Gặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có…
Chương 35
Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Triệu Ngọc và Lý Tĩnh Tùng lần lượt thành thân, Diệp Lan cũng có hôn ước, Dương Văn Húc cũng sắp rồi. Bọn họ cười nhạo ta sẽ phải sống cô độc cả đời. Cho đến bây giờ, vẫn chưa có ai đến nói chuyện cưới xin. Nghe nói Lý Tĩnh Tùng muốn tác hợp ta với em họ của phu nhân hắn, sau đó cũng không có tin tức gì nữa. Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Diệp Lan lén hỏi ta: "Ngươi không phải thật sự là kiểu đó đó chứ? Ngươi thật sự thích ca ca ta à?" Ta túm tóc y: "Còn không bằng ngươi về hỏi Diệp mỹ nhân, tuổi tác lớn như vậy mà không thành hôn, có phải là vì thích ta không." Cẻ mặt Diệp Lan nghiêm trọng: "Bấy nhiêu năm nay ca ca ta vẫn luôn tránh nói đến chuyện hôn sự, huynh ấy vẫn luôn có chủ ý riêng, đại bá và đại bá mẫu của ta cũng không làm gì được hắn, không thành hôn là không biết lý do nhưng tuyệt đối không thể thích ngươi, ngươi là nam nhân." Ta: "…" Ta nghiến răng nghiến lợi bóp cổ hắn: "Ta thích nam nhân, ca ca ngươi lại đúng hợp gu ta, lại đẹp trai, còn biết nấu ăn." "Nói bậy, quân tử xa bếp, ca ca ta sao có thể biết nấu ăn!" Ta: "…" Lại đến tết Nguyên Tiêu, Diệp Khuynh tặng ta một chiếc đèn lồng vẽ mây trắng.Ta cất nó cùng đèn lồng trăng khuyết, xúc xắc, v.v. vào phòng, cố ý kê một cái tủ để đựng. Mỗi tối trước khi ngủ đều phải lấy ra ngắm nghía.
Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Triệu Ngọc và Lý Tĩnh Tùng lần lượt thành thân, Diệp Lan cũng có hôn ước, Dương Văn Húc cũng sắp rồi. Bọn họ cười nhạo ta sẽ phải sống cô độc cả đời. Cho đến bây giờ, vẫn chưa có ai đến nói chuyện cưới xin. Nghe nói Lý Tĩnh Tùng muốn tác hợp ta với em họ của phu nhân hắn, sau đó cũng không có tin tức gì nữa. Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Diệp Lan lén hỏi ta: "Ngươi không phải thật sự là kiểu đó đó chứ? Ngươi thật sự thích ca ca ta à?" Ta túm tóc y: "Còn không bằng ngươi về hỏi Diệp mỹ nhân, tuổi tác lớn như vậy mà không thành hôn, có phải là vì thích ta không." Cẻ mặt Diệp Lan nghiêm trọng: "Bấy nhiêu năm nay ca ca ta vẫn luôn tránh nói đến chuyện hôn sự, huynh ấy vẫn luôn có chủ ý riêng, đại bá và đại bá mẫu của ta cũng không làm gì được hắn, không thành hôn là không biết lý do nhưng tuyệt đối không thể thích ngươi, ngươi là nam nhân." Ta: "…" Ta nghiến răng nghiến lợi bóp cổ hắn: "Ta thích nam nhân, ca ca ngươi lại đúng hợp gu ta, lại đẹp trai, còn biết nấu ăn." "Nói bậy, quân tử xa bếp, ca ca ta sao có thể biết nấu ăn!" Ta: "…" Lại đến tết Nguyên Tiêu, Diệp Khuynh tặng ta một chiếc đèn lồng vẽ mây trắng.Ta cất nó cùng đèn lồng trăng khuyết, xúc xắc, v.v. vào phòng, cố ý kê một cái tủ để đựng. Mỗi tối trước khi ngủ đều phải lấy ra ngắm nghía.
Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm. Thật sự là kinh diễm. Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi. Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần. Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về. Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên. Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu. Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt. Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam. Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Triệu Ngọc và Lý Tĩnh Tùng lần lượt thành thân, Diệp Lan cũng có hôn ước, Dương Văn Húc cũng sắp rồi. Bọn họ cười nhạo ta sẽ phải sống cô độc cả đời. Cho đến bây giờ, vẫn chưa có ai đến nói chuyện cưới xin. Nghe nói Lý Tĩnh Tùng muốn tác hợp ta với em họ của phu nhân hắn, sau đó cũng không có tin tức gì nữa. Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Diệp Lan lén hỏi ta: "Ngươi không phải thật sự là kiểu đó đó chứ? Ngươi thật sự thích ca ca ta à?" Ta túm tóc y: "Còn không bằng ngươi về hỏi Diệp mỹ nhân, tuổi tác lớn như vậy mà không thành hôn, có phải là vì thích ta không." Cẻ mặt Diệp Lan nghiêm trọng: "Bấy nhiêu năm nay ca ca ta vẫn luôn tránh nói đến chuyện hôn sự, huynh ấy vẫn luôn có chủ ý riêng, đại bá và đại bá mẫu của ta cũng không làm gì được hắn, không thành hôn là không biết lý do nhưng tuyệt đối không thể thích ngươi, ngươi là nam nhân." Ta: "…" Ta nghiến răng nghiến lợi bóp cổ hắn: "Ta thích nam nhân, ca ca ngươi lại đúng hợp gu ta, lại đẹp trai, còn biết nấu ăn." "Nói bậy, quân tử xa bếp, ca ca ta sao có thể biết nấu ăn!" Ta: "…" Lại đến tết Nguyên Tiêu, Diệp Khuynh tặng ta một chiếc đèn lồng vẽ mây trắng.Ta cất nó cùng đèn lồng trăng khuyết, xúc xắc, v.v. vào phòng, cố ý kê một cái tủ để đựng. Mỗi tối trước khi ngủ đều phải lấy ra ngắm nghía.