Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 762: Thẻ của anh!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Vô Thần nghe câu hỏi, bình tĩnh trả lời:- Anh muốn em cầm thứ này, hãy dùng nó mua những gì em thích.Âu Dương Thiên Thiên mím môi, lưỡng lự không nhận lấy, nói:- Nhưng em không có thiếu tiền, hơn nữa em cũng có thẻ riêng mà, nếu muốn gì thì em sẽ tự mua.Âu Dương Vô Thần cau mày, anh cầm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, ép cô phải nhận lấy tấm thẻ, lên tiếng:- Cứ cầm lấy đi, em tưởng anh không biết em chỉ mới vừa trả xong khoản nợ ngân hàng 3 tháng trước sao? Đừng suy nghĩ nữa, nhận đi.Âu Dương Thiên Thiên cắn răng, cô ngước mặt lên người đàn ông, nhẹ giọng hỏi:- Cái thẻ này.... là anh làm cho em à?Khoảng vài ngày trước, cô có nói với Âu Dương Vô Thần về chuyện mất tấm thẻ đen mà anh cho lúc ở Mỹ. Chuyện đó chỉ là trong lúc luyên thuyên nói ra mà thôi, hoàn toàn không có ý gì khác.Cô thật không nghĩ anh lại nhớ điều đó, rồi làm lại cho cô một tấm thẻ khác.Âu Dương Vô Thần liếc mắt, lắc đầu đáp:- Không phải, cái này là của anh (thật ra là lấy từ Lữ Uyển Thành). Bây giờ chúng ta đã là quan hệ gì rồi, tiền của anh thì cũng là tiền của em thôi, mình dùng chung đi.Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, mỉm cười đáp:- Ừm, em biết rồi.Nói xong, người đàn ông lại quay lưng rời đi, lần này cánh cửa đóng thật lâu lại cũng không mở ra nữa.Âu Dương Thiên Thiên mím môi nhìn tấm thẻ trong tay mình, sau đó đột nhiên bật cười, nằm xuống giường che mặt lại.Wa, Vô Thần cho mình thẻ đen của anh ấy, còn bảo mình tiêu tiền chung nữa, hạnh phúc quá đi~~Đời trước của Âu Dương Thiên Thiên từng rất chú tâm vào công việc, ngày ngày cày từ sáng sớm đến tối muộn, vì thế kiếm ra được không ít tiền. Thế nhưng tiêu xài cũng rất nhiều, vậy nên không dư dả được bao nhiêu.Đời này, cô được Âu Dương Vô Thần cho dùng tiền thoải mái, thậm chí đến hai lần đưa thẻ đen. Chỉ là, cô gái này đến bây giờ vẫn chưa biết công dụng của chiếc thẻ đen ấy, gia tài bên trong đó là thứ to lớn gì nữa.Âu Dương thiên Thiên đặt chiếc thẻ lên miệng mình, lẩm bẩm:- Chiếc thẻ này so với cái lần trước có nhiều tiền hơn không ta? Trong đây sẽ có bao nhiêu nhỉ? Mấy chục triệu tệ? Hay là mấy trăm triệu tệ?- Nhưng Vô Thần là tỷ phú mà, thẻ của anh ấy chắc là cũng có nhiều lắm, đúng chứ?Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa cười đến cong mắt, trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến chiếc thẻ đen, hoàn toàn quên mất việc mình muốn làm ban nãy là gì....*Cầu phiếu nè, ahihi*

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Vô Thần nghe câu hỏi, bình tĩnh trả lời:- Anh muốn em cầm thứ này, hãy dùng nó mua những gì em thích.Âu Dương Thiên Thiên mím môi, lưỡng lự không nhận lấy, nói:- Nhưng em không có thiếu tiền, hơn nữa em cũng có thẻ riêng mà, nếu muốn gì thì em sẽ tự mua.Âu Dương Vô Thần cau mày, anh cầm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, ép cô phải nhận lấy tấm thẻ, lên tiếng:- Cứ cầm lấy đi, em tưởng anh không biết em chỉ mới vừa trả xong khoản nợ ngân hàng 3 tháng trước sao? Đừng suy nghĩ nữa, nhận đi.Âu Dương Thiên Thiên cắn răng, cô ngước mặt lên người đàn ông, nhẹ giọng hỏi:- Cái thẻ này.... là anh làm cho em à?Khoảng vài ngày trước, cô có nói với Âu Dương Vô Thần về chuyện mất tấm thẻ đen mà anh cho lúc ở Mỹ. Chuyện đó chỉ là trong lúc luyên thuyên nói ra mà thôi, hoàn toàn không có ý gì khác.Cô thật không nghĩ anh lại nhớ điều đó, rồi làm lại cho cô một tấm thẻ khác.Âu Dương Vô Thần liếc mắt, lắc đầu đáp:- Không phải, cái này là của anh (thật ra là lấy từ Lữ Uyển Thành). Bây giờ chúng ta đã là quan hệ gì rồi, tiền của anh thì cũng là tiền của em thôi, mình dùng chung đi.Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, mỉm cười đáp:- Ừm, em biết rồi.Nói xong, người đàn ông lại quay lưng rời đi, lần này cánh cửa đóng thật lâu lại cũng không mở ra nữa.Âu Dương Thiên Thiên mím môi nhìn tấm thẻ trong tay mình, sau đó đột nhiên bật cười, nằm xuống giường che mặt lại.Wa, Vô Thần cho mình thẻ đen của anh ấy, còn bảo mình tiêu tiền chung nữa, hạnh phúc quá đi~~Đời trước của Âu Dương Thiên Thiên từng rất chú tâm vào công việc, ngày ngày cày từ sáng sớm đến tối muộn, vì thế kiếm ra được không ít tiền. Thế nhưng tiêu xài cũng rất nhiều, vậy nên không dư dả được bao nhiêu.Đời này, cô được Âu Dương Vô Thần cho dùng tiền thoải mái, thậm chí đến hai lần đưa thẻ đen. Chỉ là, cô gái này đến bây giờ vẫn chưa biết công dụng của chiếc thẻ đen ấy, gia tài bên trong đó là thứ to lớn gì nữa.Âu Dương thiên Thiên đặt chiếc thẻ lên miệng mình, lẩm bẩm:- Chiếc thẻ này so với cái lần trước có nhiều tiền hơn không ta? Trong đây sẽ có bao nhiêu nhỉ? Mấy chục triệu tệ? Hay là mấy trăm triệu tệ?- Nhưng Vô Thần là tỷ phú mà, thẻ của anh ấy chắc là cũng có nhiều lắm, đúng chứ?Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa cười đến cong mắt, trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến chiếc thẻ đen, hoàn toàn quên mất việc mình muốn làm ban nãy là gì....*Cầu phiếu nè, ahihi*

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Vô Thần nghe câu hỏi, bình tĩnh trả lời:- Anh muốn em cầm thứ này, hãy dùng nó mua những gì em thích.Âu Dương Thiên Thiên mím môi, lưỡng lự không nhận lấy, nói:- Nhưng em không có thiếu tiền, hơn nữa em cũng có thẻ riêng mà, nếu muốn gì thì em sẽ tự mua.Âu Dương Vô Thần cau mày, anh cầm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, ép cô phải nhận lấy tấm thẻ, lên tiếng:- Cứ cầm lấy đi, em tưởng anh không biết em chỉ mới vừa trả xong khoản nợ ngân hàng 3 tháng trước sao? Đừng suy nghĩ nữa, nhận đi.Âu Dương Thiên Thiên cắn răng, cô ngước mặt lên người đàn ông, nhẹ giọng hỏi:- Cái thẻ này.... là anh làm cho em à?Khoảng vài ngày trước, cô có nói với Âu Dương Vô Thần về chuyện mất tấm thẻ đen mà anh cho lúc ở Mỹ. Chuyện đó chỉ là trong lúc luyên thuyên nói ra mà thôi, hoàn toàn không có ý gì khác.Cô thật không nghĩ anh lại nhớ điều đó, rồi làm lại cho cô một tấm thẻ khác.Âu Dương Vô Thần liếc mắt, lắc đầu đáp:- Không phải, cái này là của anh (thật ra là lấy từ Lữ Uyển Thành). Bây giờ chúng ta đã là quan hệ gì rồi, tiền của anh thì cũng là tiền của em thôi, mình dùng chung đi.Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, mỉm cười đáp:- Ừm, em biết rồi.Nói xong, người đàn ông lại quay lưng rời đi, lần này cánh cửa đóng thật lâu lại cũng không mở ra nữa.Âu Dương Thiên Thiên mím môi nhìn tấm thẻ trong tay mình, sau đó đột nhiên bật cười, nằm xuống giường che mặt lại.Wa, Vô Thần cho mình thẻ đen của anh ấy, còn bảo mình tiêu tiền chung nữa, hạnh phúc quá đi~~Đời trước của Âu Dương Thiên Thiên từng rất chú tâm vào công việc, ngày ngày cày từ sáng sớm đến tối muộn, vì thế kiếm ra được không ít tiền. Thế nhưng tiêu xài cũng rất nhiều, vậy nên không dư dả được bao nhiêu.Đời này, cô được Âu Dương Vô Thần cho dùng tiền thoải mái, thậm chí đến hai lần đưa thẻ đen. Chỉ là, cô gái này đến bây giờ vẫn chưa biết công dụng của chiếc thẻ đen ấy, gia tài bên trong đó là thứ to lớn gì nữa.Âu Dương thiên Thiên đặt chiếc thẻ lên miệng mình, lẩm bẩm:- Chiếc thẻ này so với cái lần trước có nhiều tiền hơn không ta? Trong đây sẽ có bao nhiêu nhỉ? Mấy chục triệu tệ? Hay là mấy trăm triệu tệ?- Nhưng Vô Thần là tỷ phú mà, thẻ của anh ấy chắc là cũng có nhiều lắm, đúng chứ?Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa cười đến cong mắt, trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến chiếc thẻ đen, hoàn toàn quên mất việc mình muốn làm ban nãy là gì....*Cầu phiếu nè, ahihi*

Chương 762: Thẻ của anh!