Tống Song Dung bắt đầu hối hận vì đã nói với Lý Ngọc về hình xăm của mình khi đang ăn cơm. Hình xăm ở bên sườn trái, là một hình trái tim theo mô hình hàm số. Hai đoạn đường kẻ mảnh tạo thành trục tọa độ, phần hình trái tim thì được xăm bằng màu đỏ khá rực rỡ. Hình xăm rất nhỏ, may mắn là thợ xăm có tay nghề tốt, hiệu quả cuối cùng khiến Tống Song Dung khá hài lòng. Chỉ có điều da ở chỗ xăm vẫn còn đỏ và hơi sưng nên chưa thể nhìn rõ chi tiết, Tống Song Dung không chắc khi mình vừa mới kéo áo lên để khoe, Lý Ngọc có nhận ra đây chính là hình ảnh hắn từng vẽ trên giấy nháp của cậu, giờ đã được tái hiện y hệt trên da với tỷ lệ 1:1. Chắc là không nhận ra. Dù sao thì từ giây phút Tống Song Dung nói với Lý Ngọc về hình xăm của mình, vẻ mặt Lý Ngọc đã không còn chút vui vẻ nào nữa, thậm chí sau khi liếc qua hình xăm, hắn còn hơi nhíu mày, ánh mắt cũng tránh đi. Bàn tay đang giơ lên của Tống Song Dung co lại, có chút xấu hổ hạ áo xuống. Bầu không khí cũng lắng xuống cùng với hơi nóng của bốn…
Chương 45: Phiên ngoại 1.3
Phim Ngắn Tình Yêu - Tiền Đường LộTác giả: Tiền Đường LộTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTống Song Dung bắt đầu hối hận vì đã nói với Lý Ngọc về hình xăm của mình khi đang ăn cơm. Hình xăm ở bên sườn trái, là một hình trái tim theo mô hình hàm số. Hai đoạn đường kẻ mảnh tạo thành trục tọa độ, phần hình trái tim thì được xăm bằng màu đỏ khá rực rỡ. Hình xăm rất nhỏ, may mắn là thợ xăm có tay nghề tốt, hiệu quả cuối cùng khiến Tống Song Dung khá hài lòng. Chỉ có điều da ở chỗ xăm vẫn còn đỏ và hơi sưng nên chưa thể nhìn rõ chi tiết, Tống Song Dung không chắc khi mình vừa mới kéo áo lên để khoe, Lý Ngọc có nhận ra đây chính là hình ảnh hắn từng vẽ trên giấy nháp của cậu, giờ đã được tái hiện y hệt trên da với tỷ lệ 1:1. Chắc là không nhận ra. Dù sao thì từ giây phút Tống Song Dung nói với Lý Ngọc về hình xăm của mình, vẻ mặt Lý Ngọc đã không còn chút vui vẻ nào nữa, thậm chí sau khi liếc qua hình xăm, hắn còn hơi nhíu mày, ánh mắt cũng tránh đi. Bàn tay đang giơ lên của Tống Song Dung co lại, có chút xấu hổ hạ áo xuống. Bầu không khí cũng lắng xuống cùng với hơi nóng của bốn… Vào ngày thứ ba của kỳ nghỉ đông, khoảng 4 giờ chiều Lý Ngọc kết thúc lớp toán học nâng cao và đi bộ về nhà. Khi còn cách nhà khoảng năm mươi mét, cậu nghe thấy ai đó gọi mình: "Lý Ngọcc——" bằng giọng kéo dài.Lý Ngọc ngẩng đầu lên theo hướng âm thanh, dưới cây hoàng thanh đã rụng lá trước cổng nhà có một người thấp bé đang mặc áo khoác lông vũ trắng, đội mũ len dày màu trắng, quàng khăn đỏ, từ xa nhìn giống như một con người tuyết. "Người tuyết" vẫy tay về phía cậu, động tác không quá mạnh, nhìn giống như một chú chim cánh cụt.Lý Ngọc không nhận ra người đó là ai, khi cậu bước lại gần, em ấy không che giấu gì mà nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc, đôi mắt rất to và tròn, một hai giây sau lại cong thành hình lưỡi liềm, vui vẻ nói: "Thật sự là cậu này, tôi vừa thấy đã nhận ra cậu ngay!""Người tuyết" đang đứng trên bậc thềm trước cổng, chiều cao vừa ngang bằng với cái thùng sữa treo trên tường. Khi nói chuyện một đám sương trắng như sữa phả ra từ miệng. Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Lý Ngọc, em chủ động nói: "Tôi là Tống Song Dung." Rồi nói tiếp: "Tôi đang đợi cậu."
Phim Ngắn Tình Yêu - Tiền Đường LộTác giả: Tiền Đường LộTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTống Song Dung bắt đầu hối hận vì đã nói với Lý Ngọc về hình xăm của mình khi đang ăn cơm. Hình xăm ở bên sườn trái, là một hình trái tim theo mô hình hàm số. Hai đoạn đường kẻ mảnh tạo thành trục tọa độ, phần hình trái tim thì được xăm bằng màu đỏ khá rực rỡ. Hình xăm rất nhỏ, may mắn là thợ xăm có tay nghề tốt, hiệu quả cuối cùng khiến Tống Song Dung khá hài lòng. Chỉ có điều da ở chỗ xăm vẫn còn đỏ và hơi sưng nên chưa thể nhìn rõ chi tiết, Tống Song Dung không chắc khi mình vừa mới kéo áo lên để khoe, Lý Ngọc có nhận ra đây chính là hình ảnh hắn từng vẽ trên giấy nháp của cậu, giờ đã được tái hiện y hệt trên da với tỷ lệ 1:1. Chắc là không nhận ra. Dù sao thì từ giây phút Tống Song Dung nói với Lý Ngọc về hình xăm của mình, vẻ mặt Lý Ngọc đã không còn chút vui vẻ nào nữa, thậm chí sau khi liếc qua hình xăm, hắn còn hơi nhíu mày, ánh mắt cũng tránh đi. Bàn tay đang giơ lên của Tống Song Dung co lại, có chút xấu hổ hạ áo xuống. Bầu không khí cũng lắng xuống cùng với hơi nóng của bốn… Vào ngày thứ ba của kỳ nghỉ đông, khoảng 4 giờ chiều Lý Ngọc kết thúc lớp toán học nâng cao và đi bộ về nhà. Khi còn cách nhà khoảng năm mươi mét, cậu nghe thấy ai đó gọi mình: "Lý Ngọcc——" bằng giọng kéo dài.Lý Ngọc ngẩng đầu lên theo hướng âm thanh, dưới cây hoàng thanh đã rụng lá trước cổng nhà có một người thấp bé đang mặc áo khoác lông vũ trắng, đội mũ len dày màu trắng, quàng khăn đỏ, từ xa nhìn giống như một con người tuyết. "Người tuyết" vẫy tay về phía cậu, động tác không quá mạnh, nhìn giống như một chú chim cánh cụt.Lý Ngọc không nhận ra người đó là ai, khi cậu bước lại gần, em ấy không che giấu gì mà nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc, đôi mắt rất to và tròn, một hai giây sau lại cong thành hình lưỡi liềm, vui vẻ nói: "Thật sự là cậu này, tôi vừa thấy đã nhận ra cậu ngay!""Người tuyết" đang đứng trên bậc thềm trước cổng, chiều cao vừa ngang bằng với cái thùng sữa treo trên tường. Khi nói chuyện một đám sương trắng như sữa phả ra từ miệng. Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Lý Ngọc, em chủ động nói: "Tôi là Tống Song Dung." Rồi nói tiếp: "Tôi đang đợi cậu."
Phim Ngắn Tình Yêu - Tiền Đường LộTác giả: Tiền Đường LộTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTống Song Dung bắt đầu hối hận vì đã nói với Lý Ngọc về hình xăm của mình khi đang ăn cơm. Hình xăm ở bên sườn trái, là một hình trái tim theo mô hình hàm số. Hai đoạn đường kẻ mảnh tạo thành trục tọa độ, phần hình trái tim thì được xăm bằng màu đỏ khá rực rỡ. Hình xăm rất nhỏ, may mắn là thợ xăm có tay nghề tốt, hiệu quả cuối cùng khiến Tống Song Dung khá hài lòng. Chỉ có điều da ở chỗ xăm vẫn còn đỏ và hơi sưng nên chưa thể nhìn rõ chi tiết, Tống Song Dung không chắc khi mình vừa mới kéo áo lên để khoe, Lý Ngọc có nhận ra đây chính là hình ảnh hắn từng vẽ trên giấy nháp của cậu, giờ đã được tái hiện y hệt trên da với tỷ lệ 1:1. Chắc là không nhận ra. Dù sao thì từ giây phút Tống Song Dung nói với Lý Ngọc về hình xăm của mình, vẻ mặt Lý Ngọc đã không còn chút vui vẻ nào nữa, thậm chí sau khi liếc qua hình xăm, hắn còn hơi nhíu mày, ánh mắt cũng tránh đi. Bàn tay đang giơ lên của Tống Song Dung co lại, có chút xấu hổ hạ áo xuống. Bầu không khí cũng lắng xuống cùng với hơi nóng của bốn… Vào ngày thứ ba của kỳ nghỉ đông, khoảng 4 giờ chiều Lý Ngọc kết thúc lớp toán học nâng cao và đi bộ về nhà. Khi còn cách nhà khoảng năm mươi mét, cậu nghe thấy ai đó gọi mình: "Lý Ngọcc——" bằng giọng kéo dài.Lý Ngọc ngẩng đầu lên theo hướng âm thanh, dưới cây hoàng thanh đã rụng lá trước cổng nhà có một người thấp bé đang mặc áo khoác lông vũ trắng, đội mũ len dày màu trắng, quàng khăn đỏ, từ xa nhìn giống như một con người tuyết. "Người tuyết" vẫy tay về phía cậu, động tác không quá mạnh, nhìn giống như một chú chim cánh cụt.Lý Ngọc không nhận ra người đó là ai, khi cậu bước lại gần, em ấy không che giấu gì mà nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc, đôi mắt rất to và tròn, một hai giây sau lại cong thành hình lưỡi liềm, vui vẻ nói: "Thật sự là cậu này, tôi vừa thấy đã nhận ra cậu ngay!""Người tuyết" đang đứng trên bậc thềm trước cổng, chiều cao vừa ngang bằng với cái thùng sữa treo trên tường. Khi nói chuyện một đám sương trắng như sữa phả ra từ miệng. Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Lý Ngọc, em chủ động nói: "Tôi là Tống Song Dung." Rồi nói tiếp: "Tôi đang đợi cậu."