Gặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có…
Chương 11
Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Quay người lại, thấy Diệp Khuynh cao ráo như trúc, áo quần tung bay. Ta nhếch mép, cười lạnh khinh thường: "Đây là lễ đáp trả của Diệp đại nhân sao?" Hắn mím chặt môi không nói, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào ta, ánh lên vẻ lạnh lùng. Ta lạnh mặt, qua loa chắp tay: "Tiểu tử xin lĩnh giáo." "Giá!" Ta quát lớn một tiếng, hai chân kẹp chặt bụng ngựa. Ngựa hí dài, tung vó phi như điên, cuốn theo cát vàng mù mịt lướt qua Diệp Khuynh. Ta thật muốn quất hắn một roi ngựa. Thôi bỏ đi, dù sao cũng là ta quá đáng trước.___________ Ta và Diệp Khuynh không còn liên quan gì đến nhau nữa. Người ngoài lại quan tâm. Diệp Lan hỏi ta: "Ngươi bị ca ca ta xử lý rồi à?" "Ý gì?" Y lùi lại hai bước, sợ bị ta đánh: "Sao dạo này không đi trêu chọc ca ca ta nữa?" "Không có ý gì." Đều là một loại người, ta khinh thường bọn Dương Văn Húc, cũng khinh thường Diệp Khuynh. Cảm giác tội lỗi trước đây vì khiến hắn rơi xuống nước cũng tan biến hết rồi. Qua lại đến giờ, ai cũng không nợ ai. Nhưng ta thực sự không nuốt trôi được cục tức này. Những công tử bột tay không thể bắt nổi một con gà thì rắn, chuột, gà, vịt, ong đất... sẽ xuất hiện trên giường. Cho đến khi phủ công chúa không hiểu sao xuất hiện rất nhiều quà tặng và thư xin lỗi, giường của họ mới sạch sẽ. Diệp Khuynh thì thôi đi. Kinh thành rộng lớn như vậy, muốn tránh một người, dễ lắm. Chỉ là không ngờ, Dương Văn Húc lại xin lỗi. Hắn sai người mời ta đến trà lâu, xin lỗi Tiểu Ngộ, xin lỗi Tiểu Hổ. Sau đó xin lỗi ta: "Chu hiệu úy, là tiểu sinh vô lễ. Thực ra mọi chuyện đều xuất phát từ sự đố kỵ, ta hơn huynh hai tuổi nhưng Chu hiệu úy đã lập được công lao. So với huynh, bọn ta thực sự vô dụng." Lời xin lỗi trịnh trọng này khiến ta và Tiểu Ngộ Tiểu Hổ thấy không được tự nhiên, liên tục nói không sao không sao. "Đều là vì nước vì dân, huống hồ ngươi đã là tú tài, thi đỗ trạng nguyên không phải chuyện khó, mẹ ta nói phạm lỗi mà dũng cảm xin lỗi đều là những đứa trẻ ngoan..." Nói một tràng hỗn độn. Sau khi hòa giải, đội ngũ vui chơi trở nên đông đảo. Bọn ta dẫn họ lên núi xuống sông, họ dẫn bọn ta thả thuyền ngâm thơ.
Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Quay người lại, thấy Diệp Khuynh cao ráo như trúc, áo quần tung bay. Ta nhếch mép, cười lạnh khinh thường: "Đây là lễ đáp trả của Diệp đại nhân sao?" Hắn mím chặt môi không nói, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào ta, ánh lên vẻ lạnh lùng. Ta lạnh mặt, qua loa chắp tay: "Tiểu tử xin lĩnh giáo." "Giá!" Ta quát lớn một tiếng, hai chân kẹp chặt bụng ngựa. Ngựa hí dài, tung vó phi như điên, cuốn theo cát vàng mù mịt lướt qua Diệp Khuynh. Ta thật muốn quất hắn một roi ngựa. Thôi bỏ đi, dù sao cũng là ta quá đáng trước.___________ Ta và Diệp Khuynh không còn liên quan gì đến nhau nữa. Người ngoài lại quan tâm. Diệp Lan hỏi ta: "Ngươi bị ca ca ta xử lý rồi à?" "Ý gì?" Y lùi lại hai bước, sợ bị ta đánh: "Sao dạo này không đi trêu chọc ca ca ta nữa?" "Không có ý gì." Đều là một loại người, ta khinh thường bọn Dương Văn Húc, cũng khinh thường Diệp Khuynh. Cảm giác tội lỗi trước đây vì khiến hắn rơi xuống nước cũng tan biến hết rồi. Qua lại đến giờ, ai cũng không nợ ai. Nhưng ta thực sự không nuốt trôi được cục tức này. Những công tử bột tay không thể bắt nổi một con gà thì rắn, chuột, gà, vịt, ong đất... sẽ xuất hiện trên giường. Cho đến khi phủ công chúa không hiểu sao xuất hiện rất nhiều quà tặng và thư xin lỗi, giường của họ mới sạch sẽ. Diệp Khuynh thì thôi đi. Kinh thành rộng lớn như vậy, muốn tránh một người, dễ lắm. Chỉ là không ngờ, Dương Văn Húc lại xin lỗi. Hắn sai người mời ta đến trà lâu, xin lỗi Tiểu Ngộ, xin lỗi Tiểu Hổ. Sau đó xin lỗi ta: "Chu hiệu úy, là tiểu sinh vô lễ. Thực ra mọi chuyện đều xuất phát từ sự đố kỵ, ta hơn huynh hai tuổi nhưng Chu hiệu úy đã lập được công lao. So với huynh, bọn ta thực sự vô dụng." Lời xin lỗi trịnh trọng này khiến ta và Tiểu Ngộ Tiểu Hổ thấy không được tự nhiên, liên tục nói không sao không sao. "Đều là vì nước vì dân, huống hồ ngươi đã là tú tài, thi đỗ trạng nguyên không phải chuyện khó, mẹ ta nói phạm lỗi mà dũng cảm xin lỗi đều là những đứa trẻ ngoan..." Nói một tràng hỗn độn. Sau khi hòa giải, đội ngũ vui chơi trở nên đông đảo. Bọn ta dẫn họ lên núi xuống sông, họ dẫn bọn ta thả thuyền ngâm thơ.
Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Quay người lại, thấy Diệp Khuynh cao ráo như trúc, áo quần tung bay. Ta nhếch mép, cười lạnh khinh thường: "Đây là lễ đáp trả của Diệp đại nhân sao?" Hắn mím chặt môi không nói, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào ta, ánh lên vẻ lạnh lùng. Ta lạnh mặt, qua loa chắp tay: "Tiểu tử xin lĩnh giáo." "Giá!" Ta quát lớn một tiếng, hai chân kẹp chặt bụng ngựa. Ngựa hí dài, tung vó phi như điên, cuốn theo cát vàng mù mịt lướt qua Diệp Khuynh. Ta thật muốn quất hắn một roi ngựa. Thôi bỏ đi, dù sao cũng là ta quá đáng trước.___________ Ta và Diệp Khuynh không còn liên quan gì đến nhau nữa. Người ngoài lại quan tâm. Diệp Lan hỏi ta: "Ngươi bị ca ca ta xử lý rồi à?" "Ý gì?" Y lùi lại hai bước, sợ bị ta đánh: "Sao dạo này không đi trêu chọc ca ca ta nữa?" "Không có ý gì." Đều là một loại người, ta khinh thường bọn Dương Văn Húc, cũng khinh thường Diệp Khuynh. Cảm giác tội lỗi trước đây vì khiến hắn rơi xuống nước cũng tan biến hết rồi. Qua lại đến giờ, ai cũng không nợ ai. Nhưng ta thực sự không nuốt trôi được cục tức này. Những công tử bột tay không thể bắt nổi một con gà thì rắn, chuột, gà, vịt, ong đất... sẽ xuất hiện trên giường. Cho đến khi phủ công chúa không hiểu sao xuất hiện rất nhiều quà tặng và thư xin lỗi, giường của họ mới sạch sẽ. Diệp Khuynh thì thôi đi. Kinh thành rộng lớn như vậy, muốn tránh một người, dễ lắm. Chỉ là không ngờ, Dương Văn Húc lại xin lỗi. Hắn sai người mời ta đến trà lâu, xin lỗi Tiểu Ngộ, xin lỗi Tiểu Hổ. Sau đó xin lỗi ta: "Chu hiệu úy, là tiểu sinh vô lễ. Thực ra mọi chuyện đều xuất phát từ sự đố kỵ, ta hơn huynh hai tuổi nhưng Chu hiệu úy đã lập được công lao. So với huynh, bọn ta thực sự vô dụng." Lời xin lỗi trịnh trọng này khiến ta và Tiểu Ngộ Tiểu Hổ thấy không được tự nhiên, liên tục nói không sao không sao. "Đều là vì nước vì dân, huống hồ ngươi đã là tú tài, thi đỗ trạng nguyên không phải chuyện khó, mẹ ta nói phạm lỗi mà dũng cảm xin lỗi đều là những đứa trẻ ngoan..." Nói một tràng hỗn độn. Sau khi hòa giải, đội ngũ vui chơi trở nên đông đảo. Bọn ta dẫn họ lên núi xuống sông, họ dẫn bọn ta thả thuyền ngâm thơ.