Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giữa hè, tiếng ve kêu không dứt bên tai. Trong hành lang khu nhân viên nhà máy máy Hoành Nhuận, cô gái mặc áo sơ mi ngắn tay màu vàng sáng bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, dừng bước trước cửa một cửa hàng lương thực. “Chú Lưu, con mua xì dầu!" Phương Thanh Nghiên cười híp mắt đưa bình không cho ông chủ. Thời tiết quá nóng, mũi cô đượm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo nụ cười dịu dàng, cả người dưới ánh mặt trời chiếu rọi, dường như phát ra ánh sáng. Sau cửa sổ sơn đỏ, vẻ mặt ông chủ tiệm lương thực lại có vài phần không được tự nhiên. Ánh mắt của hắn đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn xuất sắc của cô gái, sau đó nhanh chóng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa hàng. Cũng may lúc này là sau giờ ngọ, trong xã khu chẳng có ai, nếu để người khác trông thấy cô bé này cười tươi với hắn như vậy, chưa đến nửa giờ mấy lời đồn không hay sẽ truyền khắp toàn bộ nhà máy. Ông chủ…

Chương 49

Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau ChóngTác giả: Thời TiềnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giữa hè, tiếng ve kêu không dứt bên tai. Trong hành lang khu nhân viên nhà máy máy Hoành Nhuận, cô gái mặc áo sơ mi ngắn tay màu vàng sáng bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, dừng bước trước cửa một cửa hàng lương thực. “Chú Lưu, con mua xì dầu!" Phương Thanh Nghiên cười híp mắt đưa bình không cho ông chủ. Thời tiết quá nóng, mũi cô đượm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo nụ cười dịu dàng, cả người dưới ánh mặt trời chiếu rọi, dường như phát ra ánh sáng. Sau cửa sổ sơn đỏ, vẻ mặt ông chủ tiệm lương thực lại có vài phần không được tự nhiên. Ánh mắt của hắn đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn xuất sắc của cô gái, sau đó nhanh chóng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa hàng. Cũng may lúc này là sau giờ ngọ, trong xã khu chẳng có ai, nếu để người khác trông thấy cô bé này cười tươi với hắn như vậy, chưa đến nửa giờ mấy lời đồn không hay sẽ truyền khắp toàn bộ nhà máy. Ông chủ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Vĩnh Thọ cả giận nói: "Hồ đồ!”Điều này không phải nói rõ ràng rằng đây là do vợ của Tần Đại Minh cố ý bày mưu hãm hại người khác sao, mà đối tượng bà ta dùng mưu còn là một cô bé chưa trải sự đời nữa.Phương Thanh Nghiên có chút ngoài ý muốn, cô ngày hôm qua cũng chỉ nói vài câu với Từ Phương mà thôi, thế mà người này cư nhiên lại đến tính sổ ở sau lưng cô, thậm chí còn dùng đến cả chiêu ném đá giấu tay như thế nữa.Nếu cô thật sự xung đột với Tần Nhị Bảo ở trong núi, nhẹ thì một thùng ốc đá này sẽ trở thành tiện nghi cho người khác, nặng thì! ! đúng là không thể nói được.Tần Nhị Bảo đầu óc không được linh hoạt, xuống tay tất nhiên là sẽ không biết nặng nhẹ, nếu đã như vậy thì việc chịu đau da thịt khẳng định không thể tránh khỏi.Phương Thanh Nghiên bỗng cảm thấy may mắn là do mình phản ứng nhanh, vận khí lại tốt, hiện tại xem ra cô đã có nhân thức mới đối với Từ Phương này.Xem ra bà ta không chỉ là thích nói xấu người khác, mà còn là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, vì chút chuyện nhỏ như vậy mà còn muốn xuống tay với cả một đứa trẻ, quả thật đúng là loại người không ra gì.Tần Viện vừa nghe xong, cô ấy cũng vì Phương Thanh Nghiên mà lên tiếng: "Ông nội, ông nhất định phải ra mặt cho Phương Thanh Nghiên!"Tần Vĩnh Thọ đương nhiên sẽ không mặc kệ, không nói đến Phương Thanh Nghiên lúc trước bảo vệ cháu gái ông, mà với cái loại hành vi ngáng chân sau lưng này ông tuyệt đối sẽ không dung túng!Vì thế, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về phía nhà Tần Đại Minh.Trong sân, Từ Phương vừa giặt quần áo, trong lòng cũng đang suy nghĩ chuyện này.Sau khi tìm tới Tần Nhị Bảo, bà ta biết Phương Thanh Nghiên nhất định phải chịu thiệt thòi lớn, tuy trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng bà ta ngược lại cũng khó có thể an tâm được.Nếu chuyện này bị bại lộ thì bà ta phải làm sao bây giờ? Dù sao thì đây cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, bà ta cầu mong cho Tần Nhị Bảo cũng đừng ngốc đến mức gây ra chuyện gì lớn.Từ Phương cũng là vì cãi nhau với chồng mình nên mới mới giận chó đánh mèo lên người Phương Thanh Nghiên, hiện tại khi bà ta bình tĩnh lại, tất nhiên là rất sợ hãi.Bất quá, bà ta cũng đã dặn dò Tần Nhị Bảo, chỉ được cướp đồ lại thôi, ngàn vạn lần tuyệt đối không được làm hại đến Phương Thanh Nghiên.Cái tên Tần Nhị Bảo này đầu óc có vấn đề, nên người ta nói cái gì liền tin cái đó, nếu thật sự có xảy ra chuyện gì, thì lực chú ý của mọi người cũng nhất định ở trên người Tần Nhị Bảo, ai sẽ nghĩ đến bà ta chứ?

Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau ChóngTác giả: Thời TiềnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giữa hè, tiếng ve kêu không dứt bên tai. Trong hành lang khu nhân viên nhà máy máy Hoành Nhuận, cô gái mặc áo sơ mi ngắn tay màu vàng sáng bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, dừng bước trước cửa một cửa hàng lương thực. “Chú Lưu, con mua xì dầu!" Phương Thanh Nghiên cười híp mắt đưa bình không cho ông chủ. Thời tiết quá nóng, mũi cô đượm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo nụ cười dịu dàng, cả người dưới ánh mặt trời chiếu rọi, dường như phát ra ánh sáng. Sau cửa sổ sơn đỏ, vẻ mặt ông chủ tiệm lương thực lại có vài phần không được tự nhiên. Ánh mắt của hắn đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn xuất sắc của cô gái, sau đó nhanh chóng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa hàng. Cũng may lúc này là sau giờ ngọ, trong xã khu chẳng có ai, nếu để người khác trông thấy cô bé này cười tươi với hắn như vậy, chưa đến nửa giờ mấy lời đồn không hay sẽ truyền khắp toàn bộ nhà máy. Ông chủ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Vĩnh Thọ cả giận nói: "Hồ đồ!”Điều này không phải nói rõ ràng rằng đây là do vợ của Tần Đại Minh cố ý bày mưu hãm hại người khác sao, mà đối tượng bà ta dùng mưu còn là một cô bé chưa trải sự đời nữa.Phương Thanh Nghiên có chút ngoài ý muốn, cô ngày hôm qua cũng chỉ nói vài câu với Từ Phương mà thôi, thế mà người này cư nhiên lại đến tính sổ ở sau lưng cô, thậm chí còn dùng đến cả chiêu ném đá giấu tay như thế nữa.Nếu cô thật sự xung đột với Tần Nhị Bảo ở trong núi, nhẹ thì một thùng ốc đá này sẽ trở thành tiện nghi cho người khác, nặng thì! ! đúng là không thể nói được.Tần Nhị Bảo đầu óc không được linh hoạt, xuống tay tất nhiên là sẽ không biết nặng nhẹ, nếu đã như vậy thì việc chịu đau da thịt khẳng định không thể tránh khỏi.Phương Thanh Nghiên bỗng cảm thấy may mắn là do mình phản ứng nhanh, vận khí lại tốt, hiện tại xem ra cô đã có nhân thức mới đối với Từ Phương này.Xem ra bà ta không chỉ là thích nói xấu người khác, mà còn là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, vì chút chuyện nhỏ như vậy mà còn muốn xuống tay với cả một đứa trẻ, quả thật đúng là loại người không ra gì.Tần Viện vừa nghe xong, cô ấy cũng vì Phương Thanh Nghiên mà lên tiếng: "Ông nội, ông nhất định phải ra mặt cho Phương Thanh Nghiên!"Tần Vĩnh Thọ đương nhiên sẽ không mặc kệ, không nói đến Phương Thanh Nghiên lúc trước bảo vệ cháu gái ông, mà với cái loại hành vi ngáng chân sau lưng này ông tuyệt đối sẽ không dung túng!Vì thế, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về phía nhà Tần Đại Minh.Trong sân, Từ Phương vừa giặt quần áo, trong lòng cũng đang suy nghĩ chuyện này.Sau khi tìm tới Tần Nhị Bảo, bà ta biết Phương Thanh Nghiên nhất định phải chịu thiệt thòi lớn, tuy trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng bà ta ngược lại cũng khó có thể an tâm được.Nếu chuyện này bị bại lộ thì bà ta phải làm sao bây giờ? Dù sao thì đây cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, bà ta cầu mong cho Tần Nhị Bảo cũng đừng ngốc đến mức gây ra chuyện gì lớn.Từ Phương cũng là vì cãi nhau với chồng mình nên mới mới giận chó đánh mèo lên người Phương Thanh Nghiên, hiện tại khi bà ta bình tĩnh lại, tất nhiên là rất sợ hãi.Bất quá, bà ta cũng đã dặn dò Tần Nhị Bảo, chỉ được cướp đồ lại thôi, ngàn vạn lần tuyệt đối không được làm hại đến Phương Thanh Nghiên.Cái tên Tần Nhị Bảo này đầu óc có vấn đề, nên người ta nói cái gì liền tin cái đó, nếu thật sự có xảy ra chuyện gì, thì lực chú ý của mọi người cũng nhất định ở trên người Tần Nhị Bảo, ai sẽ nghĩ đến bà ta chứ?

Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau ChóngTác giả: Thời TiềnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giữa hè, tiếng ve kêu không dứt bên tai. Trong hành lang khu nhân viên nhà máy máy Hoành Nhuận, cô gái mặc áo sơ mi ngắn tay màu vàng sáng bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, dừng bước trước cửa một cửa hàng lương thực. “Chú Lưu, con mua xì dầu!" Phương Thanh Nghiên cười híp mắt đưa bình không cho ông chủ. Thời tiết quá nóng, mũi cô đượm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo nụ cười dịu dàng, cả người dưới ánh mặt trời chiếu rọi, dường như phát ra ánh sáng. Sau cửa sổ sơn đỏ, vẻ mặt ông chủ tiệm lương thực lại có vài phần không được tự nhiên. Ánh mắt của hắn đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn xuất sắc của cô gái, sau đó nhanh chóng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa hàng. Cũng may lúc này là sau giờ ngọ, trong xã khu chẳng có ai, nếu để người khác trông thấy cô bé này cười tươi với hắn như vậy, chưa đến nửa giờ mấy lời đồn không hay sẽ truyền khắp toàn bộ nhà máy. Ông chủ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Vĩnh Thọ cả giận nói: "Hồ đồ!”Điều này không phải nói rõ ràng rằng đây là do vợ của Tần Đại Minh cố ý bày mưu hãm hại người khác sao, mà đối tượng bà ta dùng mưu còn là một cô bé chưa trải sự đời nữa.Phương Thanh Nghiên có chút ngoài ý muốn, cô ngày hôm qua cũng chỉ nói vài câu với Từ Phương mà thôi, thế mà người này cư nhiên lại đến tính sổ ở sau lưng cô, thậm chí còn dùng đến cả chiêu ném đá giấu tay như thế nữa.Nếu cô thật sự xung đột với Tần Nhị Bảo ở trong núi, nhẹ thì một thùng ốc đá này sẽ trở thành tiện nghi cho người khác, nặng thì! ! đúng là không thể nói được.Tần Nhị Bảo đầu óc không được linh hoạt, xuống tay tất nhiên là sẽ không biết nặng nhẹ, nếu đã như vậy thì việc chịu đau da thịt khẳng định không thể tránh khỏi.Phương Thanh Nghiên bỗng cảm thấy may mắn là do mình phản ứng nhanh, vận khí lại tốt, hiện tại xem ra cô đã có nhân thức mới đối với Từ Phương này.Xem ra bà ta không chỉ là thích nói xấu người khác, mà còn là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, vì chút chuyện nhỏ như vậy mà còn muốn xuống tay với cả một đứa trẻ, quả thật đúng là loại người không ra gì.Tần Viện vừa nghe xong, cô ấy cũng vì Phương Thanh Nghiên mà lên tiếng: "Ông nội, ông nhất định phải ra mặt cho Phương Thanh Nghiên!"Tần Vĩnh Thọ đương nhiên sẽ không mặc kệ, không nói đến Phương Thanh Nghiên lúc trước bảo vệ cháu gái ông, mà với cái loại hành vi ngáng chân sau lưng này ông tuyệt đối sẽ không dung túng!Vì thế, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về phía nhà Tần Đại Minh.Trong sân, Từ Phương vừa giặt quần áo, trong lòng cũng đang suy nghĩ chuyện này.Sau khi tìm tới Tần Nhị Bảo, bà ta biết Phương Thanh Nghiên nhất định phải chịu thiệt thòi lớn, tuy trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng bà ta ngược lại cũng khó có thể an tâm được.Nếu chuyện này bị bại lộ thì bà ta phải làm sao bây giờ? Dù sao thì đây cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, bà ta cầu mong cho Tần Nhị Bảo cũng đừng ngốc đến mức gây ra chuyện gì lớn.Từ Phương cũng là vì cãi nhau với chồng mình nên mới mới giận chó đánh mèo lên người Phương Thanh Nghiên, hiện tại khi bà ta bình tĩnh lại, tất nhiên là rất sợ hãi.Bất quá, bà ta cũng đã dặn dò Tần Nhị Bảo, chỉ được cướp đồ lại thôi, ngàn vạn lần tuyệt đối không được làm hại đến Phương Thanh Nghiên.Cái tên Tần Nhị Bảo này đầu óc có vấn đề, nên người ta nói cái gì liền tin cái đó, nếu thật sự có xảy ra chuyện gì, thì lực chú ý của mọi người cũng nhất định ở trên người Tần Nhị Bảo, ai sẽ nghĩ đến bà ta chứ?

Chương 49