Đêm hè tháng sáu tại Tân Cảng. Gió biển từ xa ùa về mang theo cơn mưa lớn đổ xuống, gõ vào cửa sổ với tiếng mưa rào rào. Giang Chiêu Chiêu quần áo bị cởi ra một nửa, thân hình mềm mại như nước xuân, tan chảy trong vòng tay của người đàn ông. Cô thấy nóng, còn anh lại mát lạnh. Khiến người ta muốn đến gần. Bàn tay cô bất giác siết chặt lớp vải áo sơ mi của anh, ngước mặt nhìn vào gương mặt gầy gò, lạnh lùng của anh. Mái tóc rối che đi đôi chút phần xương mày cao ngạo của anh, đôi mày rậm sắc nét nhưng ánh mắt lại trầm lắng. Một người đàn ông đầy vẻ kiềm chế. Lạnh lùng. Như một chậu nước lạnh sẽ đổ ập xuống bất cứ lúc nào. Cuộc đời cô đã có quá nhiều khoảnh khắc như thế. Khi đang vui vẻ phấn khởi, bỗng dưng nước bẩn, đá lạnh, bùn lầy ụp thẳng xuống đầu, tỉnh ngộ nhưng lạnh buốt đến tận xương. Đôi môi ướt ánh lên dưới làn nước khẽ nhếch, đầy vẻ không hài lòng. Cô nói nhỏ nhẹ, nũng nịu: “Sao không ôm chặt em?” Cô say rồi. Yết hầu anh khẽ di chuyển: “Vẫn chưa đủ chặt sao?” Anh đã cảm nhận…
Tác giả: