Tác giả:

---- Hứa Bối Đóa vui vẻ mong chờ được chuyển đến căn nhà mới mua, cô vừa ăn dưa hấu vừa bật điều hòa đọc tiểu thuyết, ngày mai chính thức chuyển đến. Khi tỉnh giấc cô phát hiện mình không ở trong nhà thuê mà lại ở trong một căn phòng xa lạ. Đầu cô suy nghĩ như lật sách, cô nhận ra mình biến thành nữ phụ khốn khổ trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết mà cô đã đọc đêm qua. Tên của nữ diễn viên phụ đương nhiên là Hứa Bối Đóa. Nhìn cuốn lịch treo trong phòng, đang là năm 1990. Hứa Bối Đóa xem xong muốn khóc. Dưa hấu lớn như vậy, điều hòa thoải mái như vậy, còn ngôi nhà mới với số tiền thế chấp khổng lồ! . . . Có thể nói nhân vật nữ phụ trong nguyên tác trải qua cuộc sống còn tệ hơn cô nữa. Hứa Bối Đóa nhớ lại nội dung trong sách, phát hiện nữ phụ là oán chủng đã bị nam chính lợi dụng triệt để. Đầu những năm 1990, nguyên chủ tốt nghiệp trường trung cấp bình thường, ba mẹ không muốn làm nông nên kinh doanh quần áo ở bên ngoài, kiếm được ít tiền, được coi là gia đình khá giả ở quê nhà. . . Vốn dĩ…

Chương 15

Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất NhanhTác giả: Dạ Du Tinh HàTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không---- Hứa Bối Đóa vui vẻ mong chờ được chuyển đến căn nhà mới mua, cô vừa ăn dưa hấu vừa bật điều hòa đọc tiểu thuyết, ngày mai chính thức chuyển đến. Khi tỉnh giấc cô phát hiện mình không ở trong nhà thuê mà lại ở trong một căn phòng xa lạ. Đầu cô suy nghĩ như lật sách, cô nhận ra mình biến thành nữ phụ khốn khổ trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết mà cô đã đọc đêm qua. Tên của nữ diễn viên phụ đương nhiên là Hứa Bối Đóa. Nhìn cuốn lịch treo trong phòng, đang là năm 1990. Hứa Bối Đóa xem xong muốn khóc. Dưa hấu lớn như vậy, điều hòa thoải mái như vậy, còn ngôi nhà mới với số tiền thế chấp khổng lồ! . . . Có thể nói nhân vật nữ phụ trong nguyên tác trải qua cuộc sống còn tệ hơn cô nữa. Hứa Bối Đóa nhớ lại nội dung trong sách, phát hiện nữ phụ là oán chủng đã bị nam chính lợi dụng triệt để. Đầu những năm 1990, nguyên chủ tốt nghiệp trường trung cấp bình thường, ba mẹ không muốn làm nông nên kinh doanh quần áo ở bên ngoài, kiếm được ít tiền, được coi là gia đình khá giả ở quê nhà. . . Vốn dĩ… ----Hứa Bối Đóa nhìn thấy Lôi Thanh được nói đến trong sách mà nghiến răng nghiến lợi, trông rất là cao lớn, hai hàng lông mày rậm xem ra cũng rất khó đối phó.Ở trong nguyên tác, lúc Hứa Quang Diệu lên Tỉnh học đại học, Lôi Thanh với tư xác là anh họ của anh ấy, vốn được Quang Diệu dặn dò nhờ chăm sóc nguyên chủ sống một mình trong thôn.Nhưng Lôi Thanh một lòng nghĩ rằng Hứa Quang Diệu muốn leo cao ở Tỉnh, lại liên tục gây khó khăn, gieo rắc sự bất hòa.Ví dụ rõ ràng có truyền thư, nhưng có người giữ lại. Tiền Hứa Quang Diệu gửi đi, cũng bị hắn ta trộm đi mất, khiến cho nguyên chủ sống trong nợ nần, vô cùng khó khăn.Mặc dù nam chính thay lòng đổi dạ là vấn đề của bản thân anh ấy, nhưng Lôi Thanh luôn gây trở ngại, làm cho nguyên chủ sinh sống ở trong thôn khó khăn hơn gấp mấy lần, cuộc sống trôi qua vô cùng khó khăn.Ngay cả khi nguyên chủ sinh bệnh nặng, Hứa Quang Diệu vẫn gửi một phần tiền cứu mạng cho cô ấy, đều bị Lôi Thanh ăn bớt đi.Thật ra số tiền này vốn chính là tiền của nguyên chủ, Hứa Quang Diệu chỉ là gửi trả lại cho cô ấy!Nhìn thấy hai chữ Lôi Thanh này, nắm đấm của Hứa Bối Đóa trở nên cứng rắn.Trên mặt của cô bổng lại nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt ngưỡng mộ nói:"Oa, giáo viên tiếng Anh, thật lợi hại, lúc đi học, tiếng Anh của em luôn học không tốt. ”"Thôn của chúng em, không ai biết nói tiếng Anh. ”"Em cũng rất muốn học tiếng Anh. ”Giáo viên tiếng Anh, đáng lẽ là của Hứa Bối Đóa.Lôi Thanh đã giành mất suất của cô, nhưng chuyên ngành và tư cách giáo viên là không thể thay đổi.Lôi Thanh thật sự không biết nói tiếng Anh, nhưng nghe những lời này, nhìn thấy ánh mắt không biết gì của cô thôn nữ lại sáng ngời, tràn đầy sự ngưỡng mộ, bản thân cũng kiêu hãnh đứng dậy.Anh ngẩng đầu kiêu ngạo, tự tin nói: "Tất nhiên, tôi rất lợi hại. Ba mẹ của tôi đều nói từ nhỏ tôi rất thông minh. ”"Em như vậy, nếu như muốn học, tôi dạy học trò xong, sẽ dành thời gian dạy cho em. ”Nói chung rất tự tin, không hổ danh là anh ấy.Hứa Bối Đóa vội vàng nói "vâng vâng vâng ”, đồng thời lại ngại ngùng nói: "Nếu như em chiếm thời gian của thầy Lôi, em có thể đền bù cho thầy.”"Ví dụ thầy giao cho em chuẩn bị bài, chép tài liệu, em đều có thể làm nộp cho thầy, chỉ cần thầy có thể dạy em học tiếng Anh, em đều có thể giúp thầy. ”"Thầy giáo Lôi anh không phải xem thường em sao! Em tuy rằng học không tốt, nhà nghèo nên không ra ngoài học, nhưng em viết chữ rất đẹp! ”Lôi Thanh vui vẻ đồng ý, mang theo một túi hành lý và thau rửa mặt.Vị trí căn phòng Hứa Bối Đóa sắp xếp cho anh rất tốt, là bên trong cùng của tầng một, cách xa cổng ra vào, yên tĩnh, không ồn ào.Hơn nữa, là vì cách bố trí bên trong phòng nên trông còn to hơn các phòng khác,Lôi Thanh huýt sáo, hài lòng vô cùng.

----

Hứa Bối Đóa nhìn thấy Lôi Thanh được nói đến trong sách mà nghiến răng nghiến lợi, trông rất là cao lớn, hai hàng lông mày rậm xem ra cũng rất khó đối phó.

Ở trong nguyên tác, lúc Hứa Quang Diệu lên Tỉnh học đại học, Lôi Thanh với tư xác là anh họ của anh ấy, vốn được Quang Diệu dặn dò nhờ chăm sóc nguyên chủ sống một mình trong thôn.

Nhưng Lôi Thanh một lòng nghĩ rằng Hứa Quang Diệu muốn leo cao ở Tỉnh, lại liên tục gây khó khăn, gieo rắc sự bất hòa.

Ví dụ rõ ràng có truyền thư, nhưng có người giữ lại. Tiền Hứa Quang Diệu gửi đi, cũng bị hắn ta trộm đi mất, khiến cho nguyên chủ sống trong nợ nần, vô cùng khó khăn.

Mặc dù nam chính thay lòng đổi dạ là vấn đề của bản thân anh ấy, nhưng Lôi Thanh luôn gây trở ngại, làm cho nguyên chủ sinh sống ở trong thôn khó khăn hơn gấp mấy lần, cuộc sống trôi qua vô cùng khó khăn.

Ngay cả khi nguyên chủ sinh bệnh nặng, Hứa Quang Diệu vẫn gửi một phần tiền cứu mạng cho cô ấy, đều bị Lôi Thanh ăn bớt đi.

Thật ra số tiền này vốn chính là tiền của nguyên chủ, Hứa Quang Diệu chỉ là gửi trả lại cho cô ấy!

Nhìn thấy hai chữ Lôi Thanh này, nắm đấm của Hứa Bối Đóa trở nên cứng rắn.

Trên mặt của cô bổng lại nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt ngưỡng mộ nói:

"Oa, giáo viên tiếng Anh, thật lợi hại, lúc đi học, tiếng Anh của em luôn học không tốt. ”

"Thôn của chúng em, không ai biết nói tiếng Anh. ”

"Em cũng rất muốn học tiếng Anh. ”

Giáo viên tiếng Anh, đáng lẽ là của Hứa Bối Đóa.

Lôi Thanh đã giành mất suất của cô, nhưng chuyên ngành và tư cách giáo viên là không thể thay đổi.

Lôi Thanh thật sự không biết nói tiếng Anh, nhưng nghe những lời này, nhìn thấy ánh mắt không biết gì của cô thôn nữ lại sáng ngời, tràn đầy sự ngưỡng mộ, bản thân cũng kiêu hãnh đứng dậy.

Anh ngẩng đầu kiêu ngạo, tự tin nói: "Tất nhiên, tôi rất lợi hại. Ba mẹ của tôi đều nói từ nhỏ tôi rất thông minh. ”

"Em như vậy, nếu như muốn học, tôi dạy học trò xong, sẽ dành thời gian dạy cho em. ”

Nói chung rất tự tin, không hổ danh là anh ấy.

Hứa Bối Đóa vội vàng nói "vâng vâng vâng ”, đồng thời lại ngại ngùng nói: "Nếu như em chiếm thời gian của thầy Lôi, em có thể đền bù cho thầy.”

"Ví dụ thầy giao cho em chuẩn bị bài, chép tài liệu, em đều có thể làm nộp cho thầy, chỉ cần thầy có thể dạy em học tiếng Anh, em đều có thể giúp thầy. ”

"Thầy giáo Lôi anh không phải xem thường em sao! Em tuy rằng học không tốt, nhà nghèo nên không ra ngoài học, nhưng em viết chữ rất đẹp! ”

Lôi Thanh vui vẻ đồng ý, mang theo một túi hành lý và thau rửa mặt.

Vị trí căn phòng Hứa Bối Đóa sắp xếp cho anh rất tốt, là bên trong cùng của tầng một, cách xa cổng ra vào, yên tĩnh, không ồn ào.

Hơn nữa, là vì cách bố trí bên trong phòng nên trông còn to hơn các phòng khác,

Lôi Thanh huýt sáo, hài lòng vô cùng.

Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất NhanhTác giả: Dạ Du Tinh HàTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không---- Hứa Bối Đóa vui vẻ mong chờ được chuyển đến căn nhà mới mua, cô vừa ăn dưa hấu vừa bật điều hòa đọc tiểu thuyết, ngày mai chính thức chuyển đến. Khi tỉnh giấc cô phát hiện mình không ở trong nhà thuê mà lại ở trong một căn phòng xa lạ. Đầu cô suy nghĩ như lật sách, cô nhận ra mình biến thành nữ phụ khốn khổ trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết mà cô đã đọc đêm qua. Tên của nữ diễn viên phụ đương nhiên là Hứa Bối Đóa. Nhìn cuốn lịch treo trong phòng, đang là năm 1990. Hứa Bối Đóa xem xong muốn khóc. Dưa hấu lớn như vậy, điều hòa thoải mái như vậy, còn ngôi nhà mới với số tiền thế chấp khổng lồ! . . . Có thể nói nhân vật nữ phụ trong nguyên tác trải qua cuộc sống còn tệ hơn cô nữa. Hứa Bối Đóa nhớ lại nội dung trong sách, phát hiện nữ phụ là oán chủng đã bị nam chính lợi dụng triệt để. Đầu những năm 1990, nguyên chủ tốt nghiệp trường trung cấp bình thường, ba mẹ không muốn làm nông nên kinh doanh quần áo ở bên ngoài, kiếm được ít tiền, được coi là gia đình khá giả ở quê nhà. . . Vốn dĩ… ----Hứa Bối Đóa nhìn thấy Lôi Thanh được nói đến trong sách mà nghiến răng nghiến lợi, trông rất là cao lớn, hai hàng lông mày rậm xem ra cũng rất khó đối phó.Ở trong nguyên tác, lúc Hứa Quang Diệu lên Tỉnh học đại học, Lôi Thanh với tư xác là anh họ của anh ấy, vốn được Quang Diệu dặn dò nhờ chăm sóc nguyên chủ sống một mình trong thôn.Nhưng Lôi Thanh một lòng nghĩ rằng Hứa Quang Diệu muốn leo cao ở Tỉnh, lại liên tục gây khó khăn, gieo rắc sự bất hòa.Ví dụ rõ ràng có truyền thư, nhưng có người giữ lại. Tiền Hứa Quang Diệu gửi đi, cũng bị hắn ta trộm đi mất, khiến cho nguyên chủ sống trong nợ nần, vô cùng khó khăn.Mặc dù nam chính thay lòng đổi dạ là vấn đề của bản thân anh ấy, nhưng Lôi Thanh luôn gây trở ngại, làm cho nguyên chủ sinh sống ở trong thôn khó khăn hơn gấp mấy lần, cuộc sống trôi qua vô cùng khó khăn.Ngay cả khi nguyên chủ sinh bệnh nặng, Hứa Quang Diệu vẫn gửi một phần tiền cứu mạng cho cô ấy, đều bị Lôi Thanh ăn bớt đi.Thật ra số tiền này vốn chính là tiền của nguyên chủ, Hứa Quang Diệu chỉ là gửi trả lại cho cô ấy!Nhìn thấy hai chữ Lôi Thanh này, nắm đấm của Hứa Bối Đóa trở nên cứng rắn.Trên mặt của cô bổng lại nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt ngưỡng mộ nói:"Oa, giáo viên tiếng Anh, thật lợi hại, lúc đi học, tiếng Anh của em luôn học không tốt. ”"Thôn của chúng em, không ai biết nói tiếng Anh. ”"Em cũng rất muốn học tiếng Anh. ”Giáo viên tiếng Anh, đáng lẽ là của Hứa Bối Đóa.Lôi Thanh đã giành mất suất của cô, nhưng chuyên ngành và tư cách giáo viên là không thể thay đổi.Lôi Thanh thật sự không biết nói tiếng Anh, nhưng nghe những lời này, nhìn thấy ánh mắt không biết gì của cô thôn nữ lại sáng ngời, tràn đầy sự ngưỡng mộ, bản thân cũng kiêu hãnh đứng dậy.Anh ngẩng đầu kiêu ngạo, tự tin nói: "Tất nhiên, tôi rất lợi hại. Ba mẹ của tôi đều nói từ nhỏ tôi rất thông minh. ”"Em như vậy, nếu như muốn học, tôi dạy học trò xong, sẽ dành thời gian dạy cho em. ”Nói chung rất tự tin, không hổ danh là anh ấy.Hứa Bối Đóa vội vàng nói "vâng vâng vâng ”, đồng thời lại ngại ngùng nói: "Nếu như em chiếm thời gian của thầy Lôi, em có thể đền bù cho thầy.”"Ví dụ thầy giao cho em chuẩn bị bài, chép tài liệu, em đều có thể làm nộp cho thầy, chỉ cần thầy có thể dạy em học tiếng Anh, em đều có thể giúp thầy. ”"Thầy giáo Lôi anh không phải xem thường em sao! Em tuy rằng học không tốt, nhà nghèo nên không ra ngoài học, nhưng em viết chữ rất đẹp! ”Lôi Thanh vui vẻ đồng ý, mang theo một túi hành lý và thau rửa mặt.Vị trí căn phòng Hứa Bối Đóa sắp xếp cho anh rất tốt, là bên trong cùng của tầng một, cách xa cổng ra vào, yên tĩnh, không ồn ào.Hơn nữa, là vì cách bố trí bên trong phòng nên trông còn to hơn các phòng khác,Lôi Thanh huýt sáo, hài lòng vô cùng.

Chương 15