“Thế tử, uống thuốc đi. ”Nghe được câu này, trong đầu Dung Chiêu vang lên một câu…Đại Lang, uống thuốc đi. Uống thuốc. Thuốc. …Cô không phải Võ Đại Lang, người bưng thuốc cũng không phải thê tử xinh đẹp, mà là ma ma bên người lão vương phi, điểm chung duy nhất của bọn họ là… đây thật sự là một chén độc dược. Khóe mắt Triệu ma ma sưng đỏ, thanh âm nghẹn ngào: "Thế tử, thái phi cũng không muốn làm như vậy, nhưng vương phủ đã rơi vào đường cùng, nếu thế tử không chết vì bệnh, An Khánh Vương phủ sẽ khó vượt qua đại nạn. ”Đôi tay bưng thuốc của bà ta run rẩy, cụp mắt không dám nhìn nữ tử tái nhợt nằm trên giường. Dung Chiêu quay đầu nhìn bà ta, trong lòng hiểu rõ. Phụ thân của nguyên chủ, An Khánh Vương bệnh tình nguy kịch đã năm ngày, toàn bộ An Khánh Vương phủ hỗn loạn, tất cả chủ tử đều hoảng sợ, hạ nhân tự nhiên cũng nôn nóng theo, người biết nội tình lại càng bị dọa sợ mất hồn. Không ngoài gì khác, lý do là trong An Khánh Vương phủ nhìn như bình tĩnh này đang giấu một "đại tội" khủng…
Chương 252
Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng ChếtTác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Thế tử, uống thuốc đi. ”Nghe được câu này, trong đầu Dung Chiêu vang lên một câu…Đại Lang, uống thuốc đi. Uống thuốc. Thuốc. …Cô không phải Võ Đại Lang, người bưng thuốc cũng không phải thê tử xinh đẹp, mà là ma ma bên người lão vương phi, điểm chung duy nhất của bọn họ là… đây thật sự là một chén độc dược. Khóe mắt Triệu ma ma sưng đỏ, thanh âm nghẹn ngào: "Thế tử, thái phi cũng không muốn làm như vậy, nhưng vương phủ đã rơi vào đường cùng, nếu thế tử không chết vì bệnh, An Khánh Vương phủ sẽ khó vượt qua đại nạn. ”Đôi tay bưng thuốc của bà ta run rẩy, cụp mắt không dám nhìn nữ tử tái nhợt nằm trên giường. Dung Chiêu quay đầu nhìn bà ta, trong lòng hiểu rõ. Phụ thân của nguyên chủ, An Khánh Vương bệnh tình nguy kịch đã năm ngày, toàn bộ An Khánh Vương phủ hỗn loạn, tất cả chủ tử đều hoảng sợ, hạ nhân tự nhiên cũng nôn nóng theo, người biết nội tình lại càng bị dọa sợ mất hồn. Không ngoài gì khác, lý do là trong An Khánh Vương phủ nhìn như bình tĩnh này đang giấu một "đại tội" khủng… Tiếp tục như vậy không được!Vô Danh cắn răng, tay nắm chặt Dung Chiêu kéo mạnh vào trong ngực, hắn ôm chặt cô xong lập tức né tránh công kích, lao thẳng về phía một tên trong đó.Đây là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một tên phá vỡ cục diện!Vô Danh che chở Dung Chiêu, hung hăng đ.â.m vào n.g.ự.c một tên, một tên khác bên cạnh kịp phản ứng xông tới, Vô Danh không tránh, liều mạng bị thương cũng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một tên trong bọn chúng."Phốc...""Ưm..."Tiếng đao đ.â.m vào n.g.ự.c cùng với tiếng cánh tay Dung Chiêu bị cứa rách đồng thời vang lên, vừa nhìn thấy đao đ.â.m vào Vô Danh, Dung Chiêu giơ tay ngăn cản giúp hắn.Hiện giờ Vô Danh bị thương còn tệ hơn Dung Chiêu bị thương.Nếu Vô Danh chết, đám sát thủ nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Dung Chiêu.Vô Danh là lực chiến đấu mạnh nhất trong bọn họ.Vô Danh thấy Dung Chiêu bị thương, ánh mắt mãnh liệt, Thạch Đầu càng nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng c.h.é.m tới.Còn lại ba tên!Thạch Đầu chiến đấu một tên, Vô Danh triền đấu hai tên, ai cũng không có biện pháp làm gì đối phương.Nương theo một tiếng rít gào, Tạ Hồng bị xem nhẹ chẳng biết lúc nào tháo ngựa ra khỏi xe, cưỡi lên trực tiếp xông về phía bọn họ.Con đường này cũng không rộng lắm, chung quanh đều là rừng cây, bọn chúng đào lỗ trên mặt đất, sau khi mặt đất lún xe ngựa không qua được, nhưng ngựa vẫn có thể di chuyển.Tạ Hồng xông tới, một gã sát thủ lập tức nhảy ra, Vô Danh nắm lấy cơ hội đánh lui một sát thủ khác.Hắn bất chấp toàn thân bị thương, tay gồng sức ném Dung Chiêu lên ngựa, đồng thời lấy đao đ.â.m vào m.ô.n.g ngựa một cái, con ngựa chạy như điên về phía trước.Tạ Hồng đỡ lấy Dung Chiêu, còn chưa hoàn hồn, siết chặt dây cương.Dung Chiêu vội la lên: "Các ngươi cẩn thận!" Thạch Đầu lập tức bám lấy một sát thủ, Vô Danh một mình mạnh mẽ đấu với hai tên, ý đồ cho bọn Dung Chiêu thời gian chạy trốn.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-252.html.]Nhưng mục tiêu của bọn họ là Dung Chiêu.Dung Chiêu vừa lên ngựa, ba người lập tức rút lui, đồng thời huýt sáo, bốn con khoái mã vọt tới.Thế mà còn có một tên khác cưỡi ngựa đi tới, hắn buông dây thừng của bốn con ngựa khác ra, cưỡi ngựa của mình từ trong rừng cây xông về phía Dung Chiêu và Tạ Hồng ở phía trước!Sắc mặt Vô Danh đại biến.Chết tiệt!Thạch Đầu kinh hô: "Thế tử, cẩn thận!"Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, Dung Chiêu tự nhiên nghe thấy, cô vốn có thể miễn cưỡng ngồi vững trên ngựa, lúc này lập tức siết chặt dây cương, toàn thân run rẩy.Cũng đúng, những người đó muốn g.i.ế.c cô, tự nhiên không có khả năng từ kinh thành đi tới, hóa ra còn có người thứ năm, hắn bí ẩn dắt ngựa, chờ bốn người giải quyết Dung Chiêu xong lập tức trở về.Lúc này Dung Chiêu chạy trốn, hắn cưỡi ngựa đuổi theo Dung Chiêu.Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.Tạ Hồng ở phía sau kinh hô: "Thế tử, sắp đuổi kịp rồi!"Trên ngựa bọn họ có hai người, ngựa đằng sau chỉ có một người, hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa của đối phương tốt hơn Dung Chiêu, tốc độ tự nhiên cũng nhanh hơn.Trời đã tối đến mức chỉ có thể nhìn thấy một bóng người, chung quanh ngoại trừ cây cối cái gì cũng không có.Trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, thật sự rất đáng sợ, Dung Chiêu cả người đau đớn run rẩy.Ngựa vừa mới bị đâm, trong lúc ngắn ngủi bộc phát tốc độ, nhưng sau khi chậm lại, tốc độ ngược lại giảm xuống làm cho người ta sốt ruột.Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ bị đuổi kịp!Phía sau, ba tên kia chuẩn bị lên ngựa.Thạch Đầu giơ đao lên c.h.é.m tới, gắt gao ngăn cản một tên.Vành mắt Vô Danh đỏ như máu, cũng không đi ngăn cản, hắn và hai tên khác giống nhau, trực tiếp xoay người lên ngựa, tốc độ của hắn còn muốn nhanh hơn, kẹp bụng ngựa, nhanh chóng chạy về phía trước. Dung Chiêu sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn như thác, nhưng cô cắn chặt răng, quay đầu nhìn lướt đằng sau.Người đuổi theo phía sau đã rất gần, giơ đao liền có thể c.h.é.m tới, mà bọn Vô Danh còn ở xa phía sau, ngoài tầm tay với.
Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng ChếtTác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Thế tử, uống thuốc đi. ”Nghe được câu này, trong đầu Dung Chiêu vang lên một câu…Đại Lang, uống thuốc đi. Uống thuốc. Thuốc. …Cô không phải Võ Đại Lang, người bưng thuốc cũng không phải thê tử xinh đẹp, mà là ma ma bên người lão vương phi, điểm chung duy nhất của bọn họ là… đây thật sự là một chén độc dược. Khóe mắt Triệu ma ma sưng đỏ, thanh âm nghẹn ngào: "Thế tử, thái phi cũng không muốn làm như vậy, nhưng vương phủ đã rơi vào đường cùng, nếu thế tử không chết vì bệnh, An Khánh Vương phủ sẽ khó vượt qua đại nạn. ”Đôi tay bưng thuốc của bà ta run rẩy, cụp mắt không dám nhìn nữ tử tái nhợt nằm trên giường. Dung Chiêu quay đầu nhìn bà ta, trong lòng hiểu rõ. Phụ thân của nguyên chủ, An Khánh Vương bệnh tình nguy kịch đã năm ngày, toàn bộ An Khánh Vương phủ hỗn loạn, tất cả chủ tử đều hoảng sợ, hạ nhân tự nhiên cũng nôn nóng theo, người biết nội tình lại càng bị dọa sợ mất hồn. Không ngoài gì khác, lý do là trong An Khánh Vương phủ nhìn như bình tĩnh này đang giấu một "đại tội" khủng… Tiếp tục như vậy không được!Vô Danh cắn răng, tay nắm chặt Dung Chiêu kéo mạnh vào trong ngực, hắn ôm chặt cô xong lập tức né tránh công kích, lao thẳng về phía một tên trong đó.Đây là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một tên phá vỡ cục diện!Vô Danh che chở Dung Chiêu, hung hăng đ.â.m vào n.g.ự.c một tên, một tên khác bên cạnh kịp phản ứng xông tới, Vô Danh không tránh, liều mạng bị thương cũng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một tên trong bọn chúng."Phốc...""Ưm..."Tiếng đao đ.â.m vào n.g.ự.c cùng với tiếng cánh tay Dung Chiêu bị cứa rách đồng thời vang lên, vừa nhìn thấy đao đ.â.m vào Vô Danh, Dung Chiêu giơ tay ngăn cản giúp hắn.Hiện giờ Vô Danh bị thương còn tệ hơn Dung Chiêu bị thương.Nếu Vô Danh chết, đám sát thủ nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Dung Chiêu.Vô Danh là lực chiến đấu mạnh nhất trong bọn họ.Vô Danh thấy Dung Chiêu bị thương, ánh mắt mãnh liệt, Thạch Đầu càng nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng c.h.é.m tới.Còn lại ba tên!Thạch Đầu chiến đấu một tên, Vô Danh triền đấu hai tên, ai cũng không có biện pháp làm gì đối phương.Nương theo một tiếng rít gào, Tạ Hồng bị xem nhẹ chẳng biết lúc nào tháo ngựa ra khỏi xe, cưỡi lên trực tiếp xông về phía bọn họ.Con đường này cũng không rộng lắm, chung quanh đều là rừng cây, bọn chúng đào lỗ trên mặt đất, sau khi mặt đất lún xe ngựa không qua được, nhưng ngựa vẫn có thể di chuyển.Tạ Hồng xông tới, một gã sát thủ lập tức nhảy ra, Vô Danh nắm lấy cơ hội đánh lui một sát thủ khác.Hắn bất chấp toàn thân bị thương, tay gồng sức ném Dung Chiêu lên ngựa, đồng thời lấy đao đ.â.m vào m.ô.n.g ngựa một cái, con ngựa chạy như điên về phía trước.Tạ Hồng đỡ lấy Dung Chiêu, còn chưa hoàn hồn, siết chặt dây cương.Dung Chiêu vội la lên: "Các ngươi cẩn thận!" Thạch Đầu lập tức bám lấy một sát thủ, Vô Danh một mình mạnh mẽ đấu với hai tên, ý đồ cho bọn Dung Chiêu thời gian chạy trốn.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-252.html.]Nhưng mục tiêu của bọn họ là Dung Chiêu.Dung Chiêu vừa lên ngựa, ba người lập tức rút lui, đồng thời huýt sáo, bốn con khoái mã vọt tới.Thế mà còn có một tên khác cưỡi ngựa đi tới, hắn buông dây thừng của bốn con ngựa khác ra, cưỡi ngựa của mình từ trong rừng cây xông về phía Dung Chiêu và Tạ Hồng ở phía trước!Sắc mặt Vô Danh đại biến.Chết tiệt!Thạch Đầu kinh hô: "Thế tử, cẩn thận!"Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, Dung Chiêu tự nhiên nghe thấy, cô vốn có thể miễn cưỡng ngồi vững trên ngựa, lúc này lập tức siết chặt dây cương, toàn thân run rẩy.Cũng đúng, những người đó muốn g.i.ế.c cô, tự nhiên không có khả năng từ kinh thành đi tới, hóa ra còn có người thứ năm, hắn bí ẩn dắt ngựa, chờ bốn người giải quyết Dung Chiêu xong lập tức trở về.Lúc này Dung Chiêu chạy trốn, hắn cưỡi ngựa đuổi theo Dung Chiêu.Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.Tạ Hồng ở phía sau kinh hô: "Thế tử, sắp đuổi kịp rồi!"Trên ngựa bọn họ có hai người, ngựa đằng sau chỉ có một người, hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa của đối phương tốt hơn Dung Chiêu, tốc độ tự nhiên cũng nhanh hơn.Trời đã tối đến mức chỉ có thể nhìn thấy một bóng người, chung quanh ngoại trừ cây cối cái gì cũng không có.Trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, thật sự rất đáng sợ, Dung Chiêu cả người đau đớn run rẩy.Ngựa vừa mới bị đâm, trong lúc ngắn ngủi bộc phát tốc độ, nhưng sau khi chậm lại, tốc độ ngược lại giảm xuống làm cho người ta sốt ruột.Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ bị đuổi kịp!Phía sau, ba tên kia chuẩn bị lên ngựa.Thạch Đầu giơ đao lên c.h.é.m tới, gắt gao ngăn cản một tên.Vành mắt Vô Danh đỏ như máu, cũng không đi ngăn cản, hắn và hai tên khác giống nhau, trực tiếp xoay người lên ngựa, tốc độ của hắn còn muốn nhanh hơn, kẹp bụng ngựa, nhanh chóng chạy về phía trước. Dung Chiêu sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn như thác, nhưng cô cắn chặt răng, quay đầu nhìn lướt đằng sau.Người đuổi theo phía sau đã rất gần, giơ đao liền có thể c.h.é.m tới, mà bọn Vô Danh còn ở xa phía sau, ngoài tầm tay với.
Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng ChếtTác giả: Thập Vĩ ThốTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Thế tử, uống thuốc đi. ”Nghe được câu này, trong đầu Dung Chiêu vang lên một câu…Đại Lang, uống thuốc đi. Uống thuốc. Thuốc. …Cô không phải Võ Đại Lang, người bưng thuốc cũng không phải thê tử xinh đẹp, mà là ma ma bên người lão vương phi, điểm chung duy nhất của bọn họ là… đây thật sự là một chén độc dược. Khóe mắt Triệu ma ma sưng đỏ, thanh âm nghẹn ngào: "Thế tử, thái phi cũng không muốn làm như vậy, nhưng vương phủ đã rơi vào đường cùng, nếu thế tử không chết vì bệnh, An Khánh Vương phủ sẽ khó vượt qua đại nạn. ”Đôi tay bưng thuốc của bà ta run rẩy, cụp mắt không dám nhìn nữ tử tái nhợt nằm trên giường. Dung Chiêu quay đầu nhìn bà ta, trong lòng hiểu rõ. Phụ thân của nguyên chủ, An Khánh Vương bệnh tình nguy kịch đã năm ngày, toàn bộ An Khánh Vương phủ hỗn loạn, tất cả chủ tử đều hoảng sợ, hạ nhân tự nhiên cũng nôn nóng theo, người biết nội tình lại càng bị dọa sợ mất hồn. Không ngoài gì khác, lý do là trong An Khánh Vương phủ nhìn như bình tĩnh này đang giấu một "đại tội" khủng… Tiếp tục như vậy không được!Vô Danh cắn răng, tay nắm chặt Dung Chiêu kéo mạnh vào trong ngực, hắn ôm chặt cô xong lập tức né tránh công kích, lao thẳng về phía một tên trong đó.Đây là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một tên phá vỡ cục diện!Vô Danh che chở Dung Chiêu, hung hăng đ.â.m vào n.g.ự.c một tên, một tên khác bên cạnh kịp phản ứng xông tới, Vô Danh không tránh, liều mạng bị thương cũng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một tên trong bọn chúng."Phốc...""Ưm..."Tiếng đao đ.â.m vào n.g.ự.c cùng với tiếng cánh tay Dung Chiêu bị cứa rách đồng thời vang lên, vừa nhìn thấy đao đ.â.m vào Vô Danh, Dung Chiêu giơ tay ngăn cản giúp hắn.Hiện giờ Vô Danh bị thương còn tệ hơn Dung Chiêu bị thương.Nếu Vô Danh chết, đám sát thủ nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Dung Chiêu.Vô Danh là lực chiến đấu mạnh nhất trong bọn họ.Vô Danh thấy Dung Chiêu bị thương, ánh mắt mãnh liệt, Thạch Đầu càng nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng c.h.é.m tới.Còn lại ba tên!Thạch Đầu chiến đấu một tên, Vô Danh triền đấu hai tên, ai cũng không có biện pháp làm gì đối phương.Nương theo một tiếng rít gào, Tạ Hồng bị xem nhẹ chẳng biết lúc nào tháo ngựa ra khỏi xe, cưỡi lên trực tiếp xông về phía bọn họ.Con đường này cũng không rộng lắm, chung quanh đều là rừng cây, bọn chúng đào lỗ trên mặt đất, sau khi mặt đất lún xe ngựa không qua được, nhưng ngựa vẫn có thể di chuyển.Tạ Hồng xông tới, một gã sát thủ lập tức nhảy ra, Vô Danh nắm lấy cơ hội đánh lui một sát thủ khác.Hắn bất chấp toàn thân bị thương, tay gồng sức ném Dung Chiêu lên ngựa, đồng thời lấy đao đ.â.m vào m.ô.n.g ngựa một cái, con ngựa chạy như điên về phía trước.Tạ Hồng đỡ lấy Dung Chiêu, còn chưa hoàn hồn, siết chặt dây cương.Dung Chiêu vội la lên: "Các ngươi cẩn thận!" Thạch Đầu lập tức bám lấy một sát thủ, Vô Danh một mình mạnh mẽ đấu với hai tên, ý đồ cho bọn Dung Chiêu thời gian chạy trốn.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-252.html.]Nhưng mục tiêu của bọn họ là Dung Chiêu.Dung Chiêu vừa lên ngựa, ba người lập tức rút lui, đồng thời huýt sáo, bốn con khoái mã vọt tới.Thế mà còn có một tên khác cưỡi ngựa đi tới, hắn buông dây thừng của bốn con ngựa khác ra, cưỡi ngựa của mình từ trong rừng cây xông về phía Dung Chiêu và Tạ Hồng ở phía trước!Sắc mặt Vô Danh đại biến.Chết tiệt!Thạch Đầu kinh hô: "Thế tử, cẩn thận!"Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, Dung Chiêu tự nhiên nghe thấy, cô vốn có thể miễn cưỡng ngồi vững trên ngựa, lúc này lập tức siết chặt dây cương, toàn thân run rẩy.Cũng đúng, những người đó muốn g.i.ế.c cô, tự nhiên không có khả năng từ kinh thành đi tới, hóa ra còn có người thứ năm, hắn bí ẩn dắt ngựa, chờ bốn người giải quyết Dung Chiêu xong lập tức trở về.Lúc này Dung Chiêu chạy trốn, hắn cưỡi ngựa đuổi theo Dung Chiêu.Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.Tạ Hồng ở phía sau kinh hô: "Thế tử, sắp đuổi kịp rồi!"Trên ngựa bọn họ có hai người, ngựa đằng sau chỉ có một người, hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa của đối phương tốt hơn Dung Chiêu, tốc độ tự nhiên cũng nhanh hơn.Trời đã tối đến mức chỉ có thể nhìn thấy một bóng người, chung quanh ngoại trừ cây cối cái gì cũng không có.Trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, thật sự rất đáng sợ, Dung Chiêu cả người đau đớn run rẩy.Ngựa vừa mới bị đâm, trong lúc ngắn ngủi bộc phát tốc độ, nhưng sau khi chậm lại, tốc độ ngược lại giảm xuống làm cho người ta sốt ruột.Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ bị đuổi kịp!Phía sau, ba tên kia chuẩn bị lên ngựa.Thạch Đầu giơ đao lên c.h.é.m tới, gắt gao ngăn cản một tên.Vành mắt Vô Danh đỏ như máu, cũng không đi ngăn cản, hắn và hai tên khác giống nhau, trực tiếp xoay người lên ngựa, tốc độ của hắn còn muốn nhanh hơn, kẹp bụng ngựa, nhanh chóng chạy về phía trước. Dung Chiêu sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn như thác, nhưng cô cắn chặt răng, quay đầu nhìn lướt đằng sau.Người đuổi theo phía sau đã rất gần, giơ đao liền có thể c.h.é.m tới, mà bọn Vô Danh còn ở xa phía sau, ngoài tầm tay với.