Ta sinh ra trong viện tạp dịch của Chiêu Vũ Hiệu úy và cũng lớn lên tại nơi tối tăm, quanh năm chẳng thể nhìn thấy ánh mặt trời này. Thuở nhỏ, trong viện có một cây mơ già, phụ thân làm nghề thợ mộc nên đã tự tay dựng cho ta một chiếc xích đu nhỏ dưới gốc cây. Năm ta tám tuổi, một ngày nọ, Trần di nương đi ngang qua, bảo rằng cây mơ này thu hút sâu bọ, liền ra lệnh cho người đào đi. Khi ấy, ta còn ngây dại, ôm chặt lấy thân cây, khóc lóc kêu lên: “Đây là của ta! Không cho các người đào đi!” Lưu quản sự đánh nhẹ lên trán ta, lạnh lùng châm biếm: “Cái gì là của ngươi?” “Cây này là của lão gia, xích đu này cũng là của lão gia, ngay cả phụ thân, mẫu thân ngươi và cả ngươi, đứa nha đầu thấp hèn, đều là của lão gia!” Thực ra, đại thiếu gia thấy ta ngoan ngoãn, nên đã bàn với mẫu thân ta, hắn bỏ ra hai đồng bạc để mua ta. Một tờ khế ước bán thân, từ đó ta không còn là người có thể tự quyết định số phận của mình nữa. Đại thiếu gia Vương Văn Phụ là đích trưởng tử của lão gia, tướng mạo giống…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...