Ta tên là Đông Vũ, sinh ra ở thôn Bình Sơn, vùng biên giới Đông Bắc. Ngày ta sinh ra là ngày đại tuyết, nhưng trời lại khác thường không có tuyết rơi, mà đổ mưa. Bà nội nói con bé này không phải là điềm lành, ngay cả trời cũng không ưa, chi bằng sớm ném lên núi sau tế cho thần tiên hoặc mãnh thú, để chúng ăn no rồi khỏi xuống núi phá hoại gia súc. Cha ta ngồi xổm nơi góc tường, rít mạnh hai hơi thuốc lào, rồi ôm lấy ta. Một ngụm khói thuốc phả thẳng vào mặt, khiến ta ho sặc sụa, khóc òa. Nam nhân thật thà chất phác ấy, lần đầu tiên trong đời dám làm trái ý cha mẹ, nhất quyết giữ ta lại bên mình. Những chuyện này, về sau đều là cô cô kể cho ta nghe. Bởi khi ta lên ba, cha, nam nhân trầm lặng luôn che chở, yêu thương ta như châu như ngọc, đã qua đời. Một năm sau, người mà mẹ từng thương nhớ thời trẻ đỗ đạt tú tài, trở về tìm bà. Mẹ nhìn ta đang nghịch đất trước cửa, ôm chặt vào lòng, hôn lên má ta một cái thật sâu, rồi để lại đôi khuyên tai bạc, từ đó biệt tăm. Ta không còn gặp…
Chương 40
Mưa Đông Hóa Ngày Xuân - Jiu SenTác giả: Jiu SenTruyện Cổ Đại, Truyện Điền VănTa tên là Đông Vũ, sinh ra ở thôn Bình Sơn, vùng biên giới Đông Bắc. Ngày ta sinh ra là ngày đại tuyết, nhưng trời lại khác thường không có tuyết rơi, mà đổ mưa. Bà nội nói con bé này không phải là điềm lành, ngay cả trời cũng không ưa, chi bằng sớm ném lên núi sau tế cho thần tiên hoặc mãnh thú, để chúng ăn no rồi khỏi xuống núi phá hoại gia súc. Cha ta ngồi xổm nơi góc tường, rít mạnh hai hơi thuốc lào, rồi ôm lấy ta. Một ngụm khói thuốc phả thẳng vào mặt, khiến ta ho sặc sụa, khóc òa. Nam nhân thật thà chất phác ấy, lần đầu tiên trong đời dám làm trái ý cha mẹ, nhất quyết giữ ta lại bên mình. Những chuyện này, về sau đều là cô cô kể cho ta nghe. Bởi khi ta lên ba, cha, nam nhân trầm lặng luôn che chở, yêu thương ta như châu như ngọc, đã qua đời. Một năm sau, người mà mẹ từng thương nhớ thời trẻ đỗ đạt tú tài, trở về tìm bà. Mẹ nhìn ta đang nghịch đất trước cửa, ôm chặt vào lòng, hôn lên má ta một cái thật sâu, rồi để lại đôi khuyên tai bạc, từ đó biệt tăm. Ta không còn gặp… Nghe nói trên triều đình, Ngô tiểu tướng quân am hiểu rõ ràng phong tục tập quán, sông ngòi địa thế vùng Đông Bắc, lại có kiến thức uyên thâm về binh pháp và kỹ thuật chế tạo khí giới, còn tinh thông tiếng Mãn, tiếng Mông Cổ và tiếng Nga. Hoàng đế muốn để hắn ở lại kinh thành rèn luyện ở Công Bộ, sau này nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn.Chưa đợi đến khi mọi người trên triều đình ghen tị, tiểu tướng quân lại bất ngờ từ chối.Hắn quỳ xuống dập đầu, tâu với hoàng đế rằng: Kinh thành nhân tài đông đúc, hắn không được học hành tử tế, ngu dốt thô lỗ, không gánh vác nổi trọng trách. Hoàng ân bao la, đã ban ơn cho cha mẹ người nhà hắn, hắn tình nguyện trở về vùng đất khổ lạnh đó, vì nước mà trấn giữ biên cương.Hoàng đế nhân từ không trách hắn kháng chỉ, ngược lại còn khen hắn thành thật, bổ nhiệm hắn làm Tổng quản tướng quân Thủy sư doanh dưới trướng Nha môn tướng quân Ninh Cổ Tháp.Thực khách trong quán vừa ăn vừa trò chuyện, có người bỗng nhận ra điều gì đó không đúng.Hướng về phía phu nhân hô lên: "Bà chủ, nhà phu quân bà họ Ngô phải không? Có phải là Ngô phu tử đang dạy học ở thư viện Đinh Hương đó không?"Phu nhân không ngẩng đầu lên: "Phải."Mọi người bỗng nhiên đều nhìn về phía quầy, có người kích động nói: "Vậy con trai bà đâu?""Đúng vậy, sao lâu rồi không thấy cậu công tử tuấn tú nhà bà nhỉ?""Tổng quản Thủy sư doanh mới được triều đình phong chẳng lẽ chính là con trai bà sao?""Còn gọi là chưởng quầy ư? Phải gọi là phu nhân mới đúng chứ!"Cô cô quát lớn, dẹp yên đám thực khách đang nhốn nháo, rồi đặt mạnh khay thức ăn xuống quầy. "Đừng có làm ồn nữa! A Minh nhà ta còn bé tí tẹo...""Người ta thân hình nhỏ bé thế kia, lấy đâu ra sức mà trăm bước lấy đầu quân thù? Cầm con d.a.o thái rau chắc còn không nổi."Ta, Anh thúc, A Miên cùng Thanh Thanh ngồi bên chiếc bàn cạnh quầy hàng, thong thả thưởng thức bát đậu hoa mát lạnh.A Miên chống cằm, nhìn Anh thúc với vẻ mặt đầy suy tư: "Anh thúc, huynh ấy thật sự biết nói tiếng Mông Cổ, tiếng Nga, mà nhà con ai cũng biết nói tiếng Mãn."Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyDAnh thúc vẫn điềm tĩnh lạ thường, cứ thong thả uống đậu hoa như chẳng có chuyện gì xảy ra: "Vậy chẳng phải chuyện tốt sao? Con có thể về kinh thành rồi còn gì."A Miên đặt chiếc thìa xuống bàn, khẽ thở dài, rồi đưa mắt nhìn ta: "Vũ tỷ tỷ, muội có chút lo lắng... Lỡ như người đó thật sự là huynh ấy thì sao?"Anh thúc dỗ dành nàng: “Ta vẫn lo lắng cho đứa con gái mới nhận nuôi của mình hơn.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-40.html.]Phu nhân đến vịn vai ta và nói với A Miên: “Con không có ca ca, chỉ có tỷ tỷ này thôi”.Ta vỗ nhẹ vào tay phu nhân, trong lòng cảm thấy buồn cười, mặc dù ta, khách hàng đã nghĩ đến chuyện này, nhưng bà ấy vẫn tức giận và có chút cảm động nói: “Đừng lo, đến cầu là thuyền sẽ thẳng thôi!”Trước khi những tiếng xì xào đủ lớn lắng xuống, một nhóm quan viên đột nhiên đi qua lối vào quán và đi về phía Học viện Đinh Hương. Những người chứng kiến cho rằng đây là người được triều đình cử đi mang thưởng đến.Những người xem trong cửa hàng rất phấn khích và muốn chứng minh sự nghi ngờ của mình nên họ đều giải tán và theo đến Học viện Đinh Hương.Chúng ta cứ nhìn nhau chằm chằm cho đến khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa. Bà nội lập tức bịt miệng lại, tiểu thư liền chạy tới hét lớn: "Ca ca ơi! Đúng là ca ca của muội!"Trong lòng ta chẳng hề có chút gợn sóng, chỉ lặng lẽ nhìn vị Ngô thiếu gia đen nhúa gầy gò kia đang đứng ở cửa, vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa áy náy nhìn ta cười ngốc. Bỗng nhiên, một ý nghĩ tinh quái lóe lên trong đầu, ta liền làm lơ hắn, quay vào trong nhà gọi lớn: "Bà nội ơi, Ngô thiếu gia đến rồi ạ!"Bà nội còn chưa kịp ra, những người khác đã từ đâu chạy tới, miệng lầu bầu: "Đến vừa lúc lắm! Hôm nay ta phải thay mặt cho người vợ mệnh bạc mà dạy cho thằng nhóc này một bài học!"Ngô thiếu gia đưa mắt nhìn những người đối diện với đủ loại sắc mặt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người phu nhân. Hắn ấp úng cất tiếng gọi: "Mẹ..."Phu nhân rốt cuộc cũng lên tiếng, bà xua tay về phía hắn: "Thằng nhóc đen đúa từ đâu đến đây mà dám nhận bừa ta làm mẹ? Đi đi đi!"Giọng nói ai oán đáng thương kia lại vang lên, trêu chọc ta: "Tiểu Vũ..."Chủ nhân của giọng nói nhìn ta, đôi mắt ngập tràn u sầu và tủi thân: "Tiểu Vũ, xin lỗi nàng." Dứt lời, hắn cúi đầu xuống, những giọt nước mắt lập tức rơi xuống đất.Ta nhìn bà nội và cô cô, rõ ràng hai người đã động lòng, nhưng phu nhân vẫn kiên quyết lườm hắn. Ta chỉ biết ôm trán thở dài, thầm mong Ngô thiếu gia mau thu hồi lại cái thần thông quỷ quái này.Ta bước tới, nắm lấy tay hắn, rồi cùng hắn quỳ xuống trước mặt phu nhân: "Mẹ, đây là con rể của người."–--------------
Nghe nói trên triều đình, Ngô tiểu tướng quân am hiểu rõ ràng phong tục tập quán, sông ngòi địa thế vùng Đông Bắc, lại có kiến thức uyên thâm về binh pháp và kỹ thuật chế tạo khí giới, còn tinh thông tiếng Mãn, tiếng Mông Cổ và tiếng Nga.
Hoàng đế muốn để hắn ở lại kinh thành rèn luyện ở Công Bộ, sau này nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn.
Chưa đợi đến khi mọi người trên triều đình ghen tị, tiểu tướng quân lại bất ngờ từ chối.
Hắn quỳ xuống dập đầu, tâu với hoàng đế rằng: Kinh thành nhân tài đông đúc, hắn không được học hành tử tế, ngu dốt thô lỗ, không gánh vác nổi trọng trách. Hoàng ân bao la, đã ban ơn cho cha mẹ người nhà hắn, hắn tình nguyện trở về vùng đất khổ lạnh đó, vì nước mà trấn giữ biên cương.
Hoàng đế nhân từ không trách hắn kháng chỉ, ngược lại còn khen hắn thành thật, bổ nhiệm hắn làm Tổng quản tướng quân Thủy sư doanh dưới trướng Nha môn tướng quân Ninh Cổ Tháp.
Thực khách trong quán vừa ăn vừa trò chuyện, có người bỗng nhận ra điều gì đó không đúng.
Hướng về phía phu nhân hô lên: "Bà chủ, nhà phu quân bà họ Ngô phải không? Có phải là Ngô phu tử đang dạy học ở thư viện Đinh Hương đó không?"
Phu nhân không ngẩng đầu lên: "Phải."
Mọi người bỗng nhiên đều nhìn về phía quầy, có người kích động nói: "Vậy con trai bà đâu?"
"Đúng vậy, sao lâu rồi không thấy cậu công tử tuấn tú nhà bà nhỉ?"
"Tổng quản Thủy sư doanh mới được triều đình phong chẳng lẽ chính là con trai bà sao?"
"Còn gọi là chưởng quầy ư? Phải gọi là phu nhân mới đúng chứ!"
Cô cô quát lớn, dẹp yên đám thực khách đang nhốn nháo, rồi đặt mạnh khay thức ăn xuống quầy. "Đừng có làm ồn nữa! A Minh nhà ta còn bé tí tẹo..."
"Người ta thân hình nhỏ bé thế kia, lấy đâu ra sức mà trăm bước lấy đầu quân thù? Cầm con d.a.o thái rau chắc còn không nổi."
Ta, Anh thúc, A Miên cùng Thanh Thanh ngồi bên chiếc bàn cạnh quầy hàng, thong thả thưởng thức bát đậu hoa mát lạnh.
A Miên chống cằm, nhìn Anh thúc với vẻ mặt đầy suy tư: "Anh thúc, huynh ấy thật sự biết nói tiếng Mông Cổ, tiếng Nga, mà nhà con ai cũng biết nói tiếng Mãn."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Anh thúc vẫn điềm tĩnh lạ thường, cứ thong thả uống đậu hoa như chẳng có chuyện gì xảy ra: "Vậy chẳng phải chuyện tốt sao? Con có thể về kinh thành rồi còn gì."
A Miên đặt chiếc thìa xuống bàn, khẽ thở dài, rồi đưa mắt nhìn ta: "Vũ tỷ tỷ, muội có chút lo lắng... Lỡ như người đó thật sự là huynh ấy thì sao?"
Anh thúc dỗ dành nàng: “Ta vẫn lo lắng cho đứa con gái mới nhận nuôi của mình hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-40.html
.]
Phu nhân đến vịn vai ta và nói với A Miên: “Con không có ca ca, chỉ có tỷ tỷ này thôi”.
Ta vỗ nhẹ vào tay phu nhân, trong lòng cảm thấy buồn cười, mặc dù ta, khách hàng đã nghĩ đến chuyện này, nhưng bà ấy vẫn tức giận và có chút cảm động nói: “Đừng lo, đến cầu là thuyền sẽ thẳng thôi!”
Trước khi những tiếng xì xào đủ lớn lắng xuống, một nhóm quan viên đột nhiên đi qua lối vào quán và đi về phía Học viện Đinh Hương.
Những người chứng kiến cho rằng đây là người được triều đình cử đi mang thưởng đến.
Những người xem trong cửa hàng rất phấn khích và muốn chứng minh sự nghi ngờ của mình nên họ đều giải tán và theo đến Học viện Đinh Hương.
Chúng ta cứ nhìn nhau chằm chằm cho đến khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa.
Bà nội lập tức bịt miệng lại, tiểu thư liền chạy tới hét lớn: "Ca ca ơi! Đúng là ca ca của muội!"
Trong lòng ta chẳng hề có chút gợn sóng, chỉ lặng lẽ nhìn vị Ngô thiếu gia đen nhúa gầy gò kia đang đứng ở cửa, vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa áy náy nhìn ta cười ngốc.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ tinh quái lóe lên trong đầu, ta liền làm lơ hắn, quay vào trong nhà gọi lớn: "Bà nội ơi, Ngô thiếu gia đến rồi ạ!"
Bà nội còn chưa kịp ra, những người khác đã từ đâu chạy tới, miệng lầu bầu: "Đến vừa lúc lắm! Hôm nay ta phải thay mặt cho người vợ mệnh bạc mà dạy cho thằng nhóc này một bài học!"
Ngô thiếu gia đưa mắt nhìn những người đối diện với đủ loại sắc mặt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người phu nhân.
Hắn ấp úng cất tiếng gọi: "Mẹ..."
Phu nhân rốt cuộc cũng lên tiếng, bà xua tay về phía hắn: "Thằng nhóc đen đúa từ đâu đến đây mà dám nhận bừa ta làm mẹ? Đi đi đi!"
Giọng nói ai oán đáng thương kia lại vang lên, trêu chọc ta: "Tiểu Vũ..."
Chủ nhân của giọng nói nhìn ta, đôi mắt ngập tràn u sầu và tủi thân: "Tiểu Vũ, xin lỗi nàng."
Dứt lời, hắn cúi đầu xuống, những giọt nước mắt lập tức rơi xuống đất.
Ta nhìn bà nội và cô cô, rõ ràng hai người đã động lòng, nhưng phu nhân vẫn kiên quyết lườm hắn.
Ta chỉ biết ôm trán thở dài, thầm mong Ngô thiếu gia mau thu hồi lại cái thần thông quỷ quái này.
Ta bước tới, nắm lấy tay hắn, rồi cùng hắn quỳ xuống trước mặt phu nhân: "Mẹ, đây là con rể của người."
–--------------
Mưa Đông Hóa Ngày Xuân - Jiu SenTác giả: Jiu SenTruyện Cổ Đại, Truyện Điền VănTa tên là Đông Vũ, sinh ra ở thôn Bình Sơn, vùng biên giới Đông Bắc. Ngày ta sinh ra là ngày đại tuyết, nhưng trời lại khác thường không có tuyết rơi, mà đổ mưa. Bà nội nói con bé này không phải là điềm lành, ngay cả trời cũng không ưa, chi bằng sớm ném lên núi sau tế cho thần tiên hoặc mãnh thú, để chúng ăn no rồi khỏi xuống núi phá hoại gia súc. Cha ta ngồi xổm nơi góc tường, rít mạnh hai hơi thuốc lào, rồi ôm lấy ta. Một ngụm khói thuốc phả thẳng vào mặt, khiến ta ho sặc sụa, khóc òa. Nam nhân thật thà chất phác ấy, lần đầu tiên trong đời dám làm trái ý cha mẹ, nhất quyết giữ ta lại bên mình. Những chuyện này, về sau đều là cô cô kể cho ta nghe. Bởi khi ta lên ba, cha, nam nhân trầm lặng luôn che chở, yêu thương ta như châu như ngọc, đã qua đời. Một năm sau, người mà mẹ từng thương nhớ thời trẻ đỗ đạt tú tài, trở về tìm bà. Mẹ nhìn ta đang nghịch đất trước cửa, ôm chặt vào lòng, hôn lên má ta một cái thật sâu, rồi để lại đôi khuyên tai bạc, từ đó biệt tăm. Ta không còn gặp… Nghe nói trên triều đình, Ngô tiểu tướng quân am hiểu rõ ràng phong tục tập quán, sông ngòi địa thế vùng Đông Bắc, lại có kiến thức uyên thâm về binh pháp và kỹ thuật chế tạo khí giới, còn tinh thông tiếng Mãn, tiếng Mông Cổ và tiếng Nga. Hoàng đế muốn để hắn ở lại kinh thành rèn luyện ở Công Bộ, sau này nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn.Chưa đợi đến khi mọi người trên triều đình ghen tị, tiểu tướng quân lại bất ngờ từ chối.Hắn quỳ xuống dập đầu, tâu với hoàng đế rằng: Kinh thành nhân tài đông đúc, hắn không được học hành tử tế, ngu dốt thô lỗ, không gánh vác nổi trọng trách. Hoàng ân bao la, đã ban ơn cho cha mẹ người nhà hắn, hắn tình nguyện trở về vùng đất khổ lạnh đó, vì nước mà trấn giữ biên cương.Hoàng đế nhân từ không trách hắn kháng chỉ, ngược lại còn khen hắn thành thật, bổ nhiệm hắn làm Tổng quản tướng quân Thủy sư doanh dưới trướng Nha môn tướng quân Ninh Cổ Tháp.Thực khách trong quán vừa ăn vừa trò chuyện, có người bỗng nhận ra điều gì đó không đúng.Hướng về phía phu nhân hô lên: "Bà chủ, nhà phu quân bà họ Ngô phải không? Có phải là Ngô phu tử đang dạy học ở thư viện Đinh Hương đó không?"Phu nhân không ngẩng đầu lên: "Phải."Mọi người bỗng nhiên đều nhìn về phía quầy, có người kích động nói: "Vậy con trai bà đâu?""Đúng vậy, sao lâu rồi không thấy cậu công tử tuấn tú nhà bà nhỉ?""Tổng quản Thủy sư doanh mới được triều đình phong chẳng lẽ chính là con trai bà sao?""Còn gọi là chưởng quầy ư? Phải gọi là phu nhân mới đúng chứ!"Cô cô quát lớn, dẹp yên đám thực khách đang nhốn nháo, rồi đặt mạnh khay thức ăn xuống quầy. "Đừng có làm ồn nữa! A Minh nhà ta còn bé tí tẹo...""Người ta thân hình nhỏ bé thế kia, lấy đâu ra sức mà trăm bước lấy đầu quân thù? Cầm con d.a.o thái rau chắc còn không nổi."Ta, Anh thúc, A Miên cùng Thanh Thanh ngồi bên chiếc bàn cạnh quầy hàng, thong thả thưởng thức bát đậu hoa mát lạnh.A Miên chống cằm, nhìn Anh thúc với vẻ mặt đầy suy tư: "Anh thúc, huynh ấy thật sự biết nói tiếng Mông Cổ, tiếng Nga, mà nhà con ai cũng biết nói tiếng Mãn."Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyDAnh thúc vẫn điềm tĩnh lạ thường, cứ thong thả uống đậu hoa như chẳng có chuyện gì xảy ra: "Vậy chẳng phải chuyện tốt sao? Con có thể về kinh thành rồi còn gì."A Miên đặt chiếc thìa xuống bàn, khẽ thở dài, rồi đưa mắt nhìn ta: "Vũ tỷ tỷ, muội có chút lo lắng... Lỡ như người đó thật sự là huynh ấy thì sao?"Anh thúc dỗ dành nàng: “Ta vẫn lo lắng cho đứa con gái mới nhận nuôi của mình hơn.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-40.html.]Phu nhân đến vịn vai ta và nói với A Miên: “Con không có ca ca, chỉ có tỷ tỷ này thôi”.Ta vỗ nhẹ vào tay phu nhân, trong lòng cảm thấy buồn cười, mặc dù ta, khách hàng đã nghĩ đến chuyện này, nhưng bà ấy vẫn tức giận và có chút cảm động nói: “Đừng lo, đến cầu là thuyền sẽ thẳng thôi!”Trước khi những tiếng xì xào đủ lớn lắng xuống, một nhóm quan viên đột nhiên đi qua lối vào quán và đi về phía Học viện Đinh Hương. Những người chứng kiến cho rằng đây là người được triều đình cử đi mang thưởng đến.Những người xem trong cửa hàng rất phấn khích và muốn chứng minh sự nghi ngờ của mình nên họ đều giải tán và theo đến Học viện Đinh Hương.Chúng ta cứ nhìn nhau chằm chằm cho đến khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa. Bà nội lập tức bịt miệng lại, tiểu thư liền chạy tới hét lớn: "Ca ca ơi! Đúng là ca ca của muội!"Trong lòng ta chẳng hề có chút gợn sóng, chỉ lặng lẽ nhìn vị Ngô thiếu gia đen nhúa gầy gò kia đang đứng ở cửa, vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa áy náy nhìn ta cười ngốc. Bỗng nhiên, một ý nghĩ tinh quái lóe lên trong đầu, ta liền làm lơ hắn, quay vào trong nhà gọi lớn: "Bà nội ơi, Ngô thiếu gia đến rồi ạ!"Bà nội còn chưa kịp ra, những người khác đã từ đâu chạy tới, miệng lầu bầu: "Đến vừa lúc lắm! Hôm nay ta phải thay mặt cho người vợ mệnh bạc mà dạy cho thằng nhóc này một bài học!"Ngô thiếu gia đưa mắt nhìn những người đối diện với đủ loại sắc mặt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người phu nhân. Hắn ấp úng cất tiếng gọi: "Mẹ..."Phu nhân rốt cuộc cũng lên tiếng, bà xua tay về phía hắn: "Thằng nhóc đen đúa từ đâu đến đây mà dám nhận bừa ta làm mẹ? Đi đi đi!"Giọng nói ai oán đáng thương kia lại vang lên, trêu chọc ta: "Tiểu Vũ..."Chủ nhân của giọng nói nhìn ta, đôi mắt ngập tràn u sầu và tủi thân: "Tiểu Vũ, xin lỗi nàng." Dứt lời, hắn cúi đầu xuống, những giọt nước mắt lập tức rơi xuống đất.Ta nhìn bà nội và cô cô, rõ ràng hai người đã động lòng, nhưng phu nhân vẫn kiên quyết lườm hắn. Ta chỉ biết ôm trán thở dài, thầm mong Ngô thiếu gia mau thu hồi lại cái thần thông quỷ quái này.Ta bước tới, nắm lấy tay hắn, rồi cùng hắn quỳ xuống trước mặt phu nhân: "Mẹ, đây là con rể của người."–--------------