Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 696: Giao cho "bà chủ" giải quyết!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Mặt Âu Dương Hạ Mạt trắng bệch, cắt không còn một giọt máu. Cô ta vô thức run rẩy, lắc đầu lia lịa đáp:- Không phải tôi, không phải tôi, tôi không liên quan gì đến Đường Gia Ưng cả.Sherry nhếch môi khinh bỉ, hỏi:- Này, cô nghĩ tôi ngu ngốc đến mức tin lời của cô sao? Cô và hắn ta đã cùng nhau lập mưu bày kế hãm hại Nhị tiểu thư, tưởng tôi không biết gì à?Âu Dương Hạ Mạt mở to mắt, cô ta quỳ xuống, nói dối một cách trắng trợn:- Không có, tôi không có làm gì Âu Dương Thiên Thiên cả. Mọi chuyện đều do một mình Đường Gia Ưng bày ra, anh ta mới là người muốn giết chết Âu Dương Thiên Thiên, không phải tôi.Sherry buồn cười thở hắt ra một hơi, khinh thường nói:- Lúc gọi điện cho hắn ta thì cứ gào lên muốn giết người này, dìm người kia xuống đáy xã hội, bây giờ lại chối bay chối biến đến đồng lõa cũng không nhận. Âu Dương Hạ Mạt, cô cũng mất mặt quá rồi đấy. Đúng là ti tiện đến mức khiến tôi cảm thấy buồn nôn.- Sao nào, vừa rồi ở Âu Dương gia còn tỏ ra ghê gớm lắm mà, bây giờ quỳ trước mặt tôi thế này, không còn muốn giữ thể diện gì nữa à?Âu Dương Hạ Mạt lắc lắc đầu, nước mắt sớm đã lưng tròng, cô ta sợ hãi đến tột độ, không còn dáng vẻ kiêu căng như trước đây nữa.Bây giờ cô ta chỉ muốn giữ mạng của mình, mặt mũi thể diện là cái gì chứ? Sớm đã vứt hết đi rồi.Sherry đưa tay nắm lấy tóc của Âu Dương Hạ Mạt, cô nhướn mày, lên giọng chế giễu:- Cô "tiện" như vậy, thảo nào lại hợp tác với Đường Gia Ưng, đôi cẩu nam nữ các người cũng xứng đôi lắm. Nếu như cậu chủ đã xử lý tên cặn bã đó, vậy thì cô... cũng là nên giao cho "bà chủ" của tôi giải quyết mới đúng.Dứt lời, Sherry liền kéo lê thân thể của Âu Dương Hạ Mạt, chậm rãi đi về phía của Âu Dương Thiên Thiên.Đúng lúc này, đột nhiên một kẻ áo đen từ đâu xông ra, hắn ta mang theo một cậu bé nhỏ trên tay, cùng với một khẩu súng."Pằng" - Bắn một phát chỉ thiên lên trời, hắn ta hét lên:- Tất cả dừng tay, thả thiếu gia ra.Tiếng nói của người đàn ông thu hút sự chú ý của đám người, bao gồm Sherry, Eira và Âu Dương Thiên Thiên, Duy chỉ có Âu Dương Vô Thần là vẫn tiếp tục đánh tới tấp vào người Đường Gia Ưng.Có vẻ lời nói đó chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến anh.Sherry và Eira thì chỉ lạnh nhạt quay đầu lại nhìn, cả hai cô không tỏ ra quá nhiều thái độ. Thế nhưng, Âu Dương Thiên Thiên thì khác, khi cô nhìn về phía người đàn ông, khuôn mặt của một cậu bé nhỏ tuổi cũng xuất hiện trước mắt cô.Hình ảnh đôi tay cậu bị trói để phía trước bụng, cả hai bàn tay đều dính đầy máu, mặt mũi sớm đã trắng bệch, đôi mắt lờ mờ như có thể nhắm lại bất cứ lúc nào.Nhìn Âu Dương Thiên Thiên với ánh mắt yếu ớt, cậu nhóc mấp máy môi gọi một tiếng nhỏ.Dù ở xa, nhưng với khẩu hình chậm rãi và khá rõ ràng, cô vẫn biết cậu bé đó nói gì. Cậu ấy đang gọi "tỷ tỷ"…..Âu Dương Thiên Thiên xúc động đến mức đau lòng, môi cô run rẩy hét lên:- Tử Ngạo!

Mặt Âu Dương Hạ Mạt trắng bệch, cắt không còn một giọt máu. Cô ta vô thức run rẩy, lắc đầu lia lịa đáp:

- Không phải tôi, không phải tôi, tôi không liên quan gì đến Đường Gia Ưng cả.

Sherry nhếch môi khinh bỉ, hỏi:

- Này, cô nghĩ tôi ngu ngốc đến mức tin lời của cô sao? Cô và hắn ta đã cùng nhau lập mưu bày kế hãm hại Nhị tiểu thư, tưởng tôi không biết gì à?

Âu Dương Hạ Mạt mở to mắt, cô ta quỳ xuống, nói dối một cách trắng trợn:

- Không có, tôi không có làm gì Âu Dương Thiên Thiên cả. Mọi chuyện đều do một mình Đường Gia Ưng bày ra, anh ta mới là người muốn giết chết Âu Dương Thiên Thiên, không phải tôi.

Sherry buồn cười thở hắt ra một hơi, khinh thường nói:

- Lúc gọi điện cho hắn ta thì cứ gào lên muốn giết người này, dìm người kia xuống đáy xã hội, bây giờ lại chối bay chối biến đến đồng lõa cũng không nhận. Âu Dương Hạ Mạt, cô cũng mất mặt quá rồi đấy. Đúng là ti tiện đến mức khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

- Sao nào, vừa rồi ở Âu Dương gia còn tỏ ra ghê gớm lắm mà, bây giờ quỳ trước mặt tôi thế này, không còn muốn giữ thể diện gì nữa à?

Âu Dương Hạ Mạt lắc lắc đầu, nước mắt sớm đã lưng tròng, cô ta sợ hãi đến tột độ, không còn dáng vẻ kiêu căng như trước đây nữa.

Bây giờ cô ta chỉ muốn giữ mạng của mình, mặt mũi thể diện là cái gì chứ? Sớm đã vứt hết đi rồi.

Sherry đưa tay nắm lấy tóc của Âu Dương Hạ Mạt, cô nhướn mày, lên giọng chế giễu:

- Cô "tiện" như vậy, thảo nào lại hợp tác với Đường Gia Ưng, đôi cẩu nam nữ các người cũng xứng đôi lắm. Nếu như cậu chủ đã xử lý tên cặn bã đó, vậy thì cô... cũng là nên giao cho "bà chủ" của tôi giải quyết mới đúng.

Dứt lời, Sherry liền kéo lê thân thể của Âu Dương Hạ Mạt, chậm rãi đi về phía của Âu Dương Thiên Thiên.

Đúng lúc này, đột nhiên một kẻ áo đen từ đâu xông ra, hắn ta mang theo một cậu bé nhỏ trên tay, cùng với một khẩu súng.

"Pằng" - Bắn một phát chỉ thiên lên trời, hắn ta hét lên:

- Tất cả dừng tay, thả thiếu gia ra.

Tiếng nói của người đàn ông thu hút sự chú ý của đám người, bao gồm Sherry, Eira và Âu Dương Thiên Thiên, Duy chỉ có Âu Dương Vô Thần là vẫn tiếp tục đánh tới tấp vào người Đường Gia Ưng.

Có vẻ lời nói đó chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến anh.

Sherry và Eira thì chỉ lạnh nhạt quay đầu lại nhìn, cả hai cô không tỏ ra quá nhiều thái độ. Thế nhưng, Âu Dương Thiên Thiên thì khác, khi cô nhìn về phía người đàn ông, khuôn mặt của một cậu bé nhỏ tuổi cũng xuất hiện trước mắt cô.

Hình ảnh đôi tay cậu bị trói để phía trước bụng, cả hai bàn tay đều dính đầy máu, mặt mũi sớm đã trắng bệch, đôi mắt lờ mờ như có thể nhắm lại bất cứ lúc nào.

Nhìn Âu Dương Thiên Thiên với ánh mắt yếu ớt, cậu nhóc mấp máy môi gọi một tiếng nhỏ.

Dù ở xa, nhưng với khẩu hình chậm rãi và khá rõ ràng, cô vẫn biết cậu bé đó nói gì. Cậu ấy đang gọi "tỷ tỷ"…..

Âu Dương Thiên Thiên xúc động đến mức đau lòng, môi cô run rẩy hét lên:

- Tử Ngạo!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Mặt Âu Dương Hạ Mạt trắng bệch, cắt không còn một giọt máu. Cô ta vô thức run rẩy, lắc đầu lia lịa đáp:- Không phải tôi, không phải tôi, tôi không liên quan gì đến Đường Gia Ưng cả.Sherry nhếch môi khinh bỉ, hỏi:- Này, cô nghĩ tôi ngu ngốc đến mức tin lời của cô sao? Cô và hắn ta đã cùng nhau lập mưu bày kế hãm hại Nhị tiểu thư, tưởng tôi không biết gì à?Âu Dương Hạ Mạt mở to mắt, cô ta quỳ xuống, nói dối một cách trắng trợn:- Không có, tôi không có làm gì Âu Dương Thiên Thiên cả. Mọi chuyện đều do một mình Đường Gia Ưng bày ra, anh ta mới là người muốn giết chết Âu Dương Thiên Thiên, không phải tôi.Sherry buồn cười thở hắt ra một hơi, khinh thường nói:- Lúc gọi điện cho hắn ta thì cứ gào lên muốn giết người này, dìm người kia xuống đáy xã hội, bây giờ lại chối bay chối biến đến đồng lõa cũng không nhận. Âu Dương Hạ Mạt, cô cũng mất mặt quá rồi đấy. Đúng là ti tiện đến mức khiến tôi cảm thấy buồn nôn.- Sao nào, vừa rồi ở Âu Dương gia còn tỏ ra ghê gớm lắm mà, bây giờ quỳ trước mặt tôi thế này, không còn muốn giữ thể diện gì nữa à?Âu Dương Hạ Mạt lắc lắc đầu, nước mắt sớm đã lưng tròng, cô ta sợ hãi đến tột độ, không còn dáng vẻ kiêu căng như trước đây nữa.Bây giờ cô ta chỉ muốn giữ mạng của mình, mặt mũi thể diện là cái gì chứ? Sớm đã vứt hết đi rồi.Sherry đưa tay nắm lấy tóc của Âu Dương Hạ Mạt, cô nhướn mày, lên giọng chế giễu:- Cô "tiện" như vậy, thảo nào lại hợp tác với Đường Gia Ưng, đôi cẩu nam nữ các người cũng xứng đôi lắm. Nếu như cậu chủ đã xử lý tên cặn bã đó, vậy thì cô... cũng là nên giao cho "bà chủ" của tôi giải quyết mới đúng.Dứt lời, Sherry liền kéo lê thân thể của Âu Dương Hạ Mạt, chậm rãi đi về phía của Âu Dương Thiên Thiên.Đúng lúc này, đột nhiên một kẻ áo đen từ đâu xông ra, hắn ta mang theo một cậu bé nhỏ trên tay, cùng với một khẩu súng."Pằng" - Bắn một phát chỉ thiên lên trời, hắn ta hét lên:- Tất cả dừng tay, thả thiếu gia ra.Tiếng nói của người đàn ông thu hút sự chú ý của đám người, bao gồm Sherry, Eira và Âu Dương Thiên Thiên, Duy chỉ có Âu Dương Vô Thần là vẫn tiếp tục đánh tới tấp vào người Đường Gia Ưng.Có vẻ lời nói đó chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến anh.Sherry và Eira thì chỉ lạnh nhạt quay đầu lại nhìn, cả hai cô không tỏ ra quá nhiều thái độ. Thế nhưng, Âu Dương Thiên Thiên thì khác, khi cô nhìn về phía người đàn ông, khuôn mặt của một cậu bé nhỏ tuổi cũng xuất hiện trước mắt cô.Hình ảnh đôi tay cậu bị trói để phía trước bụng, cả hai bàn tay đều dính đầy máu, mặt mũi sớm đã trắng bệch, đôi mắt lờ mờ như có thể nhắm lại bất cứ lúc nào.Nhìn Âu Dương Thiên Thiên với ánh mắt yếu ớt, cậu nhóc mấp máy môi gọi một tiếng nhỏ.Dù ở xa, nhưng với khẩu hình chậm rãi và khá rõ ràng, cô vẫn biết cậu bé đó nói gì. Cậu ấy đang gọi "tỷ tỷ"…..Âu Dương Thiên Thiên xúc động đến mức đau lòng, môi cô run rẩy hét lên:- Tử Ngạo!

Chương 696: Giao cho "bà chủ" giải quyết!