Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 711: Em đau..
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên sững người trước hành động của người đàn ông, Eira cũng kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, liền lùi về sau, mang theo Sherry nhanh chóng ra khỏi phòng.Đóng cửa lại, Sherry bị lôi cổ ép kéo đi, ai oán lên tiếng:- Eira, cô làm cái gì vậy? Tôi còn chưa kịp nhìn Nhị tiểu thư thế nào.Eira cố gắng lôi cô gái đi thật xa, vừa đáp:- Cô muốn nhìn thì đợi lượt sau, còn bây giờ không được.- Hả????Cô mới nghe cái gì thế này? Eira bảo đợi lượt sau mới được vào thăm Nhị tiểu thư à? Từ khi nào muốn nhìn cô ấy đã phải xếp lượt lấy số rồi?.....Trong khi đó, Âu Dương Thiên Thiên vẫn bất ngờ không kịp phản ứng với cái ôm đột ngột của người đàn ông, cô từ từ đưa tay lên chạm vào lưng anh, gọi nhỏ:- Âu Dương Vô Thần?"...."Thế nhưng sau lời gọi của cô, lại là một tràng im lặng không có ai trả lời.Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, há miệng hỏi:- Anh.... làm sao vậy?"....."Tiếp tục một sự im lặng kéo dài....Âu Dương Thiên Thiên cau mày, hoài nghi có phải Âu Dương Vô Thần ôm cô đến ngủ luôn rồi không? Sao có thể im lặng không đáp lại vậy chứ?Đảo mắt suy nghĩ, cô đột nhiên nhăn mặt, giọng yếu ớt nói:- A.... đau....Âu Dương Thiên Thiên vừa kêu lên, người đàn ông ngay lập tức thả cô ra, anh quỳ chân xuống, đưa tay sờ vào ngực cô, hỏi với giọng đầy lo lắng:- Em đau sao? Ở đâu? Để anh xem.Âu Dương Thiên Thiên mím môi, hai mắt cô nhìn chăm vào anh, lên tiếng:- Chịu nói chuyện rồi sao? Em còn tưởng anh giận.... không muốn nói chuyện với em nữa chứ?Động tác tay của người đàn ông thoáng dừng lại, anh liếc mắt nhìn cô, đáp:- Anh đúng là giận em. Tại sao em lại làm một chuyện mạo hiểm như vậy? Tại sao lại đỡ đạn thay cho anh? Em chỉ là một cô gái thôi, tại sao có thể....Giọng của Âu Dương Vô Thần có chút lớn, nghe trông rất giống như phẫn nộ, hét vào mặt của Âu Dương Thiên Thiên.Âu Dương Thiên Thiên ngược lại im lặng nghe anh nói, không phản bác lại, có vẻ đã sợ hãi.Nhận ra được mình không kiềm chế lớn giọng, Âu Dương Vô Thần liền dừng lại, anh thở hì hộc nhìn cô gái trước mặt, nét mặt rất tức giận,Âu Dương Thiên Thiên mím môi, lên tiếng:- Đừng kiềm nén, nói tiếp đi, em biết anh rất giận em.Âu Dương Vô Thần nghe xong, thở hắt ra một hơi. Anh không làm theo lời cô, chỉ quay mặt sang một bên, bày vẻ giận dỗi.Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, cô đưa tay lên chạm vào mặt người đàn ông, nói:- Em không sao rồi mà.... không phải em đã tỉnh dậy rồi ư, em không có chuyện gì hết, anh đừng giận nữa.Âu Dương Vô Thần bày ra bộ mặt lạnh lùng, không chịu quay đầu lại, vẫn cứ tỏ ra bản thân thực sự giận đến mức bốc hỏa.Thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên liền lên tiếng:- Em đau.....- Đau chỗ nào? - Chưa đầy một giây sau, Âu Dương Vô Thần đã quay lại, hỏi với giọng lo lắng....*Cầu phiếu nè, ahihi*
Âu Dương Thiên Thiên sững người trước hành động của người đàn ông, Eira cũng kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, liền lùi về sau, mang theo Sherry nhanh chóng ra khỏi phòng.
Đóng cửa lại, Sherry bị lôi cổ ép kéo đi, ai oán lên tiếng:
- Eira, cô làm cái gì vậy? Tôi còn chưa kịp nhìn Nhị tiểu thư thế nào.
Eira cố gắng lôi cô gái đi thật xa, vừa đáp:
- Cô muốn nhìn thì đợi lượt sau, còn bây giờ không được.
- Hả????
Cô mới nghe cái gì thế này? Eira bảo đợi lượt sau mới được vào thăm Nhị tiểu thư à? Từ khi nào muốn nhìn cô ấy đã phải xếp lượt lấy số rồi?
.....
Trong khi đó, Âu Dương Thiên Thiên vẫn bất ngờ không kịp phản ứng với cái ôm đột ngột của người đàn ông, cô từ từ đưa tay lên chạm vào lưng anh, gọi nhỏ:
- Âu Dương Vô Thần?
"...."
Thế nhưng sau lời gọi của cô, lại là một tràng im lặng không có ai trả lời.
Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, há miệng hỏi:
- Anh.... làm sao vậy?
"....."
Tiếp tục một sự im lặng kéo dài....
Âu Dương Thiên Thiên cau mày, hoài nghi có phải Âu Dương Vô Thần ôm cô đến ngủ luôn rồi không? Sao có thể im lặng không đáp lại vậy chứ?
Đảo mắt suy nghĩ, cô đột nhiên nhăn mặt, giọng yếu ớt nói:
- A.... đau....
Âu Dương Thiên Thiên vừa kêu lên, người đàn ông ngay lập tức thả cô ra, anh quỳ chân xuống, đưa tay sờ vào ngực cô, hỏi với giọng đầy lo lắng:
- Em đau sao? Ở đâu? Để anh xem.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, hai mắt cô nhìn chăm vào anh, lên tiếng:
- Chịu nói chuyện rồi sao? Em còn tưởng anh giận.... không muốn nói chuyện với em nữa chứ?
Động tác tay của người đàn ông thoáng dừng lại, anh liếc mắt nhìn cô, đáp:
- Anh đúng là giận em. Tại sao em lại làm một chuyện mạo hiểm như vậy? Tại sao lại đỡ đạn thay cho anh? Em chỉ là một cô gái thôi, tại sao có thể....
Giọng của Âu Dương Vô Thần có chút lớn, nghe trông rất giống như phẫn nộ, hét vào mặt của Âu Dương Thiên Thiên.
Âu Dương Thiên Thiên ngược lại im lặng nghe anh nói, không phản bác lại, có vẻ đã sợ hãi.
Nhận ra được mình không kiềm chế lớn giọng, Âu Dương Vô Thần liền dừng lại, anh thở hì hộc nhìn cô gái trước mặt, nét mặt rất tức giận,
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, lên tiếng:
- Đừng kiềm nén, nói tiếp đi, em biết anh rất giận em.
Âu Dương Vô Thần nghe xong, thở hắt ra một hơi. Anh không làm theo lời cô, chỉ quay mặt sang một bên, bày vẻ giận dỗi.
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, cô đưa tay lên chạm vào mặt người đàn ông, nói:
- Em không sao rồi mà.... không phải em đã tỉnh dậy rồi ư, em không có chuyện gì hết, anh đừng giận nữa.
Âu Dương Vô Thần bày ra bộ mặt lạnh lùng, không chịu quay đầu lại, vẫn cứ tỏ ra bản thân thực sự giận đến mức bốc hỏa.
Thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên liền lên tiếng:
- Em đau.....
- Đau chỗ nào? - Chưa đầy một giây sau, Âu Dương Vô Thần đã quay lại, hỏi với giọng lo lắng....
*Cầu phiếu nè, ahihi*
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên sững người trước hành động của người đàn ông, Eira cũng kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, liền lùi về sau, mang theo Sherry nhanh chóng ra khỏi phòng.Đóng cửa lại, Sherry bị lôi cổ ép kéo đi, ai oán lên tiếng:- Eira, cô làm cái gì vậy? Tôi còn chưa kịp nhìn Nhị tiểu thư thế nào.Eira cố gắng lôi cô gái đi thật xa, vừa đáp:- Cô muốn nhìn thì đợi lượt sau, còn bây giờ không được.- Hả????Cô mới nghe cái gì thế này? Eira bảo đợi lượt sau mới được vào thăm Nhị tiểu thư à? Từ khi nào muốn nhìn cô ấy đã phải xếp lượt lấy số rồi?.....Trong khi đó, Âu Dương Thiên Thiên vẫn bất ngờ không kịp phản ứng với cái ôm đột ngột của người đàn ông, cô từ từ đưa tay lên chạm vào lưng anh, gọi nhỏ:- Âu Dương Vô Thần?"...."Thế nhưng sau lời gọi của cô, lại là một tràng im lặng không có ai trả lời.Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, há miệng hỏi:- Anh.... làm sao vậy?"....."Tiếp tục một sự im lặng kéo dài....Âu Dương Thiên Thiên cau mày, hoài nghi có phải Âu Dương Vô Thần ôm cô đến ngủ luôn rồi không? Sao có thể im lặng không đáp lại vậy chứ?Đảo mắt suy nghĩ, cô đột nhiên nhăn mặt, giọng yếu ớt nói:- A.... đau....Âu Dương Thiên Thiên vừa kêu lên, người đàn ông ngay lập tức thả cô ra, anh quỳ chân xuống, đưa tay sờ vào ngực cô, hỏi với giọng đầy lo lắng:- Em đau sao? Ở đâu? Để anh xem.Âu Dương Thiên Thiên mím môi, hai mắt cô nhìn chăm vào anh, lên tiếng:- Chịu nói chuyện rồi sao? Em còn tưởng anh giận.... không muốn nói chuyện với em nữa chứ?Động tác tay của người đàn ông thoáng dừng lại, anh liếc mắt nhìn cô, đáp:- Anh đúng là giận em. Tại sao em lại làm một chuyện mạo hiểm như vậy? Tại sao lại đỡ đạn thay cho anh? Em chỉ là một cô gái thôi, tại sao có thể....Giọng của Âu Dương Vô Thần có chút lớn, nghe trông rất giống như phẫn nộ, hét vào mặt của Âu Dương Thiên Thiên.Âu Dương Thiên Thiên ngược lại im lặng nghe anh nói, không phản bác lại, có vẻ đã sợ hãi.Nhận ra được mình không kiềm chế lớn giọng, Âu Dương Vô Thần liền dừng lại, anh thở hì hộc nhìn cô gái trước mặt, nét mặt rất tức giận,Âu Dương Thiên Thiên mím môi, lên tiếng:- Đừng kiềm nén, nói tiếp đi, em biết anh rất giận em.Âu Dương Vô Thần nghe xong, thở hắt ra một hơi. Anh không làm theo lời cô, chỉ quay mặt sang một bên, bày vẻ giận dỗi.Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, cô đưa tay lên chạm vào mặt người đàn ông, nói:- Em không sao rồi mà.... không phải em đã tỉnh dậy rồi ư, em không có chuyện gì hết, anh đừng giận nữa.Âu Dương Vô Thần bày ra bộ mặt lạnh lùng, không chịu quay đầu lại, vẫn cứ tỏ ra bản thân thực sự giận đến mức bốc hỏa.Thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên liền lên tiếng:- Em đau.....- Đau chỗ nào? - Chưa đầy một giây sau, Âu Dương Vô Thần đã quay lại, hỏi với giọng lo lắng....*Cầu phiếu nè, ahihi*