Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 742: Lén lút nửa đêm

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên cùng Âu Dương Vô Thần trở về nhà, sau khi dùng xong bữa tối, cô đi lên phòng của mình, vệ sinh thân thể một chút rồi lên giường nằm.Đưa tay sờ ngực, cô cẩn thận kiểm tra vết thương, thấy cơn đau đã giảm rất nhiều, bản thân yên tâm hơn hẳn.Thả người xuống tấm nệm êm, Âu Dương Thiên Thiên kéo chăn lên ngang bụng, sau đó vỗ tay vài cái, đèn trong phòng liền tắt đi. Nhắm mắt lại, cô theo thói quen quay người sang một bên, rồi bắt đầu chìm vào trong giấc ngủ.....Không gian im lặng kéo dài chừng mười phút đồng hồ, cho đến khi.... cánh cửa căn phòng bỗng hé mở. Một bóng đen đang thận trọng lách người vào bên trong, nhẹ nhàng di chuyển về phía giường của người con gái.Âu Dương Thiên Thiên vốn chưa say giấc nên không khó để nhận ra có điều thay đổi trong không khí, cô mở mắt, cau mày vểnh tai lên, chợt nghe được tiếng bước chân bước khẽ.Một tia ý nghĩ xẹt ngang qua đầu, khóe miệng Âu Dương Thiên Thiện bỗng câu lên, cô lại nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở đều đều, tựa như đang giả vờ ngủ.Cô biết rồi, có một con chuột nhắt đang lẻn vào phòng của cô. Con chuột mang vẻ ngoài "soái ca" và rất "chăm chỉ", ngày nào cũng mò vào phòng bà đây!!Âu Dương Vô Thần đi nhẹ thở khẽ, anh nhướn người về phía trước, cẩn thận dò xét Âu Dương Thiên Thiên, sau khi thấy cô đã ngủ, mới dám đặt thân thể mình xuống giường, nằm bên cạnh cô.Thế nhưng khi bản thân chỉ vừa mới nằm xuống, thì ngay lập tức một cánh tay đã vòng qua ôm lấy eo anh, Âu Dương Thiên Thiên xoay hẳn người sang, một tay một chân quắp vào cơ thể người đàn ông.Âu Dương Vô Thần bị hành động này làm cho bất ngờ, anh đơ người vài giây, tay đang để giữa không trung cũng bất động. Cứng nhắc cúi đầu nhìn xuống, Âu Dương Vô Thần liền nghe thấy tiếng của cô gái nhỏ:- Bắt quả tang anh lẻn vào phòng em."...."Âu Dương Vô Thần câm nín không nói nên lời, anh chớp chớp mắt, ngập ngừng hỏi:- Em.... em chưa ngủ sao?Âu Dương Thiên Thiên ngước mặt lên nhìn người đàn ông, nhướn mày nói:- Có con chuột vừa to vừa háo sắc như vậy ở bên ngoài lăm le phòng em, chỉ muốn nhân lúc "thần không biết quỷ không hay" mà mò vào trong, nằm lên chiếc giường này, anh nghĩ em có thể ngủ được sao?"...."Những lời của Âu Dương Thiên Thiên tuy không trực tiếp nhưng lại mang hình ảnh ẩn dụ, khiên Âu Dương Vô Thần thấy chột dạ. Anh lắc đầu, đáp:- Anh không háo sắc.Âu Dương Thiên Thiên chề môi, dĩ nhiên không tin đươc lời đó, cô bày ra vẻ mặt khinh bỉ, lên tiếng:- Không háo sắc? Nếu anh thật sự không háo sắc vậy thì nửa đêm lén lút vào phòng em làm gì?Âu Dương Vô Thần: "....."Càng giải thích càng lộ, thiết nghĩ mình không nên nói thêm gì nữa....*Cầu phiếu nè, ahihi*

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên cùng Âu Dương Vô Thần trở về nhà, sau khi dùng xong bữa tối, cô đi lên phòng của mình, vệ sinh thân thể một chút rồi lên giường nằm.Đưa tay sờ ngực, cô cẩn thận kiểm tra vết thương, thấy cơn đau đã giảm rất nhiều, bản thân yên tâm hơn hẳn.Thả người xuống tấm nệm êm, Âu Dương Thiên Thiên kéo chăn lên ngang bụng, sau đó vỗ tay vài cái, đèn trong phòng liền tắt đi. Nhắm mắt lại, cô theo thói quen quay người sang một bên, rồi bắt đầu chìm vào trong giấc ngủ.....Không gian im lặng kéo dài chừng mười phút đồng hồ, cho đến khi.... cánh cửa căn phòng bỗng hé mở. Một bóng đen đang thận trọng lách người vào bên trong, nhẹ nhàng di chuyển về phía giường của người con gái.Âu Dương Thiên Thiên vốn chưa say giấc nên không khó để nhận ra có điều thay đổi trong không khí, cô mở mắt, cau mày vểnh tai lên, chợt nghe được tiếng bước chân bước khẽ.Một tia ý nghĩ xẹt ngang qua đầu, khóe miệng Âu Dương Thiên Thiện bỗng câu lên, cô lại nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở đều đều, tựa như đang giả vờ ngủ.Cô biết rồi, có một con chuột nhắt đang lẻn vào phòng của cô. Con chuột mang vẻ ngoài "soái ca" và rất "chăm chỉ", ngày nào cũng mò vào phòng bà đây!!Âu Dương Vô Thần đi nhẹ thở khẽ, anh nhướn người về phía trước, cẩn thận dò xét Âu Dương Thiên Thiên, sau khi thấy cô đã ngủ, mới dám đặt thân thể mình xuống giường, nằm bên cạnh cô.Thế nhưng khi bản thân chỉ vừa mới nằm xuống, thì ngay lập tức một cánh tay đã vòng qua ôm lấy eo anh, Âu Dương Thiên Thiên xoay hẳn người sang, một tay một chân quắp vào cơ thể người đàn ông.Âu Dương Vô Thần bị hành động này làm cho bất ngờ, anh đơ người vài giây, tay đang để giữa không trung cũng bất động. Cứng nhắc cúi đầu nhìn xuống, Âu Dương Vô Thần liền nghe thấy tiếng của cô gái nhỏ:- Bắt quả tang anh lẻn vào phòng em."...."Âu Dương Vô Thần câm nín không nói nên lời, anh chớp chớp mắt, ngập ngừng hỏi:- Em.... em chưa ngủ sao?Âu Dương Thiên Thiên ngước mặt lên nhìn người đàn ông, nhướn mày nói:- Có con chuột vừa to vừa háo sắc như vậy ở bên ngoài lăm le phòng em, chỉ muốn nhân lúc "thần không biết quỷ không hay" mà mò vào trong, nằm lên chiếc giường này, anh nghĩ em có thể ngủ được sao?"...."Những lời của Âu Dương Thiên Thiên tuy không trực tiếp nhưng lại mang hình ảnh ẩn dụ, khiên Âu Dương Vô Thần thấy chột dạ. Anh lắc đầu, đáp:- Anh không háo sắc.Âu Dương Thiên Thiên chề môi, dĩ nhiên không tin đươc lời đó, cô bày ra vẻ mặt khinh bỉ, lên tiếng:- Không háo sắc? Nếu anh thật sự không háo sắc vậy thì nửa đêm lén lút vào phòng em làm gì?Âu Dương Vô Thần: "....."Càng giải thích càng lộ, thiết nghĩ mình không nên nói thêm gì nữa....*Cầu phiếu nè, ahihi*

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên cùng Âu Dương Vô Thần trở về nhà, sau khi dùng xong bữa tối, cô đi lên phòng của mình, vệ sinh thân thể một chút rồi lên giường nằm.Đưa tay sờ ngực, cô cẩn thận kiểm tra vết thương, thấy cơn đau đã giảm rất nhiều, bản thân yên tâm hơn hẳn.Thả người xuống tấm nệm êm, Âu Dương Thiên Thiên kéo chăn lên ngang bụng, sau đó vỗ tay vài cái, đèn trong phòng liền tắt đi. Nhắm mắt lại, cô theo thói quen quay người sang một bên, rồi bắt đầu chìm vào trong giấc ngủ.....Không gian im lặng kéo dài chừng mười phút đồng hồ, cho đến khi.... cánh cửa căn phòng bỗng hé mở. Một bóng đen đang thận trọng lách người vào bên trong, nhẹ nhàng di chuyển về phía giường của người con gái.Âu Dương Thiên Thiên vốn chưa say giấc nên không khó để nhận ra có điều thay đổi trong không khí, cô mở mắt, cau mày vểnh tai lên, chợt nghe được tiếng bước chân bước khẽ.Một tia ý nghĩ xẹt ngang qua đầu, khóe miệng Âu Dương Thiên Thiện bỗng câu lên, cô lại nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở đều đều, tựa như đang giả vờ ngủ.Cô biết rồi, có một con chuột nhắt đang lẻn vào phòng của cô. Con chuột mang vẻ ngoài "soái ca" và rất "chăm chỉ", ngày nào cũng mò vào phòng bà đây!!Âu Dương Vô Thần đi nhẹ thở khẽ, anh nhướn người về phía trước, cẩn thận dò xét Âu Dương Thiên Thiên, sau khi thấy cô đã ngủ, mới dám đặt thân thể mình xuống giường, nằm bên cạnh cô.Thế nhưng khi bản thân chỉ vừa mới nằm xuống, thì ngay lập tức một cánh tay đã vòng qua ôm lấy eo anh, Âu Dương Thiên Thiên xoay hẳn người sang, một tay một chân quắp vào cơ thể người đàn ông.Âu Dương Vô Thần bị hành động này làm cho bất ngờ, anh đơ người vài giây, tay đang để giữa không trung cũng bất động. Cứng nhắc cúi đầu nhìn xuống, Âu Dương Vô Thần liền nghe thấy tiếng của cô gái nhỏ:- Bắt quả tang anh lẻn vào phòng em."...."Âu Dương Vô Thần câm nín không nói nên lời, anh chớp chớp mắt, ngập ngừng hỏi:- Em.... em chưa ngủ sao?Âu Dương Thiên Thiên ngước mặt lên nhìn người đàn ông, nhướn mày nói:- Có con chuột vừa to vừa háo sắc như vậy ở bên ngoài lăm le phòng em, chỉ muốn nhân lúc "thần không biết quỷ không hay" mà mò vào trong, nằm lên chiếc giường này, anh nghĩ em có thể ngủ được sao?"...."Những lời của Âu Dương Thiên Thiên tuy không trực tiếp nhưng lại mang hình ảnh ẩn dụ, khiên Âu Dương Vô Thần thấy chột dạ. Anh lắc đầu, đáp:- Anh không háo sắc.Âu Dương Thiên Thiên chề môi, dĩ nhiên không tin đươc lời đó, cô bày ra vẻ mặt khinh bỉ, lên tiếng:- Không háo sắc? Nếu anh thật sự không háo sắc vậy thì nửa đêm lén lút vào phòng em làm gì?Âu Dương Vô Thần: "....."Càng giải thích càng lộ, thiết nghĩ mình không nên nói thêm gì nữa....*Cầu phiếu nè, ahihi*

Chương 742: Lén lút nửa đêm