Gặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có…
Chương 28
Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Không biết có phải đại hôn của Hiền vương thế tử khiến Hoàng cữu liên tưởng đến điều gì không, hay là uống rượu say rồi, ông ấy vậy mà lại bắt đầu ghép đôi ghép cặp tùm lum. Muốn chỉ hôn Lâm Thư Dư cho ta, chỉ hôn Vân Tương quận chúa cho Diệp Khuynh. Bệnh gì vậy! Thật quá vô lý! Lâm Thư Dư và Triệu Ngọc đang tốt đẹp! Lý Tĩnh Tùng và Vân Tương cũng sắp thành rồi! Không thể để cho Hoàng cữu ta tùy tiện phá hoại được! "Hoàng cữu! Không được, thần không thích Lâm Thư Dư!" Hoàng cữu say khướt, phất tay một cái, hào khí ngút trời: "Được, ta chỉ lại cho ngươi một người, ngươi thích ai?" Ta thật sự sợ ông ấy nhân lúc say mà trực tiếp hạ chỉ, cứng cổ hét lên: "Diệp Khuynh! Cháu thích Diệp Khuynh!" "..." Cảnh tượng rất yên tĩnh, là do ta gây ra sự khó tin. Đối diện, trong mắt Diệp Khuynh ánh lên ánh sáng rực rỡ, sâu không lường được. Ta không dám nhìn thẳng vào, vội dời mắt đi. Bên cạnh hắn không xa, Triệu Ngọc và Lý Tĩnh Tùng giơ ngón tay cái với ta, trong mắt vô cùng kích động. Ta thật sự vì bọn họ mà liều mạng, chắc chắn phải để bọn họ đền đáp ta thật tốt!Cậu ta như bị ta làm cho tỉnh rượu phân nửa, lại như bị làm cho choáng váng, cười ha ha nói: "Trẻ con nói bậy trẻ con nói bậy, ha ha." Hoàng cữu về cung rồi, để lại lời đồn đại khắp nơi. Tất cả mọi người đều nói ta không có học vấn thì thôi đi, vậy mà còn mất hết lương tâm, làm hỏng danh tiếng người khác, phá hoại nhân duyên. Nói danh tiếng của Diệp đại nhân đều bị ta làm hỏng rồi. Một lần không đủ, còn phải làm hỏng thêm hai lần ba lần nữa. Còn lo lắng không biết còn cô nương nào nguyện ý gả cho hắn. Chẳng thấy khắp nơi đều là cô nương muốn an ủi trái tim bị tổn thương của Diệp Khuynh sao!
Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Không biết có phải đại hôn của Hiền vương thế tử khiến Hoàng cữu liên tưởng đến điều gì không, hay là uống rượu say rồi, ông ấy vậy mà lại bắt đầu ghép đôi ghép cặp tùm lum. Muốn chỉ hôn Lâm Thư Dư cho ta, chỉ hôn Vân Tương quận chúa cho Diệp Khuynh. Bệnh gì vậy! Thật quá vô lý! Lâm Thư Dư và Triệu Ngọc đang tốt đẹp! Lý Tĩnh Tùng và Vân Tương cũng sắp thành rồi! Không thể để cho Hoàng cữu ta tùy tiện phá hoại được! "Hoàng cữu! Không được, thần không thích Lâm Thư Dư!" Hoàng cữu say khướt, phất tay một cái, hào khí ngút trời: "Được, ta chỉ lại cho ngươi một người, ngươi thích ai?" Ta thật sự sợ ông ấy nhân lúc say mà trực tiếp hạ chỉ, cứng cổ hét lên: "Diệp Khuynh! Cháu thích Diệp Khuynh!" "..." Cảnh tượng rất yên tĩnh, là do ta gây ra sự khó tin. Đối diện, trong mắt Diệp Khuynh ánh lên ánh sáng rực rỡ, sâu không lường được. Ta không dám nhìn thẳng vào, vội dời mắt đi. Bên cạnh hắn không xa, Triệu Ngọc và Lý Tĩnh Tùng giơ ngón tay cái với ta, trong mắt vô cùng kích động. Ta thật sự vì bọn họ mà liều mạng, chắc chắn phải để bọn họ đền đáp ta thật tốt!Cậu ta như bị ta làm cho tỉnh rượu phân nửa, lại như bị làm cho choáng váng, cười ha ha nói: "Trẻ con nói bậy trẻ con nói bậy, ha ha." Hoàng cữu về cung rồi, để lại lời đồn đại khắp nơi. Tất cả mọi người đều nói ta không có học vấn thì thôi đi, vậy mà còn mất hết lương tâm, làm hỏng danh tiếng người khác, phá hoại nhân duyên. Nói danh tiếng của Diệp đại nhân đều bị ta làm hỏng rồi. Một lần không đủ, còn phải làm hỏng thêm hai lần ba lần nữa. Còn lo lắng không biết còn cô nương nào nguyện ý gả cho hắn. Chẳng thấy khắp nơi đều là cô nương muốn an ủi trái tim bị tổn thương của Diệp Khuynh sao!
Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Không biết có phải đại hôn của Hiền vương thế tử khiến Hoàng cữu liên tưởng đến điều gì không, hay là uống rượu say rồi, ông ấy vậy mà lại bắt đầu ghép đôi ghép cặp tùm lum. Muốn chỉ hôn Lâm Thư Dư cho ta, chỉ hôn Vân Tương quận chúa cho Diệp Khuynh. Bệnh gì vậy! Thật quá vô lý! Lâm Thư Dư và Triệu Ngọc đang tốt đẹp! Lý Tĩnh Tùng và Vân Tương cũng sắp thành rồi! Không thể để cho Hoàng cữu ta tùy tiện phá hoại được! "Hoàng cữu! Không được, thần không thích Lâm Thư Dư!" Hoàng cữu say khướt, phất tay một cái, hào khí ngút trời: "Được, ta chỉ lại cho ngươi một người, ngươi thích ai?" Ta thật sự sợ ông ấy nhân lúc say mà trực tiếp hạ chỉ, cứng cổ hét lên: "Diệp Khuynh! Cháu thích Diệp Khuynh!" "..." Cảnh tượng rất yên tĩnh, là do ta gây ra sự khó tin. Đối diện, trong mắt Diệp Khuynh ánh lên ánh sáng rực rỡ, sâu không lường được. Ta không dám nhìn thẳng vào, vội dời mắt đi. Bên cạnh hắn không xa, Triệu Ngọc và Lý Tĩnh Tùng giơ ngón tay cái với ta, trong mắt vô cùng kích động. Ta thật sự vì bọn họ mà liều mạng, chắc chắn phải để bọn họ đền đáp ta thật tốt!Cậu ta như bị ta làm cho tỉnh rượu phân nửa, lại như bị làm cho choáng váng, cười ha ha nói: "Trẻ con nói bậy trẻ con nói bậy, ha ha." Hoàng cữu về cung rồi, để lại lời đồn đại khắp nơi. Tất cả mọi người đều nói ta không có học vấn thì thôi đi, vậy mà còn mất hết lương tâm, làm hỏng danh tiếng người khác, phá hoại nhân duyên. Nói danh tiếng của Diệp đại nhân đều bị ta làm hỏng rồi. Một lần không đủ, còn phải làm hỏng thêm hai lần ba lần nữa. Còn lo lắng không biết còn cô nương nào nguyện ý gả cho hắn. Chẳng thấy khắp nơi đều là cô nương muốn an ủi trái tim bị tổn thương của Diệp Khuynh sao!