Gặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có…
Chương 5
Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Diệp Khuynh thật đáng ghét! Tối hôm đó mặt lạnh như tiền đến nhà ta, nói một tràng văn vẻ làm cho cha ta choáng váng đầu óc. Nào là "Công chúa là biểu tượng của hoàng gia, Chu tướng quân cũng là bậc anh hùng, thật sự không thể quá dung túng cho tiểu công tử làm bậy." Lại nào là "Mặc dù chức vụ của ta rất nhỏ nhưng cũng là quan viên triều đình, đại diện cho thể diện của triều đình, không thể để người khác làm nhục." Vân vân và vân vân. Sau đó đưa tờ tấu chương đã viết cho cha ta xem. Cha ta không biết chữ, đưa tờ tấu chương cho mẫu thân ta xem. Ta cũng muốn xem thử viết gì. Vì vậy ba người đầu kề đầu nhìn chằm chằm vào một tờ tấu chương nhỏ. Xem ra Diệp Khuynh không ngờ tới tình huống này, nhíu mày nhìn ba người chúng ta đi đi lại lại. Mẫu thân ta đọc xong tấu chương, hỏi Diệp Khuynh: "Làm nhục quan viên triều đình cũng là tội sao?" Không đợi Diệp Khuynh trả lời, bà ấy trừng mắt nhìn ta: "Ngươi làm nhục ai? Cởi quần áo của người ta sao?" Ta lắc đầu. "Sờ m.ô.n.g người ta sao?" Ta lắc đầu. Mẫu thân ta lại nhìn Diệp Khuynh, vẻ mặt như muốn chủ trì công lý cho hắn: "Làm nhục đến mức nào, ngài nói đi, ta sẽ dùng roi quất nó." Diệp Khuynh mím môi thành một đường thẳng, mặt đen như đ.í.t nồi, vẻ mặt như bị sốc đến mức không nói nên lời. Cha ta ra hiệu cho ta quỳ xuống sân, lại bảo Lâm thúc đi lấy roi, còn cười ha ha vỗ n.g.ự.c Diệp Khuynh bảo hắn đừng tức giận. "Sắp sửa trừng phạt nó rồi, ngài đừng để bụng, nam tử hán đại trượng phu, trong bụng phải có thể chèo thuyền chứ?" (ý nói tấm lòng phải như biển cả bao la mà giăng buồn đi tìm kho báu của bà TML)) Ta nhìn chằm chằm Diệp Khuynh, chế giễu nói: "Diệp đại nhân, ngài bị thiệt thòi liền tìm phụ huynh của đối phương, cũng không được quang minh chính đại cho lắm." "Con mau im miệng đi." Mẫu thân ta đẩy ta hai cái. Ta ngoan ngoãn quỳ xuống, miệng bô bô ba la: "Diệp đại nhân, tiểu gia ta luôn nói được làm được, hôm nay đã nói thế, tiểu gia chắc chắn sẽ đến đòi lại từ Diệp đại nhân. Ngài cứ chờ xem." Mẫu thân ta vung tay quất ta mười roi. Diệp Khuynh lạnh lùng xem xong, dương dương tự đắc bỏ đi.
Diệp Khuynh thật đáng ghét!
Tối hôm đó mặt lạnh như tiền đến nhà ta, nói một tràng văn vẻ làm cho cha ta choáng váng đầu óc.
Nào là "Công chúa là biểu tượng của hoàng gia, Chu tướng quân cũng là bậc anh hùng, thật sự không thể quá dung túng cho tiểu công tử làm bậy."
Lại nào là "Mặc dù chức vụ của ta rất nhỏ nhưng cũng là quan viên triều đình, đại diện cho thể diện của triều đình, không thể để người khác làm nhục."
Vân vân và vân vân.
Sau đó đưa tờ tấu chương đã viết cho cha ta xem.
Cha ta không biết chữ, đưa tờ tấu chương cho mẫu thân ta xem.
Ta cũng muốn xem thử viết gì.
Vì vậy ba người đầu kề đầu nhìn chằm chằm vào một tờ tấu chương nhỏ.
Xem ra Diệp Khuynh không ngờ tới tình huống này, nhíu mày nhìn ba người chúng ta đi đi lại lại.
Mẫu thân ta đọc xong tấu chương, hỏi Diệp Khuynh: "Làm nhục quan viên triều đình cũng là tội sao?"
Không đợi Diệp Khuynh trả lời, bà ấy trừng mắt nhìn ta: "Ngươi làm nhục ai? Cởi quần áo của người ta sao?"
Ta lắc đầu.
"Sờ m.ô.n.g người ta sao?"
Ta lắc đầu.
Mẫu thân ta lại nhìn Diệp Khuynh, vẻ mặt như muốn chủ trì công lý cho hắn: "Làm nhục đến mức nào, ngài nói đi, ta sẽ dùng roi quất nó."
Diệp Khuynh mím môi thành một đường thẳng, mặt đen như đ.í.t nồi, vẻ mặt như bị sốc đến mức không nói nên lời.
Cha ta ra hiệu cho ta quỳ xuống sân, lại bảo Lâm thúc đi lấy roi, còn cười ha ha vỗ n.g.ự.c Diệp Khuynh bảo hắn đừng tức giận.
"Sắp sửa trừng phạt nó rồi, ngài đừng để bụng, nam tử hán đại trượng phu, trong bụng phải có thể chèo thuyền chứ?" (ý nói tấm lòng phải như biển cả bao la mà giăng buồn đi tìm kho báu của bà TML))
Ta nhìn chằm chằm Diệp Khuynh, chế giễu nói: "Diệp đại nhân, ngài bị thiệt thòi liền tìm phụ huynh của đối phương, cũng không được quang minh chính đại cho lắm."
"Con mau im miệng đi." Mẫu thân ta đẩy ta hai cái.
Ta ngoan ngoãn quỳ xuống, miệng bô bô ba la: "Diệp đại nhân, tiểu gia ta luôn nói được làm được, hôm nay đã nói thế, tiểu gia chắc chắn sẽ đến đòi lại từ Diệp đại nhân. Ngài cứ chờ xem."
Mẫu thân ta vung tay quất ta mười roi.
Diệp Khuynh lạnh lùng xem xong, dương dương tự đắc bỏ đi.
Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Diệp Khuynh thật đáng ghét! Tối hôm đó mặt lạnh như tiền đến nhà ta, nói một tràng văn vẻ làm cho cha ta choáng váng đầu óc. Nào là "Công chúa là biểu tượng của hoàng gia, Chu tướng quân cũng là bậc anh hùng, thật sự không thể quá dung túng cho tiểu công tử làm bậy." Lại nào là "Mặc dù chức vụ của ta rất nhỏ nhưng cũng là quan viên triều đình, đại diện cho thể diện của triều đình, không thể để người khác làm nhục." Vân vân và vân vân. Sau đó đưa tờ tấu chương đã viết cho cha ta xem. Cha ta không biết chữ, đưa tờ tấu chương cho mẫu thân ta xem. Ta cũng muốn xem thử viết gì. Vì vậy ba người đầu kề đầu nhìn chằm chằm vào một tờ tấu chương nhỏ. Xem ra Diệp Khuynh không ngờ tới tình huống này, nhíu mày nhìn ba người chúng ta đi đi lại lại. Mẫu thân ta đọc xong tấu chương, hỏi Diệp Khuynh: "Làm nhục quan viên triều đình cũng là tội sao?" Không đợi Diệp Khuynh trả lời, bà ấy trừng mắt nhìn ta: "Ngươi làm nhục ai? Cởi quần áo của người ta sao?" Ta lắc đầu. "Sờ m.ô.n.g người ta sao?" Ta lắc đầu. Mẫu thân ta lại nhìn Diệp Khuynh, vẻ mặt như muốn chủ trì công lý cho hắn: "Làm nhục đến mức nào, ngài nói đi, ta sẽ dùng roi quất nó." Diệp Khuynh mím môi thành một đường thẳng, mặt đen như đ.í.t nồi, vẻ mặt như bị sốc đến mức không nói nên lời. Cha ta ra hiệu cho ta quỳ xuống sân, lại bảo Lâm thúc đi lấy roi, còn cười ha ha vỗ n.g.ự.c Diệp Khuynh bảo hắn đừng tức giận. "Sắp sửa trừng phạt nó rồi, ngài đừng để bụng, nam tử hán đại trượng phu, trong bụng phải có thể chèo thuyền chứ?" (ý nói tấm lòng phải như biển cả bao la mà giăng buồn đi tìm kho báu của bà TML)) Ta nhìn chằm chằm Diệp Khuynh, chế giễu nói: "Diệp đại nhân, ngài bị thiệt thòi liền tìm phụ huynh của đối phương, cũng không được quang minh chính đại cho lắm." "Con mau im miệng đi." Mẫu thân ta đẩy ta hai cái. Ta ngoan ngoãn quỳ xuống, miệng bô bô ba la: "Diệp đại nhân, tiểu gia ta luôn nói được làm được, hôm nay đã nói thế, tiểu gia chắc chắn sẽ đến đòi lại từ Diệp đại nhân. Ngài cứ chờ xem." Mẫu thân ta vung tay quất ta mười roi. Diệp Khuynh lạnh lùng xem xong, dương dương tự đắc bỏ đi.