Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 719: Muốn gặp em?

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên ho khan một tiếng, sau đó quay lại với phần ăn của mình, từ từ nhâm nhi bát cháo chứa đầy tình cảm của Âu Dương Vô Thần.Mã Nhược Anh liếc mắt, đột nhiên nhớ đến gì đó, cô bỏ dao nĩa xuống, quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:- Thiên Thiên, có chuyện này chị muốn nói với em.Cô gái nghe thấy, ngay lập tức nhìn về phía người phụ nữ, hỏi:- Là gì vậy ạ?Mã Nhược Anh mím môi, đảo mắt vài cái mới trả lời:- Thật ra chuyện này cũng khá lâu rồi, vốn muốn tìm thời gian để nói với em, nhưng mãi không thể chọn được thời điểm thích hợp. Chị nghĩ chuyện này chần chừ để lâu thì không tốt, đặc biệt là khi nó có liên quan đến em, vậy nên....Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy Mã Nhược Anh có chút nghiêm túc, cô bỏ muỗng xuống, xoay hẳn sang nhìn cô ấy:- Được rồi, chị nói đi.Mã Nhược Anh thở hắt ra một hơi, dè dặt lên tiếng:- Ừm... Thiên Thiên, em có quen biết Hứa Sơ Sơ không?Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, gật đầu đáp:- Có biết một chút, em từng gặp qua Thời phu nhân vài lần, sao vậy?Mã Nhược Anh nghe câu trả lời của cô, cau mày hỏi:- Em đã từng gặp mặt Hứa Sơ Sơ rồi sao? Ở đâu?Lúc này, Âu Dương Vô Thần ngồi đối diện đột nhiên nói vào:- Ở Mỹ, trong một bữa tiệc của giới thượng lưu. Trùng hợp lần đó vợ chồng Thời Cảnh Thường và Hứa Sơ Sơ cũng có mặt, nên cô ấy đã gặp qua họ. Còn có trò chuyện một chút.Mã Nhược Anh quay sang nhìn người đàn ông, sau đó lại quay lại nhìn cô gái, vồn vã hỏi:- Hứa Sơ Sơ đâu phải người dễ dàng để mắt tới ai đó, sao cô ta có thể nói chuyện với em vậy?Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, nhớ về sự việc đó, cô chậm rãi trả lời:- Thời phu nhân lúc còn nhỏ từng ngưỡng mộ mẹ em, khi biết bà mất, cô ấy đã rất đau lòng. Sau đó biết được em là con gái ruột của bà, nên đến nói chuyện với em một chút. Nhưng cũng không phải nói chuyện gì quá lớn lao, chỉ là hỏi thăm tình hình của em, và dặn nếu có gì cần giúp đỡ thì đến tìm cô ấy mà thôi. Mà kể từ lần ở Mỹ đó thì em đã không còn gặp lại Thời phu nhân nữa rồi.Dừng một chút, cô nhìn người phụ nữ, hỏi:- Nhưng sao đột nhiên chị lại hỏi về Thời phu nhân?Mã Nhược Anh chớp chớp mắt, cô mím môi, vài giây sau mới đáp:- Bởi vì Hứa Sơ Sơ từng đến tìm chị. Cô ta nói.... muốn gặp em!Âu Dương Thiên Thiên nghe tới đây, ấn đường cô chợt cau lại, ngạc nhiên lên tiếng:- Muốn gặp em? Tại sao cô ấy lại muốn gặp em?*Cầu phiếu nè, ahihi*

Âu Dương Thiên Thiên ho khan một tiếng, sau đó quay lại với phần ăn của mình, từ từ nhâm nhi bát cháo chứa đầy tình cảm của Âu Dương Vô Thần.

Mã Nhược Anh liếc mắt, đột nhiên nhớ đến gì đó, cô bỏ dao nĩa xuống, quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:

- Thiên Thiên, có chuyện này chị muốn nói với em.

Cô gái nghe thấy, ngay lập tức nhìn về phía người phụ nữ, hỏi:

- Là gì vậy ạ?

Mã Nhược Anh mím môi, đảo mắt vài cái mới trả lời:

- Thật ra chuyện này cũng khá lâu rồi, vốn muốn tìm thời gian để nói với em, nhưng mãi không thể chọn được thời điểm thích hợp. Chị nghĩ chuyện này chần chừ để lâu thì không tốt, đặc biệt là khi nó có liên quan đến em, vậy nên....

Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy Mã Nhược Anh có chút nghiêm túc, cô bỏ muỗng xuống, xoay hẳn sang nhìn cô ấy:

- Được rồi, chị nói đi.

Mã Nhược Anh thở hắt ra một hơi, dè dặt lên tiếng:

- Ừm... Thiên Thiên, em có quen biết Hứa Sơ Sơ không?

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, gật đầu đáp:

- Có biết một chút, em từng gặp qua Thời phu nhân vài lần, sao vậy?

Mã Nhược Anh nghe câu trả lời của cô, cau mày hỏi:

- Em đã từng gặp mặt Hứa Sơ Sơ rồi sao? Ở đâu?

Lúc này, Âu Dương Vô Thần ngồi đối diện đột nhiên nói vào:

- Ở Mỹ, trong một bữa tiệc của giới thượng lưu. Trùng hợp lần đó vợ chồng Thời Cảnh Thường và Hứa Sơ Sơ cũng có mặt, nên cô ấy đã gặp qua họ. Còn có trò chuyện một chút.

Mã Nhược Anh quay sang nhìn người đàn ông, sau đó lại quay lại nhìn cô gái, vồn vã hỏi:

- Hứa Sơ Sơ đâu phải người dễ dàng để mắt tới ai đó, sao cô ta có thể nói chuyện với em vậy?

Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, nhớ về sự việc đó, cô chậm rãi trả lời:

- Thời phu nhân lúc còn nhỏ từng ngưỡng mộ mẹ em, khi biết bà mất, cô ấy đã rất đau lòng. Sau đó biết được em là con gái ruột của bà, nên đến nói chuyện với em một chút. Nhưng cũng không phải nói chuyện gì quá lớn lao, chỉ là hỏi thăm tình hình của em, và dặn nếu có gì cần giúp đỡ thì đến tìm cô ấy mà thôi. Mà kể từ lần ở Mỹ đó thì em đã không còn gặp lại Thời phu nhân nữa rồi.

Dừng một chút, cô nhìn người phụ nữ, hỏi:

- Nhưng sao đột nhiên chị lại hỏi về Thời phu nhân?

Mã Nhược Anh chớp chớp mắt, cô mím môi, vài giây sau mới đáp:

- Bởi vì Hứa Sơ Sơ từng đến tìm chị. Cô ta nói.... muốn gặp em!

Âu Dương Thiên Thiên nghe tới đây, ấn đường cô chợt cau lại, ngạc nhiên lên tiếng:

- Muốn gặp em? Tại sao cô ấy lại muốn gặp em?

*Cầu phiếu nè, ahihi*

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên ho khan một tiếng, sau đó quay lại với phần ăn của mình, từ từ nhâm nhi bát cháo chứa đầy tình cảm của Âu Dương Vô Thần.Mã Nhược Anh liếc mắt, đột nhiên nhớ đến gì đó, cô bỏ dao nĩa xuống, quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:- Thiên Thiên, có chuyện này chị muốn nói với em.Cô gái nghe thấy, ngay lập tức nhìn về phía người phụ nữ, hỏi:- Là gì vậy ạ?Mã Nhược Anh mím môi, đảo mắt vài cái mới trả lời:- Thật ra chuyện này cũng khá lâu rồi, vốn muốn tìm thời gian để nói với em, nhưng mãi không thể chọn được thời điểm thích hợp. Chị nghĩ chuyện này chần chừ để lâu thì không tốt, đặc biệt là khi nó có liên quan đến em, vậy nên....Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy Mã Nhược Anh có chút nghiêm túc, cô bỏ muỗng xuống, xoay hẳn sang nhìn cô ấy:- Được rồi, chị nói đi.Mã Nhược Anh thở hắt ra một hơi, dè dặt lên tiếng:- Ừm... Thiên Thiên, em có quen biết Hứa Sơ Sơ không?Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, gật đầu đáp:- Có biết một chút, em từng gặp qua Thời phu nhân vài lần, sao vậy?Mã Nhược Anh nghe câu trả lời của cô, cau mày hỏi:- Em đã từng gặp mặt Hứa Sơ Sơ rồi sao? Ở đâu?Lúc này, Âu Dương Vô Thần ngồi đối diện đột nhiên nói vào:- Ở Mỹ, trong một bữa tiệc của giới thượng lưu. Trùng hợp lần đó vợ chồng Thời Cảnh Thường và Hứa Sơ Sơ cũng có mặt, nên cô ấy đã gặp qua họ. Còn có trò chuyện một chút.Mã Nhược Anh quay sang nhìn người đàn ông, sau đó lại quay lại nhìn cô gái, vồn vã hỏi:- Hứa Sơ Sơ đâu phải người dễ dàng để mắt tới ai đó, sao cô ta có thể nói chuyện với em vậy?Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, nhớ về sự việc đó, cô chậm rãi trả lời:- Thời phu nhân lúc còn nhỏ từng ngưỡng mộ mẹ em, khi biết bà mất, cô ấy đã rất đau lòng. Sau đó biết được em là con gái ruột của bà, nên đến nói chuyện với em một chút. Nhưng cũng không phải nói chuyện gì quá lớn lao, chỉ là hỏi thăm tình hình của em, và dặn nếu có gì cần giúp đỡ thì đến tìm cô ấy mà thôi. Mà kể từ lần ở Mỹ đó thì em đã không còn gặp lại Thời phu nhân nữa rồi.Dừng một chút, cô nhìn người phụ nữ, hỏi:- Nhưng sao đột nhiên chị lại hỏi về Thời phu nhân?Mã Nhược Anh chớp chớp mắt, cô mím môi, vài giây sau mới đáp:- Bởi vì Hứa Sơ Sơ từng đến tìm chị. Cô ta nói.... muốn gặp em!Âu Dương Thiên Thiên nghe tới đây, ấn đường cô chợt cau lại, ngạc nhiên lên tiếng:- Muốn gặp em? Tại sao cô ấy lại muốn gặp em?*Cầu phiếu nè, ahihi*

Chương 719: Muốn gặp em?