Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 760: Tiếng la hét và Tiếng khóc
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Đầu óc Âu Dương Thiên Thiên quay cuồng bởi những tiếng nói, cô đưa một tay lên chống trán, đột nhiên nhăn mặt lại, lẩm bẩm:- Cái gì vậy? Tiếng đó là gì? Là ai đang nói??"Aurora, làm ơn đừng, tôi cầu xin cô...""Buông tha cho con bé đi....""Aaaaaa.... mẹ ơi, con đau..."“Thiên Thiên… đừng…”....Hàng loạt những kí ức vụn vỡ tuôn ra thật nhiều, khiến đầu Âu Dương Thiên Thiên trở nên đau nhức, chân cô loạng choạng, bắt đầu có chút đứng không vững.Kỳ Ân phát hiện thấy điều kì lạ, cô nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy người Âu Dương Thiên Thiên, hỏi với giọng lo lắng:- Nhị tiểu thư, cô sao vậy?Ấn đường Âu Dương Thiên Thiên nhăn lại, cô lắc đầu, chậm rãi trả lời:- Không sao, chỉ là đột nhiên tôi cảm thấy không khỏe, muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, cô làm tiếp việc của mình đi.Nói rồi, Âu Dương Thiên Thiên thả tay Kỳ Ân ra, chập chững bước vào bên trong nhà.Lên đến phòng của Âu Dương Vô Thần, cô ngồi xuống giường, tay vẫn còn chống trán, mắt thì nhắm tịt lại. Dù cơn đau không còn quá nhiều nhưng nét mặt cô vẫn nhăn nhó, dường như khá khó chịu.Âu Dương Thiên Thiên cau mày, mở mắt ra, cô lên tiếng thắc mắc:- Kì lạ, những kí ức đó là gì chứ? Tiếng hét của người phụ nữ, những bóng hình mờ nhạt không thấy rõ, cả tiếng khóc của trẻ con nữa, sao lại phát ra từ trong đầu mình?Đảo mắt, cô cắn môi lẩm bẩm:- Người phụ nữ đó là ai? Đứa trẻ khóc đó là ai? Tại sao lại có tên cô trong cuộc đối thoại? Rồi những bóng hình nữa, tất cả bọn họ là ai? Tại sao mình không thể nhìn thấy rõ? Càng không có ấn tượng gì chứ?Nuốt một ngụm nước bọt, Âu Dương Thiên Thiên bỏ tay xuống, cơn đau trong đầu đã hết hẳn rồi, nhưng lại để lại cho cô quá nhiều nghi vấn, mà đặc biệt chính là... tại sao chuyện này đột nhiên lại xảy ra?Kí ức này chợt bùng nổ trong đầu, khiến cô không kịp trở tay. Vừa mờ ảo lại vừa rời rạc, tựa như những mảnh kí ức nhỏ vụn vặt, được chắp vá với nhau mà tạo thành vậy.Hơn nữa, tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào nhỉ? Lúc chuyển giao linh hồn, đáng lẽ ra cô đã được hấp thụ hết những kí ức của Âu Dương Thiên Thiên rồi chứ? Sao lại có kí ức không hoàn chỉnh như vậy? Tại sao?Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, nét mặt suy tư một hồi lâu, sau đó lại bỗng lên tiếng:- Khoan đã, Aurora? Tên phụ nữ bằng Tiếng Anh sao? Người nước ngoài?....- Còn có... lông vũ tuyệt sắc? Cái này sao nghe quen vậy nhỉ? Hình như mình từng nghe ở đâu đó rồi phải không?Đảo mắt một lượt, vài giây sau, Âu Dương Thiên Thiên "A" một tiếng, tựa như đã nhớ ra gì đó:- A, là hình xăm, là hình xăm lông vũ tuyệt sắc, thứ mà Vô Thần vừa nhắc tới với mình sáng nay. Đúng rồi, chính nó.Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa đưa tay lên sờ mang tai mình, cô đứng bật dậy, đi tới trước gương, hơi nghiêng đầu để nhìn rõ hình xăm trên tai....*Cầu phiếu nè, ahihi*
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Đầu óc Âu Dương Thiên Thiên quay cuồng bởi những tiếng nói, cô đưa một tay lên chống trán, đột nhiên nhăn mặt lại, lẩm bẩm:- Cái gì vậy? Tiếng đó là gì? Là ai đang nói??"Aurora, làm ơn đừng, tôi cầu xin cô...""Buông tha cho con bé đi....""Aaaaaa.... mẹ ơi, con đau..."“Thiên Thiên… đừng…”....Hàng loạt những kí ức vụn vỡ tuôn ra thật nhiều, khiến đầu Âu Dương Thiên Thiên trở nên đau nhức, chân cô loạng choạng, bắt đầu có chút đứng không vững.Kỳ Ân phát hiện thấy điều kì lạ, cô nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy người Âu Dương Thiên Thiên, hỏi với giọng lo lắng:- Nhị tiểu thư, cô sao vậy?Ấn đường Âu Dương Thiên Thiên nhăn lại, cô lắc đầu, chậm rãi trả lời:- Không sao, chỉ là đột nhiên tôi cảm thấy không khỏe, muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, cô làm tiếp việc của mình đi.Nói rồi, Âu Dương Thiên Thiên thả tay Kỳ Ân ra, chập chững bước vào bên trong nhà.Lên đến phòng của Âu Dương Vô Thần, cô ngồi xuống giường, tay vẫn còn chống trán, mắt thì nhắm tịt lại. Dù cơn đau không còn quá nhiều nhưng nét mặt cô vẫn nhăn nhó, dường như khá khó chịu.Âu Dương Thiên Thiên cau mày, mở mắt ra, cô lên tiếng thắc mắc:- Kì lạ, những kí ức đó là gì chứ? Tiếng hét của người phụ nữ, những bóng hình mờ nhạt không thấy rõ, cả tiếng khóc của trẻ con nữa, sao lại phát ra từ trong đầu mình?Đảo mắt, cô cắn môi lẩm bẩm:- Người phụ nữ đó là ai? Đứa trẻ khóc đó là ai? Tại sao lại có tên cô trong cuộc đối thoại? Rồi những bóng hình nữa, tất cả bọn họ là ai? Tại sao mình không thể nhìn thấy rõ? Càng không có ấn tượng gì chứ?Nuốt một ngụm nước bọt, Âu Dương Thiên Thiên bỏ tay xuống, cơn đau trong đầu đã hết hẳn rồi, nhưng lại để lại cho cô quá nhiều nghi vấn, mà đặc biệt chính là... tại sao chuyện này đột nhiên lại xảy ra?Kí ức này chợt bùng nổ trong đầu, khiến cô không kịp trở tay. Vừa mờ ảo lại vừa rời rạc, tựa như những mảnh kí ức nhỏ vụn vặt, được chắp vá với nhau mà tạo thành vậy.Hơn nữa, tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào nhỉ? Lúc chuyển giao linh hồn, đáng lẽ ra cô đã được hấp thụ hết những kí ức của Âu Dương Thiên Thiên rồi chứ? Sao lại có kí ức không hoàn chỉnh như vậy? Tại sao?Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, nét mặt suy tư một hồi lâu, sau đó lại bỗng lên tiếng:- Khoan đã, Aurora? Tên phụ nữ bằng Tiếng Anh sao? Người nước ngoài?....- Còn có... lông vũ tuyệt sắc? Cái này sao nghe quen vậy nhỉ? Hình như mình từng nghe ở đâu đó rồi phải không?Đảo mắt một lượt, vài giây sau, Âu Dương Thiên Thiên "A" một tiếng, tựa như đã nhớ ra gì đó:- A, là hình xăm, là hình xăm lông vũ tuyệt sắc, thứ mà Vô Thần vừa nhắc tới với mình sáng nay. Đúng rồi, chính nó.Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa đưa tay lên sờ mang tai mình, cô đứng bật dậy, đi tới trước gương, hơi nghiêng đầu để nhìn rõ hình xăm trên tai....*Cầu phiếu nè, ahihi*
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Đầu óc Âu Dương Thiên Thiên quay cuồng bởi những tiếng nói, cô đưa một tay lên chống trán, đột nhiên nhăn mặt lại, lẩm bẩm:- Cái gì vậy? Tiếng đó là gì? Là ai đang nói??"Aurora, làm ơn đừng, tôi cầu xin cô...""Buông tha cho con bé đi....""Aaaaaa.... mẹ ơi, con đau..."“Thiên Thiên… đừng…”....Hàng loạt những kí ức vụn vỡ tuôn ra thật nhiều, khiến đầu Âu Dương Thiên Thiên trở nên đau nhức, chân cô loạng choạng, bắt đầu có chút đứng không vững.Kỳ Ân phát hiện thấy điều kì lạ, cô nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy người Âu Dương Thiên Thiên, hỏi với giọng lo lắng:- Nhị tiểu thư, cô sao vậy?Ấn đường Âu Dương Thiên Thiên nhăn lại, cô lắc đầu, chậm rãi trả lời:- Không sao, chỉ là đột nhiên tôi cảm thấy không khỏe, muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, cô làm tiếp việc của mình đi.Nói rồi, Âu Dương Thiên Thiên thả tay Kỳ Ân ra, chập chững bước vào bên trong nhà.Lên đến phòng của Âu Dương Vô Thần, cô ngồi xuống giường, tay vẫn còn chống trán, mắt thì nhắm tịt lại. Dù cơn đau không còn quá nhiều nhưng nét mặt cô vẫn nhăn nhó, dường như khá khó chịu.Âu Dương Thiên Thiên cau mày, mở mắt ra, cô lên tiếng thắc mắc:- Kì lạ, những kí ức đó là gì chứ? Tiếng hét của người phụ nữ, những bóng hình mờ nhạt không thấy rõ, cả tiếng khóc của trẻ con nữa, sao lại phát ra từ trong đầu mình?Đảo mắt, cô cắn môi lẩm bẩm:- Người phụ nữ đó là ai? Đứa trẻ khóc đó là ai? Tại sao lại có tên cô trong cuộc đối thoại? Rồi những bóng hình nữa, tất cả bọn họ là ai? Tại sao mình không thể nhìn thấy rõ? Càng không có ấn tượng gì chứ?Nuốt một ngụm nước bọt, Âu Dương Thiên Thiên bỏ tay xuống, cơn đau trong đầu đã hết hẳn rồi, nhưng lại để lại cho cô quá nhiều nghi vấn, mà đặc biệt chính là... tại sao chuyện này đột nhiên lại xảy ra?Kí ức này chợt bùng nổ trong đầu, khiến cô không kịp trở tay. Vừa mờ ảo lại vừa rời rạc, tựa như những mảnh kí ức nhỏ vụn vặt, được chắp vá với nhau mà tạo thành vậy.Hơn nữa, tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào nhỉ? Lúc chuyển giao linh hồn, đáng lẽ ra cô đã được hấp thụ hết những kí ức của Âu Dương Thiên Thiên rồi chứ? Sao lại có kí ức không hoàn chỉnh như vậy? Tại sao?Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, nét mặt suy tư một hồi lâu, sau đó lại bỗng lên tiếng:- Khoan đã, Aurora? Tên phụ nữ bằng Tiếng Anh sao? Người nước ngoài?....- Còn có... lông vũ tuyệt sắc? Cái này sao nghe quen vậy nhỉ? Hình như mình từng nghe ở đâu đó rồi phải không?Đảo mắt một lượt, vài giây sau, Âu Dương Thiên Thiên "A" một tiếng, tựa như đã nhớ ra gì đó:- A, là hình xăm, là hình xăm lông vũ tuyệt sắc, thứ mà Vô Thần vừa nhắc tới với mình sáng nay. Đúng rồi, chính nó.Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa đưa tay lên sờ mang tai mình, cô đứng bật dậy, đi tới trước gương, hơi nghiêng đầu để nhìn rõ hình xăm trên tai....*Cầu phiếu nè, ahihi*