"Thi Thi, anh thật sự không thể không cứu Tiểu Niên. Anh nhìn thằng bé lớn lên từ nhỏ, mà chúng ta lại không có con..." Giọng nói nặng nề và bất lực của Lục Tân Nam vang lên bên tai tôi. Trên bàn trà, một tờ kết quả xét nghiệm phù hợp ghép thận đang nằm chễm chệ như nhát d.a.o đ.â.m vào mắt tôi. Những ký ức trước khi c.h.ế.t ùa về, từng cảnh tượng đau đớn đan xen lẫn lộn trong đầu, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc Diêu Nguyệt đẩy tôi khỏi ban công. Cú va chạm mạnh đến nỗi khiến toàn bộ xương cốt trên cơ thể tôi gần như nát vụn. Máu từ người tôi tuôn ra điên cuồng, nỗi kinh hoàng khi cận kề với cái c.h.ế.t vẫn bao phủ lấy tôi. Nhưng điều cuối cùng tôi nhìn thấy lại là hình ảnh Lục Tân Nam dịu dàng che mắt Diêu Nguyệt. Đến lúc ấy, tôi mới hiểu ra sự thật. Thì ra họ đã qua lại với nhau từ lâu. Anh ta luôn tin rằng Tiểu Niên là con ruột của mình, vì hai người họ có quá nhiều điểm giống nhau. Khi kết quả xét nghiệm phù hợp ghép thận được công bố, điều đó càng củng cố niềm tin mù quáng của…
Chương 10: Hoàn
Người Chồng Hiến Thận - Ngư Du Thập Tứ ChâuTác giả: Ngư Du Thập Tứ ChâuTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Thi Thi, anh thật sự không thể không cứu Tiểu Niên. Anh nhìn thằng bé lớn lên từ nhỏ, mà chúng ta lại không có con..." Giọng nói nặng nề và bất lực của Lục Tân Nam vang lên bên tai tôi. Trên bàn trà, một tờ kết quả xét nghiệm phù hợp ghép thận đang nằm chễm chệ như nhát d.a.o đ.â.m vào mắt tôi. Những ký ức trước khi c.h.ế.t ùa về, từng cảnh tượng đau đớn đan xen lẫn lộn trong đầu, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc Diêu Nguyệt đẩy tôi khỏi ban công. Cú va chạm mạnh đến nỗi khiến toàn bộ xương cốt trên cơ thể tôi gần như nát vụn. Máu từ người tôi tuôn ra điên cuồng, nỗi kinh hoàng khi cận kề với cái c.h.ế.t vẫn bao phủ lấy tôi. Nhưng điều cuối cùng tôi nhìn thấy lại là hình ảnh Lục Tân Nam dịu dàng che mắt Diêu Nguyệt. Đến lúc ấy, tôi mới hiểu ra sự thật. Thì ra họ đã qua lại với nhau từ lâu. Anh ta luôn tin rằng Tiểu Niên là con ruột của mình, vì hai người họ có quá nhiều điểm giống nhau. Khi kết quả xét nghiệm phù hợp ghép thận được công bố, điều đó càng củng cố niềm tin mù quáng của… Sau khi tỉnh lại, anh ta trở về nhà, phóng hỏa, muốn cùng mẹ con Diêu Nguyệt đồng quy vu tận.Đáng tiếc, ngọn lửa chỉ mang đi một mình Diêu Nguyệt. Lục Tân Nam và Tiểu Niên đều sống sót, nhưng cả hai bị bỏng nặng, gương mặt hoàn toàn biến dạng.Sau vụ việc, Lục Tân Nam bị buộc tội phóng hỏa và chuẩn bị chịu án tù.Trước khi bị đưa đi, anh ta gọi điện cho tôi, giọng nói đầy tuyệt vọng: "Thi Thi, số t*ng trùng và phôi thai năm xưa chúng ta lưu trữ... còn không?"Tôi cười nhạt, đáp lại bằng giọng đầy chế giễu: "Anh nghĩ sao? Lục Tân Nam, lần này anh thật sự tuyệt tử tuyệt tôn rồi. Cả đời này, anh không thể có con nữa.""Thi Thi, em hận anh đến vậy sao? Nếu hận anh, tại sao còn chịu bỏ tiền ra cứu anh?""Ôi, làm sao tôi có thể để anh c.h.ế.t dễ dàng như vậy được? Hơn nữa, tôi cũng chỉ đang nói sự thật thôi mà. Dù anh còn khả năng sinh sản, có người phụ nữ nào chịu được khuôn mặt bị hủy hoại hoàn toàn của anh không? Anh cũng đâu phải Quasimodo* với tâm hồn cao quý. Ai có thể chấp nhận anh đây?"Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia(*)Quasimodo là một thằng gù xấu xí, mồ côi khốn khổ được người ta đưa về nhà thờ nuôi dưỡng và trở thành người đánh chuông cho nhà thờ.Anh ta đúng là không chịu nổi đả kích. Chỉ vài câu nói đã đủ khiến anh ta lựa chọn tự sát.Lần này, tôi "hảo tâm" đến bệnh viện thăm anh ta.Nhìn thấy tôi, đôi mắt anh ta đầy kinh hãi, bật thốt lên: "Cô vẫn còn sống!"Quay lại rồi à? Anh ta cũng trọng sinh rồi sao?Thật tốt, nếu không, dù có trả được thù, tôi vẫn cảm thấy thiếu đi chút gì đó.Tôi mỉm cười, dịu dàng nói: "Anh muốn c.h.ế.t thì cứ c.h.ế.t đi! Sau khi anh chết, tôi sẽ thử xem ông thầy Đông Nam Á kia lợi hại đến mức nào. Làm ma cũng không được yên ổn, cảm giác đó thật sự không dễ chịu đâu. Chồng yêu quý của em ơi, anh cũng nên nếm thử chứ nhỉ?"Tôi vỗ nhẹ vai anh ta, như một lời khích lệ, rồi quay người rời đi.Phía sau tôi vang lên tiếng hét thất thanh đầy sợ hãi của anh ta."Thi Thi, cô không phải con người! Cô là một con quái vật, cô là đồ biến thái!"Biến thái?Đây mà đã là biến thái sao?Tôi chỉ đang lấy lại những gì họ đã nợ tôi. Bây giờ, họ biết đau, biết sợ, nhưng lúc trước, khi làm những điều độc ác nhất, họ đã nghĩ gì?Lời khích lệ của tôi quả thật rất hiệu nghiệm. Lục Tân Nam từ đó không dám nghĩ đến chuyện tự sát nữa, anh ta sợ chết, chỉ còn cách gắng gượng sống mà chịu đựng. Nhưng cuộc sống trong tù lại vừa cực nhọc, vừa bận rộn.Sau khi tôi qua đời ở kiếp trước, anh ta không chỉ ký giấy bãi nại cho Diêu Nguyệt, mà sức khỏe của anh ta cũng ngày một sa sút.Kiếp này cũng vậy, không bao lâu sau, anh ta lâm bệnh nặng, nằm viện trong tình trạng nguy kịch, liên tục van xin các bác sĩ cứu mình.Anh ta gào khóc: "Tôi không thể chết! Tôi không thể chết! Cô ấy sẽ khiến tôi tan thành tro bụi mất!"Mọi người chỉ nghĩ rằng, chắc hẳn anh ta đã làm nhiều việc xấu lúc trẻ, nên giờ đây bị ám ảnh đến phát điên.Cuối cùng, anh ta vẫn không thể qua khỏi. Lúc chết, đôi mắt anh ta trợn trừng, làm cách nào cũng không thể nhắm lại được.Những người trong bệnh viện chưa từng thấy một gương mặt nào mang vẻ kinh hoàng đến thế. Họ nghĩ rằng anh ta đã "gặp ma," thậm chí còn mời mấy đạo sĩ đến làm lễ, xử lý cả tòa nhà để trấn an các bệnh nhân khác.Tôi không đến nhận t.h.i t.h.ể anh ta, cũng chẳng muốn dính líu đến mấy chuyện ấy nữa. Chỉ cần nghĩ đến đã thấy ghê tởm.Nhưng không ngờ, vẫn có người chưa buông tha anh ta. Tiểu Niên, đúng là không hổ danh người nhà họ Lục. Cậu ta cũng nhờ người tìm đến một vị "đại sư" cao tay.Trớ trêu thay, vị đại sư đó lại chính là người Đông Nam Á mà kiếp trước họ từng mời để trấn áp tôi.Nghe người khác kể lại chuyện này, tôi chỉ cảm thấy mọi thứ như một câu chuyện của kiếp nào xa lắm. Những ân oán ấy giờ đây chẳng còn gì đáng bận tâm nữa.Dù sao, ông trời đã cho tôi cơ hội làm lại cuộc đời. Sau khi báo thù, tôi cũng muốn sống một cuộc đời ý nghĩa hơn.Tôi bắt đầu xây trường học ở vùng quê, tham gia giảng dạy tình nguyện, đi đến rất nhiều nơi.Thế giới rất rộng lớn. Kiếp này, cuộc đời tôi mới thực sự bắt đầu.Hết.
Người Chồng Hiến Thận - Ngư Du Thập Tứ ChâuTác giả: Ngư Du Thập Tứ ChâuTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Thi Thi, anh thật sự không thể không cứu Tiểu Niên. Anh nhìn thằng bé lớn lên từ nhỏ, mà chúng ta lại không có con..." Giọng nói nặng nề và bất lực của Lục Tân Nam vang lên bên tai tôi. Trên bàn trà, một tờ kết quả xét nghiệm phù hợp ghép thận đang nằm chễm chệ như nhát d.a.o đ.â.m vào mắt tôi. Những ký ức trước khi c.h.ế.t ùa về, từng cảnh tượng đau đớn đan xen lẫn lộn trong đầu, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc Diêu Nguyệt đẩy tôi khỏi ban công. Cú va chạm mạnh đến nỗi khiến toàn bộ xương cốt trên cơ thể tôi gần như nát vụn. Máu từ người tôi tuôn ra điên cuồng, nỗi kinh hoàng khi cận kề với cái c.h.ế.t vẫn bao phủ lấy tôi. Nhưng điều cuối cùng tôi nhìn thấy lại là hình ảnh Lục Tân Nam dịu dàng che mắt Diêu Nguyệt. Đến lúc ấy, tôi mới hiểu ra sự thật. Thì ra họ đã qua lại với nhau từ lâu. Anh ta luôn tin rằng Tiểu Niên là con ruột của mình, vì hai người họ có quá nhiều điểm giống nhau. Khi kết quả xét nghiệm phù hợp ghép thận được công bố, điều đó càng củng cố niềm tin mù quáng của… Sau khi tỉnh lại, anh ta trở về nhà, phóng hỏa, muốn cùng mẹ con Diêu Nguyệt đồng quy vu tận.Đáng tiếc, ngọn lửa chỉ mang đi một mình Diêu Nguyệt. Lục Tân Nam và Tiểu Niên đều sống sót, nhưng cả hai bị bỏng nặng, gương mặt hoàn toàn biến dạng.Sau vụ việc, Lục Tân Nam bị buộc tội phóng hỏa và chuẩn bị chịu án tù.Trước khi bị đưa đi, anh ta gọi điện cho tôi, giọng nói đầy tuyệt vọng: "Thi Thi, số t*ng trùng và phôi thai năm xưa chúng ta lưu trữ... còn không?"Tôi cười nhạt, đáp lại bằng giọng đầy chế giễu: "Anh nghĩ sao? Lục Tân Nam, lần này anh thật sự tuyệt tử tuyệt tôn rồi. Cả đời này, anh không thể có con nữa.""Thi Thi, em hận anh đến vậy sao? Nếu hận anh, tại sao còn chịu bỏ tiền ra cứu anh?""Ôi, làm sao tôi có thể để anh c.h.ế.t dễ dàng như vậy được? Hơn nữa, tôi cũng chỉ đang nói sự thật thôi mà. Dù anh còn khả năng sinh sản, có người phụ nữ nào chịu được khuôn mặt bị hủy hoại hoàn toàn của anh không? Anh cũng đâu phải Quasimodo* với tâm hồn cao quý. Ai có thể chấp nhận anh đây?"Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia(*)Quasimodo là một thằng gù xấu xí, mồ côi khốn khổ được người ta đưa về nhà thờ nuôi dưỡng và trở thành người đánh chuông cho nhà thờ.Anh ta đúng là không chịu nổi đả kích. Chỉ vài câu nói đã đủ khiến anh ta lựa chọn tự sát.Lần này, tôi "hảo tâm" đến bệnh viện thăm anh ta.Nhìn thấy tôi, đôi mắt anh ta đầy kinh hãi, bật thốt lên: "Cô vẫn còn sống!"Quay lại rồi à? Anh ta cũng trọng sinh rồi sao?Thật tốt, nếu không, dù có trả được thù, tôi vẫn cảm thấy thiếu đi chút gì đó.Tôi mỉm cười, dịu dàng nói: "Anh muốn c.h.ế.t thì cứ c.h.ế.t đi! Sau khi anh chết, tôi sẽ thử xem ông thầy Đông Nam Á kia lợi hại đến mức nào. Làm ma cũng không được yên ổn, cảm giác đó thật sự không dễ chịu đâu. Chồng yêu quý của em ơi, anh cũng nên nếm thử chứ nhỉ?"Tôi vỗ nhẹ vai anh ta, như một lời khích lệ, rồi quay người rời đi.Phía sau tôi vang lên tiếng hét thất thanh đầy sợ hãi của anh ta."Thi Thi, cô không phải con người! Cô là một con quái vật, cô là đồ biến thái!"Biến thái?Đây mà đã là biến thái sao?Tôi chỉ đang lấy lại những gì họ đã nợ tôi. Bây giờ, họ biết đau, biết sợ, nhưng lúc trước, khi làm những điều độc ác nhất, họ đã nghĩ gì?Lời khích lệ của tôi quả thật rất hiệu nghiệm. Lục Tân Nam từ đó không dám nghĩ đến chuyện tự sát nữa, anh ta sợ chết, chỉ còn cách gắng gượng sống mà chịu đựng. Nhưng cuộc sống trong tù lại vừa cực nhọc, vừa bận rộn.Sau khi tôi qua đời ở kiếp trước, anh ta không chỉ ký giấy bãi nại cho Diêu Nguyệt, mà sức khỏe của anh ta cũng ngày một sa sút.Kiếp này cũng vậy, không bao lâu sau, anh ta lâm bệnh nặng, nằm viện trong tình trạng nguy kịch, liên tục van xin các bác sĩ cứu mình.Anh ta gào khóc: "Tôi không thể chết! Tôi không thể chết! Cô ấy sẽ khiến tôi tan thành tro bụi mất!"Mọi người chỉ nghĩ rằng, chắc hẳn anh ta đã làm nhiều việc xấu lúc trẻ, nên giờ đây bị ám ảnh đến phát điên.Cuối cùng, anh ta vẫn không thể qua khỏi. Lúc chết, đôi mắt anh ta trợn trừng, làm cách nào cũng không thể nhắm lại được.Những người trong bệnh viện chưa từng thấy một gương mặt nào mang vẻ kinh hoàng đến thế. Họ nghĩ rằng anh ta đã "gặp ma," thậm chí còn mời mấy đạo sĩ đến làm lễ, xử lý cả tòa nhà để trấn an các bệnh nhân khác.Tôi không đến nhận t.h.i t.h.ể anh ta, cũng chẳng muốn dính líu đến mấy chuyện ấy nữa. Chỉ cần nghĩ đến đã thấy ghê tởm.Nhưng không ngờ, vẫn có người chưa buông tha anh ta. Tiểu Niên, đúng là không hổ danh người nhà họ Lục. Cậu ta cũng nhờ người tìm đến một vị "đại sư" cao tay.Trớ trêu thay, vị đại sư đó lại chính là người Đông Nam Á mà kiếp trước họ từng mời để trấn áp tôi.Nghe người khác kể lại chuyện này, tôi chỉ cảm thấy mọi thứ như một câu chuyện của kiếp nào xa lắm. Những ân oán ấy giờ đây chẳng còn gì đáng bận tâm nữa.Dù sao, ông trời đã cho tôi cơ hội làm lại cuộc đời. Sau khi báo thù, tôi cũng muốn sống một cuộc đời ý nghĩa hơn.Tôi bắt đầu xây trường học ở vùng quê, tham gia giảng dạy tình nguyện, đi đến rất nhiều nơi.Thế giới rất rộng lớn. Kiếp này, cuộc đời tôi mới thực sự bắt đầu.Hết.
Người Chồng Hiến Thận - Ngư Du Thập Tứ ChâuTác giả: Ngư Du Thập Tứ ChâuTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Thi Thi, anh thật sự không thể không cứu Tiểu Niên. Anh nhìn thằng bé lớn lên từ nhỏ, mà chúng ta lại không có con..." Giọng nói nặng nề và bất lực của Lục Tân Nam vang lên bên tai tôi. Trên bàn trà, một tờ kết quả xét nghiệm phù hợp ghép thận đang nằm chễm chệ như nhát d.a.o đ.â.m vào mắt tôi. Những ký ức trước khi c.h.ế.t ùa về, từng cảnh tượng đau đớn đan xen lẫn lộn trong đầu, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc Diêu Nguyệt đẩy tôi khỏi ban công. Cú va chạm mạnh đến nỗi khiến toàn bộ xương cốt trên cơ thể tôi gần như nát vụn. Máu từ người tôi tuôn ra điên cuồng, nỗi kinh hoàng khi cận kề với cái c.h.ế.t vẫn bao phủ lấy tôi. Nhưng điều cuối cùng tôi nhìn thấy lại là hình ảnh Lục Tân Nam dịu dàng che mắt Diêu Nguyệt. Đến lúc ấy, tôi mới hiểu ra sự thật. Thì ra họ đã qua lại với nhau từ lâu. Anh ta luôn tin rằng Tiểu Niên là con ruột của mình, vì hai người họ có quá nhiều điểm giống nhau. Khi kết quả xét nghiệm phù hợp ghép thận được công bố, điều đó càng củng cố niềm tin mù quáng của… Sau khi tỉnh lại, anh ta trở về nhà, phóng hỏa, muốn cùng mẹ con Diêu Nguyệt đồng quy vu tận.Đáng tiếc, ngọn lửa chỉ mang đi một mình Diêu Nguyệt. Lục Tân Nam và Tiểu Niên đều sống sót, nhưng cả hai bị bỏng nặng, gương mặt hoàn toàn biến dạng.Sau vụ việc, Lục Tân Nam bị buộc tội phóng hỏa và chuẩn bị chịu án tù.Trước khi bị đưa đi, anh ta gọi điện cho tôi, giọng nói đầy tuyệt vọng: "Thi Thi, số t*ng trùng và phôi thai năm xưa chúng ta lưu trữ... còn không?"Tôi cười nhạt, đáp lại bằng giọng đầy chế giễu: "Anh nghĩ sao? Lục Tân Nam, lần này anh thật sự tuyệt tử tuyệt tôn rồi. Cả đời này, anh không thể có con nữa.""Thi Thi, em hận anh đến vậy sao? Nếu hận anh, tại sao còn chịu bỏ tiền ra cứu anh?""Ôi, làm sao tôi có thể để anh c.h.ế.t dễ dàng như vậy được? Hơn nữa, tôi cũng chỉ đang nói sự thật thôi mà. Dù anh còn khả năng sinh sản, có người phụ nữ nào chịu được khuôn mặt bị hủy hoại hoàn toàn của anh không? Anh cũng đâu phải Quasimodo* với tâm hồn cao quý. Ai có thể chấp nhận anh đây?"Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia(*)Quasimodo là một thằng gù xấu xí, mồ côi khốn khổ được người ta đưa về nhà thờ nuôi dưỡng và trở thành người đánh chuông cho nhà thờ.Anh ta đúng là không chịu nổi đả kích. Chỉ vài câu nói đã đủ khiến anh ta lựa chọn tự sát.Lần này, tôi "hảo tâm" đến bệnh viện thăm anh ta.Nhìn thấy tôi, đôi mắt anh ta đầy kinh hãi, bật thốt lên: "Cô vẫn còn sống!"Quay lại rồi à? Anh ta cũng trọng sinh rồi sao?Thật tốt, nếu không, dù có trả được thù, tôi vẫn cảm thấy thiếu đi chút gì đó.Tôi mỉm cười, dịu dàng nói: "Anh muốn c.h.ế.t thì cứ c.h.ế.t đi! Sau khi anh chết, tôi sẽ thử xem ông thầy Đông Nam Á kia lợi hại đến mức nào. Làm ma cũng không được yên ổn, cảm giác đó thật sự không dễ chịu đâu. Chồng yêu quý của em ơi, anh cũng nên nếm thử chứ nhỉ?"Tôi vỗ nhẹ vai anh ta, như một lời khích lệ, rồi quay người rời đi.Phía sau tôi vang lên tiếng hét thất thanh đầy sợ hãi của anh ta."Thi Thi, cô không phải con người! Cô là một con quái vật, cô là đồ biến thái!"Biến thái?Đây mà đã là biến thái sao?Tôi chỉ đang lấy lại những gì họ đã nợ tôi. Bây giờ, họ biết đau, biết sợ, nhưng lúc trước, khi làm những điều độc ác nhất, họ đã nghĩ gì?Lời khích lệ của tôi quả thật rất hiệu nghiệm. Lục Tân Nam từ đó không dám nghĩ đến chuyện tự sát nữa, anh ta sợ chết, chỉ còn cách gắng gượng sống mà chịu đựng. Nhưng cuộc sống trong tù lại vừa cực nhọc, vừa bận rộn.Sau khi tôi qua đời ở kiếp trước, anh ta không chỉ ký giấy bãi nại cho Diêu Nguyệt, mà sức khỏe của anh ta cũng ngày một sa sút.Kiếp này cũng vậy, không bao lâu sau, anh ta lâm bệnh nặng, nằm viện trong tình trạng nguy kịch, liên tục van xin các bác sĩ cứu mình.Anh ta gào khóc: "Tôi không thể chết! Tôi không thể chết! Cô ấy sẽ khiến tôi tan thành tro bụi mất!"Mọi người chỉ nghĩ rằng, chắc hẳn anh ta đã làm nhiều việc xấu lúc trẻ, nên giờ đây bị ám ảnh đến phát điên.Cuối cùng, anh ta vẫn không thể qua khỏi. Lúc chết, đôi mắt anh ta trợn trừng, làm cách nào cũng không thể nhắm lại được.Những người trong bệnh viện chưa từng thấy một gương mặt nào mang vẻ kinh hoàng đến thế. Họ nghĩ rằng anh ta đã "gặp ma," thậm chí còn mời mấy đạo sĩ đến làm lễ, xử lý cả tòa nhà để trấn an các bệnh nhân khác.Tôi không đến nhận t.h.i t.h.ể anh ta, cũng chẳng muốn dính líu đến mấy chuyện ấy nữa. Chỉ cần nghĩ đến đã thấy ghê tởm.Nhưng không ngờ, vẫn có người chưa buông tha anh ta. Tiểu Niên, đúng là không hổ danh người nhà họ Lục. Cậu ta cũng nhờ người tìm đến một vị "đại sư" cao tay.Trớ trêu thay, vị đại sư đó lại chính là người Đông Nam Á mà kiếp trước họ từng mời để trấn áp tôi.Nghe người khác kể lại chuyện này, tôi chỉ cảm thấy mọi thứ như một câu chuyện của kiếp nào xa lắm. Những ân oán ấy giờ đây chẳng còn gì đáng bận tâm nữa.Dù sao, ông trời đã cho tôi cơ hội làm lại cuộc đời. Sau khi báo thù, tôi cũng muốn sống một cuộc đời ý nghĩa hơn.Tôi bắt đầu xây trường học ở vùng quê, tham gia giảng dạy tình nguyện, đi đến rất nhiều nơi.Thế giới rất rộng lớn. Kiếp này, cuộc đời tôi mới thực sự bắt đầu.Hết.