Gặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có…
Chương 25
Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Bàn tay của văn nhân Diệp Khuynh như bị kim châm. Hắn nắm tay ta không biết chán dạy viết chữ "Khuynh", ta rõ ràng đã biết rồi, hắn vẫn không ngừng. Ta buồn chán, nhìn đông ngó tây, thấy bàn tay trái hắn đang ấn giấy tuyên thành, ngón tay cái có mấy chấm đỏ. Bàn tay hắn rất thon dài, trắng trẻo nên mấy chấm đỏ đó rất nổi bật. "Diệp đại nhân, tay của ngài..." Diệp Khuynh giơ tay gõ đầu ta: "Không được mất tập trung." "Vâng." Ở dưới mái hiên người ta phải cúi đầu, mãi đến khi người hầu nói sắp đến giờ ăn tối, ta mới được rảnh rỗi. Ta đứng dậy, vươn vai một cái thật dài. Ngồi cả một buổi chiều, người đều cứng đờ. Vẫn là chạy trong rừng trong nước hợp với ta hơn. "Cầm lấy." Ta luống cuống tay chân đón lấy thứ hắn tiện tay ném tới. Đưa lên trước mắt xem——hóa ra là một chiếc túi thơm. Túi thơm bằng gấm màu xanh, thêu hoa tuyết màu trắng. Kiểu dáng rất đơn giản và trang nhã. Cũng khá đẹp. "Dù sao cũng coi như là học trò của bản quan, đây coi như là quà ra mắt." "Không phải đã tặng đèn lồng rồi sao?" "Cái đó không tính." Đầu óc ta đột nhiên như bị thứ gì đó làm cho mơ hồ: "Tại sao——" "Đi thôi, ăn cơm." Diệp Khuynh thản nhiên đi ra ngoài, ta cầm túi thơm trong tay, đầu óc không thể hiểu nổi: "Diệp đại nhân..." Hắn dừng bước quay đầu lại. Ánh chiều tà bao phủ, mỹ nhân diễm lệ không gì sánh được. "Ta đeo vào giúp ngươi." Hắn đi tới, lấy túi thơm, cúi đầu giúp ta đeo vào thắt lưng. Ta không tự chủ được mà nín thở. Người này, thật sự, quá đẹp. Đứng gần, càng thêm chấn động. "Được rồi, đi thôi." Diệp Khuynh nắm lấy tay áo ta, kéo ta cùng đi vào trong ánh chiều tà ngập tràn. Sao ta lại cảm thấy có chút kỳ lạ, có chút lưu luyến nhỉ? Sao ta lại thấy thần hồn lẫn thân thể không được tự nhiên?
Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Bàn tay của văn nhân Diệp Khuynh như bị kim châm. Hắn nắm tay ta không biết chán dạy viết chữ "Khuynh", ta rõ ràng đã biết rồi, hắn vẫn không ngừng. Ta buồn chán, nhìn đông ngó tây, thấy bàn tay trái hắn đang ấn giấy tuyên thành, ngón tay cái có mấy chấm đỏ. Bàn tay hắn rất thon dài, trắng trẻo nên mấy chấm đỏ đó rất nổi bật. "Diệp đại nhân, tay của ngài..." Diệp Khuynh giơ tay gõ đầu ta: "Không được mất tập trung." "Vâng." Ở dưới mái hiên người ta phải cúi đầu, mãi đến khi người hầu nói sắp đến giờ ăn tối, ta mới được rảnh rỗi. Ta đứng dậy, vươn vai một cái thật dài. Ngồi cả một buổi chiều, người đều cứng đờ. Vẫn là chạy trong rừng trong nước hợp với ta hơn. "Cầm lấy." Ta luống cuống tay chân đón lấy thứ hắn tiện tay ném tới. Đưa lên trước mắt xem——hóa ra là một chiếc túi thơm. Túi thơm bằng gấm màu xanh, thêu hoa tuyết màu trắng. Kiểu dáng rất đơn giản và trang nhã. Cũng khá đẹp. "Dù sao cũng coi như là học trò của bản quan, đây coi như là quà ra mắt." "Không phải đã tặng đèn lồng rồi sao?" "Cái đó không tính." Đầu óc ta đột nhiên như bị thứ gì đó làm cho mơ hồ: "Tại sao——" "Đi thôi, ăn cơm." Diệp Khuynh thản nhiên đi ra ngoài, ta cầm túi thơm trong tay, đầu óc không thể hiểu nổi: "Diệp đại nhân..." Hắn dừng bước quay đầu lại. Ánh chiều tà bao phủ, mỹ nhân diễm lệ không gì sánh được. "Ta đeo vào giúp ngươi." Hắn đi tới, lấy túi thơm, cúi đầu giúp ta đeo vào thắt lưng. Ta không tự chủ được mà nín thở. Người này, thật sự, quá đẹp. Đứng gần, càng thêm chấn động. "Được rồi, đi thôi." Diệp Khuynh nắm lấy tay áo ta, kéo ta cùng đi vào trong ánh chiều tà ngập tràn. Sao ta lại cảm thấy có chút kỳ lạ, có chút lưu luyến nhỉ? Sao ta lại thấy thần hồn lẫn thân thể không được tự nhiên?
Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Bàn tay của văn nhân Diệp Khuynh như bị kim châm. Hắn nắm tay ta không biết chán dạy viết chữ "Khuynh", ta rõ ràng đã biết rồi, hắn vẫn không ngừng. Ta buồn chán, nhìn đông ngó tây, thấy bàn tay trái hắn đang ấn giấy tuyên thành, ngón tay cái có mấy chấm đỏ. Bàn tay hắn rất thon dài, trắng trẻo nên mấy chấm đỏ đó rất nổi bật. "Diệp đại nhân, tay của ngài..." Diệp Khuynh giơ tay gõ đầu ta: "Không được mất tập trung." "Vâng." Ở dưới mái hiên người ta phải cúi đầu, mãi đến khi người hầu nói sắp đến giờ ăn tối, ta mới được rảnh rỗi. Ta đứng dậy, vươn vai một cái thật dài. Ngồi cả một buổi chiều, người đều cứng đờ. Vẫn là chạy trong rừng trong nước hợp với ta hơn. "Cầm lấy." Ta luống cuống tay chân đón lấy thứ hắn tiện tay ném tới. Đưa lên trước mắt xem——hóa ra là một chiếc túi thơm. Túi thơm bằng gấm màu xanh, thêu hoa tuyết màu trắng. Kiểu dáng rất đơn giản và trang nhã. Cũng khá đẹp. "Dù sao cũng coi như là học trò của bản quan, đây coi như là quà ra mắt." "Không phải đã tặng đèn lồng rồi sao?" "Cái đó không tính." Đầu óc ta đột nhiên như bị thứ gì đó làm cho mơ hồ: "Tại sao——" "Đi thôi, ăn cơm." Diệp Khuynh thản nhiên đi ra ngoài, ta cầm túi thơm trong tay, đầu óc không thể hiểu nổi: "Diệp đại nhân..." Hắn dừng bước quay đầu lại. Ánh chiều tà bao phủ, mỹ nhân diễm lệ không gì sánh được. "Ta đeo vào giúp ngươi." Hắn đi tới, lấy túi thơm, cúi đầu giúp ta đeo vào thắt lưng. Ta không tự chủ được mà nín thở. Người này, thật sự, quá đẹp. Đứng gần, càng thêm chấn động. "Được rồi, đi thôi." Diệp Khuynh nắm lấy tay áo ta, kéo ta cùng đi vào trong ánh chiều tà ngập tràn. Sao ta lại cảm thấy có chút kỳ lạ, có chút lưu luyến nhỉ? Sao ta lại thấy thần hồn lẫn thân thể không được tự nhiên?