Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 665: Cô ta không có tư cách
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Chấn Đông nhíu mày nhìn cả hai, nghiêm khắc lên tiếng. Nghe vậy, Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Hạ Mạt đều đồng loạt im lặng, không nói gì nữa. Thế nhưng, ánh mắt hai người nhìn nhau vẫn không ngừng xẹt ra tia lửa.Âu Dương Chấn Đông hít vào một hơi sâu, ông ta trừng mắt về phía Âu Dương Hạ Mạt, nói:- Hạ Mạt, con đang tiếp chuyện với ai mà lại không có kính ngữ như vậy? Còn dám dùng xưng hô thiếu lễ phép, con muốn làm loạn sao? Cũng không nhìn lại người đang nói chuyện với con là ai đi?Âu Dương Hạ Mạt cắn môi, cô hơi cúi đầu, không phục đáp:- Con xin lỗi, thưa ba.Âu Dương Chấn Đông cau mày, ánh mắt thất vọng lên tiếng:- Người cần câu xin lỗi này là chị của con, con xin lỗi ba thì có ích gì?Môi Âu Dương Hạ Mạt run lên, cô ta cắn rằng, kiềm chế cơn uất ức của mình lại, nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên:- Em sai rồi, xin lỗi chị.Âu Dương Thiên Thiên không đáp lại, chỉ im lặng ngồi đó, dường như không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta.Âu Dương Chấn Đông mím môi, nhìn sang cô, nói:- Thiên Thiên, con cũng đừng chấp nhặt với Hạ Mạt, con bé còn nhỏ.- Hơn nữa, ba thấy con nên kiềm chế từ ngữ của mình một chút, dù sao Tuyết Cơ cũng là người phụ nữ chung chăn gối với ba nhiều năm, con tôn trọng bà ấy cũng như tôn trọng ba vậy.Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, cô dời tầm mắt nhìn sang người đàn ông, đáp:- Ba với Bạc Tuyết Cơ là hai người khác nhau, trong lòng con cũng chứa ở hai vị trí khác nhau, sao có thể nói là tôn trọng như cùng một người được?- Con đã nói rồi, nói chuyện như vậy là đã nể mặt bà ta, nể mặt người phụ nữ chung chăn gối với ba lắm rồi, đừng ép con đến sự tôn trọng nhỏ nhất này cũng mất luôn. Chuyện ở bệnh viện lần trước, con vẫn còn chưa tính với Bạc Tuyết Cơ đâu.Âu Dương Chấn Đông mím môi, ông biết Âu Dương Thiên Thiên đang nói đến chuyện gì, nhớ lại, trong lòng ông chỉ cảm thấy có lỗi, liền lên tiếng:- Thiên Thiên, chuyện đó... ba...- Thôi được rồi. - Thế nhưng Âu Dương Thiên Thiên đột ngột cắt ngang lời của Âu Dương Chấn Đông, cô chớp mắt, hỏi:- Con không muốn nhắc đến chuyện đó nữa. Quay lại vấn đề đi, ba suy nghĩ như thế nào về ý kiến của con.Âu Dương Hạ Mạt và Bạc Tuyết Cơ nghe thấy, cùng hướng mắt về phía người đàn ông, vừa lo lắng vừa chờ đợi câu trả lời của ông ấy,Âu Dương Chấn Đông thở hắt ra một hơi, ngập ngừng nói:- Về chuyện thừa kế.... ba biết là con nói đúng, chọn sớm người... sẽ tạo rất nhiều cơ hội....Những chữ đầu tiên vừa mới thốt ra, đã khiến tay Âu Dương Hạ Mạt run lên, trong đầu cô ta xoay vòng một khả năng. Không kiềm chế được, Âu Dương Hạ Mạt thốt lên:- Không được.Tiếng của cô ta khiến ba người còn lại giật mình, đồng loạt hướng ánh mắt nhìn lại, Âu Dương Hạ Mạt đứng bật dậy, trừng mắt nói:- Âu Dương Thiên Thiên không có tư cách nhận được quyền thừa kế!
Âu Dương Chấn Đông nhíu mày nhìn cả hai, nghiêm khắc lên tiếng. Nghe vậy, Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Hạ Mạt đều đồng loạt im lặng, không nói gì nữa. Thế nhưng, ánh mắt hai người nhìn nhau vẫn không ngừng xẹt ra tia lửa.
Âu Dương Chấn Đông hít vào một hơi sâu, ông ta trừng mắt về phía Âu Dương Hạ Mạt, nói:
- Hạ Mạt, con đang tiếp chuyện với ai mà lại không có kính ngữ như vậy? Còn dám dùng xưng hô thiếu lễ phép, con muốn làm loạn sao? Cũng không nhìn lại người đang nói chuyện với con là ai đi?
Âu Dương Hạ Mạt cắn môi, cô hơi cúi đầu, không phục đáp:
- Con xin lỗi, thưa ba.
Âu Dương Chấn Đông cau mày, ánh mắt thất vọng lên tiếng:
- Người cần câu xin lỗi này là chị của con, con xin lỗi ba thì có ích gì?
Môi Âu Dương Hạ Mạt run lên, cô ta cắn rằng, kiềm chế cơn uất ức của mình lại, nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên:
- Em sai rồi, xin lỗi chị.
Âu Dương Thiên Thiên không đáp lại, chỉ im lặng ngồi đó, dường như không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta.
Âu Dương Chấn Đông mím môi, nhìn sang cô, nói:
- Thiên Thiên, con cũng đừng chấp nhặt với Hạ Mạt, con bé còn nhỏ.
- Hơn nữa, ba thấy con nên kiềm chế từ ngữ của mình một chút, dù sao Tuyết Cơ cũng là người phụ nữ chung chăn gối với ba nhiều năm, con tôn trọng bà ấy cũng như tôn trọng ba vậy.
Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, cô dời tầm mắt nhìn sang người đàn ông, đáp:
- Ba với Bạc Tuyết Cơ là hai người khác nhau, trong lòng con cũng chứa ở hai vị trí khác nhau, sao có thể nói là tôn trọng như cùng một người được?
- Con đã nói rồi, nói chuyện như vậy là đã nể mặt bà ta, nể mặt người phụ nữ chung chăn gối với ba lắm rồi, đừng ép con đến sự tôn trọng nhỏ nhất này cũng mất luôn. Chuyện ở bệnh viện lần trước, con vẫn còn chưa tính với Bạc Tuyết Cơ đâu.
Âu Dương Chấn Đông mím môi, ông biết Âu Dương Thiên Thiên đang nói đến chuyện gì, nhớ lại, trong lòng ông chỉ cảm thấy có lỗi, liền lên tiếng:
- Thiên Thiên, chuyện đó... ba...
- Thôi được rồi. - Thế nhưng Âu Dương Thiên Thiên đột ngột cắt ngang lời của Âu Dương Chấn Đông, cô chớp mắt, hỏi:
- Con không muốn nhắc đến chuyện đó nữa. Quay lại vấn đề đi, ba suy nghĩ như thế nào về ý kiến của con.
Âu Dương Hạ Mạt và Bạc Tuyết Cơ nghe thấy, cùng hướng mắt về phía người đàn ông, vừa lo lắng vừa chờ đợi câu trả lời của ông ấy,
Âu Dương Chấn Đông thở hắt ra một hơi, ngập ngừng nói:
- Về chuyện thừa kế.... ba biết là con nói đúng, chọn sớm người... sẽ tạo rất nhiều cơ hội....
Những chữ đầu tiên vừa mới thốt ra, đã khiến tay Âu Dương Hạ Mạt run lên, trong đầu cô ta xoay vòng một khả năng. Không kiềm chế được, Âu Dương Hạ Mạt thốt lên:
- Không được.
Tiếng của cô ta khiến ba người còn lại giật mình, đồng loạt hướng ánh mắt nhìn lại, Âu Dương Hạ Mạt đứng bật dậy, trừng mắt nói:
- Âu Dương Thiên Thiên không có tư cách nhận được quyền thừa kế!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Chấn Đông nhíu mày nhìn cả hai, nghiêm khắc lên tiếng. Nghe vậy, Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Hạ Mạt đều đồng loạt im lặng, không nói gì nữa. Thế nhưng, ánh mắt hai người nhìn nhau vẫn không ngừng xẹt ra tia lửa.Âu Dương Chấn Đông hít vào một hơi sâu, ông ta trừng mắt về phía Âu Dương Hạ Mạt, nói:- Hạ Mạt, con đang tiếp chuyện với ai mà lại không có kính ngữ như vậy? Còn dám dùng xưng hô thiếu lễ phép, con muốn làm loạn sao? Cũng không nhìn lại người đang nói chuyện với con là ai đi?Âu Dương Hạ Mạt cắn môi, cô hơi cúi đầu, không phục đáp:- Con xin lỗi, thưa ba.Âu Dương Chấn Đông cau mày, ánh mắt thất vọng lên tiếng:- Người cần câu xin lỗi này là chị của con, con xin lỗi ba thì có ích gì?Môi Âu Dương Hạ Mạt run lên, cô ta cắn rằng, kiềm chế cơn uất ức của mình lại, nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên:- Em sai rồi, xin lỗi chị.Âu Dương Thiên Thiên không đáp lại, chỉ im lặng ngồi đó, dường như không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta.Âu Dương Chấn Đông mím môi, nhìn sang cô, nói:- Thiên Thiên, con cũng đừng chấp nhặt với Hạ Mạt, con bé còn nhỏ.- Hơn nữa, ba thấy con nên kiềm chế từ ngữ của mình một chút, dù sao Tuyết Cơ cũng là người phụ nữ chung chăn gối với ba nhiều năm, con tôn trọng bà ấy cũng như tôn trọng ba vậy.Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, cô dời tầm mắt nhìn sang người đàn ông, đáp:- Ba với Bạc Tuyết Cơ là hai người khác nhau, trong lòng con cũng chứa ở hai vị trí khác nhau, sao có thể nói là tôn trọng như cùng một người được?- Con đã nói rồi, nói chuyện như vậy là đã nể mặt bà ta, nể mặt người phụ nữ chung chăn gối với ba lắm rồi, đừng ép con đến sự tôn trọng nhỏ nhất này cũng mất luôn. Chuyện ở bệnh viện lần trước, con vẫn còn chưa tính với Bạc Tuyết Cơ đâu.Âu Dương Chấn Đông mím môi, ông biết Âu Dương Thiên Thiên đang nói đến chuyện gì, nhớ lại, trong lòng ông chỉ cảm thấy có lỗi, liền lên tiếng:- Thiên Thiên, chuyện đó... ba...- Thôi được rồi. - Thế nhưng Âu Dương Thiên Thiên đột ngột cắt ngang lời của Âu Dương Chấn Đông, cô chớp mắt, hỏi:- Con không muốn nhắc đến chuyện đó nữa. Quay lại vấn đề đi, ba suy nghĩ như thế nào về ý kiến của con.Âu Dương Hạ Mạt và Bạc Tuyết Cơ nghe thấy, cùng hướng mắt về phía người đàn ông, vừa lo lắng vừa chờ đợi câu trả lời của ông ấy,Âu Dương Chấn Đông thở hắt ra một hơi, ngập ngừng nói:- Về chuyện thừa kế.... ba biết là con nói đúng, chọn sớm người... sẽ tạo rất nhiều cơ hội....Những chữ đầu tiên vừa mới thốt ra, đã khiến tay Âu Dương Hạ Mạt run lên, trong đầu cô ta xoay vòng một khả năng. Không kiềm chế được, Âu Dương Hạ Mạt thốt lên:- Không được.Tiếng của cô ta khiến ba người còn lại giật mình, đồng loạt hướng ánh mắt nhìn lại, Âu Dương Hạ Mạt đứng bật dậy, trừng mắt nói:- Âu Dương Thiên Thiên không có tư cách nhận được quyền thừa kế!