Bảy giờ sáng, Chu Đỉnh Nguyên ngáp ngắn ngáp dài đi ra khỏi quán trà. Tối hôm qua hắn bị mấy cụ ông cụ bà đã nghỉ hưu kéo đi đánh mạt chược suốt đêm đến tận khi trời sáng mới được thả về. Cụ ông cũng thức trắng đêm như hắn thì hay rồi, khuôn mặt ông ấy tươi như hoa còn chẳng có vẻ gì mệt mỏi mà vỗ mạnh vào lưng Chu Đỉnh Nguyên, "Tiểu Chu này, cậu còn trẻ mà sao trông rệu rã thế, xem bác đây này!" Cứ nghĩ đánh với các cụ sẽ thắng chút tiền hưu, ai ngờ mấy cao thủ mạt chược này tuy mắt mờ tai nghễnh ngãng, nhưng lúc chơi lại tinh quái, suýt thì hắn thua sạch cả quần áo cũng không còn. Chu Đỉnh Nguyên lười đáp lại, hắn rút điếu thuốc, hai tay ngạo nghễ đút túi, chầm chậm đi về nhà. Đêm qua mưa suốt, giờ mặt trời vẫn chưa ló dạng, trong không khí còn đượm hơi nước. Hắn chưa ăn gì từ tối hôm qua, giờ vừa đói vừa lạnh. Đến trước cửa nhà, hắn gọi một xửng bánh bao từ quán đối diện rồi mới lục tìm chìa khóa để mở cửa. Chưa kịp kéo cửa lên, một bà cô đi chợ sớm đã gọi, "Tiểu Chu, cái quần của…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...