Gặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm.   Thật sự là kinh diễm.   Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi.   Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần.   Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về.   Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên.   Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh.   Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu.   Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt.   Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam.   Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có…

Chương 21

Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm.   Thật sự là kinh diễm.   Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi.   Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần.   Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về.   Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên.   Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh.   Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu.   Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt.   Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam.   Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Quả nhiên các nhà đều nhốt những người đi học trong nhà, còn có cả những gương mặt lạ. Là những học tử ngoại tỉnh đến thuê nhà để ôn thi. Ta thành người cô đơn. Mọi người đều đi học rồi, bọn Tiểu Ngộ cũng không chơi với ta, còn bảo ta học hành cho tử tế, chỉ còn mình ta thì cũng chẳng vui. Tan học ở thư viện, ta chủ động mang quà đến Diệp phủ. Đợi Diệp Khuynh xử lý xong công văn, ta và Diệp Lan đã nói chuyện vui vẻ cả một buổi chiều. "Rầm——" Cửa bị đẩy ra, Diệp Khuynh đứng ở cửa. Lưng hắn ngược sáng, cả người đen xì, chẳng khác gì Bao Công. Khí thế này khiến Diệp Lan vừa cười lớn xong liền co rúm lại. "Bảo đệ đi học, đệ học như thế này à? Diệp Lan, chép 《Đại học》 năm lần." Diệp Lan run rẩy: "Ca, ca ca, năm lần thì thì quá——" "Mười lần." Diệp Lan không dám cãi lại ca ca, ngược lại còn tức giận véo ta một cái để giải hận, rụt cổ lấy sách, trải giấy tuyên thành ra, cúi đầu chép. Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Diệp Khuynh dừng trên người ta: "Chu hiệu úy, ngươi muốn cùng đệ đệ ta chép không?" Ta vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, tiện thể giẫm lên chân Diệp Lan một cái để trả thù chuyện véo chân. Ánh mắt Diệp Khuynh nhìn người khác càng lúc càng lạnh, đáng sợ quá. Vì hắn đã giúp ta đoán được nhiều đèn đố nên ta không cãi lại hắn. Đến gần, ta vội vàng nịnh nọt cười nói: "Diệp đại nhân, ngài vất vả rồi, chúng ta học ở đâu ạ?" Diệp Khuynh dẫn ta đến thư phòng của hắn. Thư phòng rất lớn, rộng rãi và sáng sủa. Trên bốn giá sách chất đầy sách. Trên những cuốn sách này có bao nhiêu chữ? Nhìn thôi đã thấy hoa mắt. Hai ta ngồi đối diện nhau cách một cái bàn. Hắn ném cho ta một cuốn thiên tự văn. "Biết bao nhiêu chữ trong này?" "Hầu hết." "Biết viết không?" "Hầu hết." Hắn gật đầu, lại bày bút mực giấy nghiên ra. "Viết tên ra cho ta xem." Ta ngoan ngoãn cầm bút viết ba chữ Chu Tuyết Sinh. "Tuyết Sinh? Là do đâu?" "Cha ta nói lúc ta sinh ra trời đổ tuyết lớn." Diệp Khuynh: "..."

Quả nhiên các nhà đều nhốt những người đi học trong nhà, còn có cả những gương mặt lạ.

 

Là những học tử ngoại tỉnh đến thuê nhà để ôn thi.

 

Ta thành người cô đơn.

 

Mọi người đều đi học rồi, bọn Tiểu Ngộ cũng không chơi với ta, còn bảo ta học hành cho tử tế, chỉ còn mình ta thì cũng chẳng vui.

 

Tan học ở thư viện, ta chủ động mang quà đến Diệp phủ.

 

Đợi Diệp Khuynh xử lý xong công văn, ta và Diệp Lan đã nói chuyện vui vẻ cả một buổi chiều.

 

"Rầm——"

 

Cửa bị đẩy ra, Diệp Khuynh đứng ở cửa.

 

Lưng hắn ngược sáng, cả người đen xì, chẳng khác gì Bao Công.

 

Khí thế này khiến Diệp Lan vừa cười lớn xong liền co rúm lại.

 

"Bảo đệ đi học, đệ học như thế này à? Diệp Lan, chép 《Đại học》 năm lần."

 

Diệp Lan run rẩy: "Ca, ca ca, năm lần thì thì quá——"

 

"Mười lần."

 

Diệp Lan không dám cãi lại ca ca, ngược lại còn tức giận véo ta một cái để giải hận, rụt cổ lấy sách, trải giấy tuyên thành ra, cúi đầu chép.

 

Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Diệp Khuynh dừng trên người ta: "Chu hiệu úy, ngươi muốn cùng đệ đệ ta chép không?"

 

Ta vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, tiện thể giẫm lên chân Diệp Lan một cái để trả thù chuyện véo chân.

 

Ánh mắt Diệp Khuynh nhìn người khác càng lúc càng lạnh, đáng sợ quá.

 

Vì hắn đã giúp ta đoán được nhiều đèn đố nên ta không cãi lại hắn.

 

Đến gần, ta vội vàng nịnh nọt cười nói: "Diệp đại nhân, ngài vất vả rồi, chúng ta học ở đâu ạ?"

 

Diệp Khuynh dẫn ta đến thư phòng của hắn.

 

Thư phòng rất lớn, rộng rãi và sáng sủa. Trên bốn giá sách chất đầy sách.

 

Trên những cuốn sách này có bao nhiêu chữ?

 

Nhìn thôi đã thấy hoa mắt.

 

Hai ta ngồi đối diện nhau cách một cái bàn.

 

Hắn ném cho ta một cuốn thiên tự văn.

 

"Biết bao nhiêu chữ trong này?"

 

"Hầu hết."

 

"Biết viết không?"

 

"Hầu hết."

 

Hắn gật đầu, lại bày bút mực giấy nghiên ra.

 

"Viết tên ra cho ta xem."

 

Ta ngoan ngoãn cầm bút viết ba chữ Chu Tuyết Sinh.

 

"Tuyết Sinh? Là do đâu?"

 

"Cha ta nói lúc ta sinh ra trời đổ tuyết lớn."

 

Diệp Khuynh: "..."

Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm.   Thật sự là kinh diễm.   Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi.   Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần.   Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về.   Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên.   Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh.   Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu.   Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt.   Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam.   Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Quả nhiên các nhà đều nhốt những người đi học trong nhà, còn có cả những gương mặt lạ. Là những học tử ngoại tỉnh đến thuê nhà để ôn thi. Ta thành người cô đơn. Mọi người đều đi học rồi, bọn Tiểu Ngộ cũng không chơi với ta, còn bảo ta học hành cho tử tế, chỉ còn mình ta thì cũng chẳng vui. Tan học ở thư viện, ta chủ động mang quà đến Diệp phủ. Đợi Diệp Khuynh xử lý xong công văn, ta và Diệp Lan đã nói chuyện vui vẻ cả một buổi chiều. "Rầm——" Cửa bị đẩy ra, Diệp Khuynh đứng ở cửa. Lưng hắn ngược sáng, cả người đen xì, chẳng khác gì Bao Công. Khí thế này khiến Diệp Lan vừa cười lớn xong liền co rúm lại. "Bảo đệ đi học, đệ học như thế này à? Diệp Lan, chép 《Đại học》 năm lần." Diệp Lan run rẩy: "Ca, ca ca, năm lần thì thì quá——" "Mười lần." Diệp Lan không dám cãi lại ca ca, ngược lại còn tức giận véo ta một cái để giải hận, rụt cổ lấy sách, trải giấy tuyên thành ra, cúi đầu chép. Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Diệp Khuynh dừng trên người ta: "Chu hiệu úy, ngươi muốn cùng đệ đệ ta chép không?" Ta vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, tiện thể giẫm lên chân Diệp Lan một cái để trả thù chuyện véo chân. Ánh mắt Diệp Khuynh nhìn người khác càng lúc càng lạnh, đáng sợ quá. Vì hắn đã giúp ta đoán được nhiều đèn đố nên ta không cãi lại hắn. Đến gần, ta vội vàng nịnh nọt cười nói: "Diệp đại nhân, ngài vất vả rồi, chúng ta học ở đâu ạ?" Diệp Khuynh dẫn ta đến thư phòng của hắn. Thư phòng rất lớn, rộng rãi và sáng sủa. Trên bốn giá sách chất đầy sách. Trên những cuốn sách này có bao nhiêu chữ? Nhìn thôi đã thấy hoa mắt. Hai ta ngồi đối diện nhau cách một cái bàn. Hắn ném cho ta một cuốn thiên tự văn. "Biết bao nhiêu chữ trong này?" "Hầu hết." "Biết viết không?" "Hầu hết." Hắn gật đầu, lại bày bút mực giấy nghiên ra. "Viết tên ra cho ta xem." Ta ngoan ngoãn cầm bút viết ba chữ Chu Tuyết Sinh. "Tuyết Sinh? Là do đâu?" "Cha ta nói lúc ta sinh ra trời đổ tuyết lớn." Diệp Khuynh: "..."

Chương 21