáp:
- Không phải phương pháp, nó chỉ là thử nghiệm mà thôi, tôi sẽ không làm vật thí nghiệm cho đám bác sĩ.
Mã Nhược Anh nghe xong, cô thở hắt ra một hơi, nói:
- Anh nghĩ vậy thật sao? Anh nghĩ cứ là thử nghiệm thì sẽ thất bại à? Anh có biết thực tế thành công cũng rất nhiều hay không?
Dứt lời, cô giơ chân đá vào chiếc cửa, khiến nó đóng lại, sau đó tiếp tục lôi người đàn ông ra khỏi bờ tường, mang anh ta vứt xuống giường, chống tay lên chiếc chăn mềm mại, ánh mắt cô nhìn thẳng Stefan, lên tiếng:
- Anh đang sợ sao? Sợ bản thân sẽ chết trên bàn phẫu thuật à? Từ khi nào một kẻ không thiết sống chết như anh lại biết sợ hãi vậy hả?
Stefan mím môi, đáp:
- Nếu đúng là tôi sợ chết thì sao? Chẳng lẽ cô không sợ? Con người có ai lại không sợ chết chứ?
Mã Nhược Anh vươn tay nắm lấy chiếc cà vạt của người đàn ông, cô dùng lực kéo, khiến đầu anh ta ngẩng lên, áp sát vào mặt cô:
- Tôi đã nói anh sẽ không chết, cái tên điên này. Diêm Vương dù có muốn thu nhận anh thì tôi cũng có cách khiến ông ta đưa anh trở lại đấy.
Gương mặt của hai người gần đến mức ai cũng có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, nhưng kì lạ là nó không mang theo một chút lãng mạn nào, ngược lại... còn đem đến mùi thuốc súng nồng nặc.
Stefan đối mặt trực diện với ánh mắt kiên quyết của cô gái, anh mím môi, dùng lực chống tay ngồi dậy rồi bất chợt lật người Mã Nhược Anh qua một bên.
Tình thế bị đổi ngược, Stefan chống tay ngồi phía trên, anh nhìn người phụ nữ nằm bên dưới, nhíu mày hỏi:
- Tại sao cô lại tự tin như vậy? Cô nghĩ mình tài giỏi đến mức nào mà cứ nói rằng sẽ giữ được tính mạng của tôi?
Mã Nhược Anh chớp ánh mắt đen láy, không hoảng loạn trước hành động của người đàn ông mà bình tĩnh trả lời:
- Năng lực của tôi cho phép tôi được tự tin, bởi nếu không có nó, tôi đã run rẩy mỗi khi cầm dao phẫu thuật rồi. Tôi không nói mình quá xuất sắc nhưng chí ít thì.... chưa một bệnh nhân nào nằm trên giường mổ của tôi phải chết cả. Đó chính là khả năng của tôi.
Stefan liếc mắt, cười hắt ra một hơi nói:
- Chưa có người chết thì nghĩa là sẽ không có sao? Nói trước coi chừng bước không qua đấy.
Mã Nhược Anh chợt im lặng khi nghe câu nói của người đàn ông, nhưng không quá 2 giây, cô liền đáp:
- Tôi luôn tin rằng trên thế giới này không căn bệnh nào là không chữa được, cho đến giờ tôi vẫn tin như vậy. Và có rất nhiều bác sĩ cũng tin như vậy. Thế nên....
Dùng sức bật dậy, người phụ nữ một lần nữa thay đổi cục diện, cô trấn áp Stefan xuống giường, nhìn anh lên tiếng:
- ... Có tôi ở đây rồi, anh còn sợ cái gì nữa chứ?
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Stefan bị lôi vào bên trong, anh chưa kịp làm gì thì đã bị Mã Nhược Anh ấn người vào tường, hỏi:- Tại sao lại không chịu tiếp nhận điều trị? Đã tìm ra phương pháp để chữa bệnh của anh rồi.Người đàn ông nhíu mày khó chịu, đáp:- Không phải phương pháp, nó chỉ là thử nghiệm mà thôi, tôi sẽ không làm vật thí nghiệm cho đám bác sĩ.Mã Nhược Anh nghe xong, cô thở hắt ra một hơi, nói:- Anh nghĩ vậy thật sao? Anh nghĩ cứ là thử nghiệm thì sẽ thất bại à? Anh có biết thực tế thành công cũng rất nhiều hay không?Dứt lời, cô giơ chân đá vào chiếc cửa, khiến nó đóng lại, sau đó tiếp tục lôi người đàn ông ra khỏi bờ tường, mang anh ta vứt xuống giường, chống tay lên chiếc chăn mềm mại, ánh mắt cô nhìn thẳng Stefan, lên tiếng:- Anh đang sợ sao? Sợ bản thân sẽ chết trên bàn phẫu thuật à? Từ khi nào một kẻ không thiết sống chết như anh lại biết sợ hãi vậy hả?Stefan mím môi, đáp:- Nếu đúng là tôi sợ chết thì sao? Chẳng lẽ cô không sợ? Con người có ai lại không sợ chết chứ?Mã Nhược Anh vươn tay nắm lấy chiếc cà vạt của người đàn ông, cô dùng lực kéo, khiến đầu anh ta ngẩng lên, áp sát vào mặt cô:- Tôi đã nói anh sẽ không chết, cái tên điên này. Diêm Vương dù có muốn thu nhận anh thì tôi cũng có cách khiến ông ta đưa anh trở lại đấy.Gương mặt của hai người gần đến mức ai cũng có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, nhưng kì lạ là nó không mang theo một chút lãng mạn nào, ngược lại... còn đem đến mùi thuốc súng nồng nặc.Stefan đối mặt trực diện với ánh mắt kiên quyết của cô gái, anh mím môi, dùng lực chống tay ngồi dậy rồi bất chợt lật người Mã Nhược Anh qua một bên.Tình thế bị đổi ngược, Stefan chống tay ngồi phía trên, anh nhìn người phụ nữ nằm bên dưới, nhíu mày hỏi:- Tại sao cô lại tự tin như vậy? Cô nghĩ mình tài giỏi đến mức nào mà cứ nói rằng sẽ giữ được tính mạng của tôi?Mã Nhược Anh chớp ánh mắt đen láy, không hoảng loạn trước hành động của người đàn ông mà bình tĩnh trả lời:- Năng lực của tôi cho phép tôi được tự tin, bởi nếu không có nó, tôi đã run rẩy mỗi khi cầm dao phẫu thuật rồi. Tôi không nói mình quá xuất sắc nhưng chí ít thì.... chưa một bệnh nhân nào nằm trên giường mổ của tôi phải chết cả. Đó chính là khả năng của tôi.Stefan liếc mắt, cười hắt ra một hơi nói:- Chưa có người chết thì nghĩa là sẽ không có sao? Nói trước coi chừng bước không qua đấy.Mã Nhược Anh chợt im lặng khi nghe câu nói của người đàn ông, nhưng không quá 2 giây, cô liền đáp:- Tôi luôn tin rằng trên thế giới này không căn bệnh nào là không chữa được, cho đến giờ tôi vẫn tin như vậy. Và có rất nhiều bác sĩ cũng tin như vậy. Thế nên....Dùng sức bật dậy, người phụ nữ một lần nữa thay đổi cục diện, cô trấn áp Stefan xuống giường, nhìn anh lên tiếng:- ... Có tôi ở đây rồi, anh còn sợ cái gì nữa chứ?