Gặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm.   Thật sự là kinh diễm.   Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi.   Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần.   Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về.   Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên.   Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh.   Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu.   Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt.   Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam.   Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có…

Chương 37

Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm.   Thật sự là kinh diễm.   Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi.   Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần.   Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về.   Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên.   Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh.   Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu.   Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt.   Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam.   Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Ta hỏi mẹ ta, tại sao lại dễ dàng đồng ý gả ta cho Diệp Khuynh như vậy, không phải trước đây còn cùng ta mắng hắn lớn già đầu như vậy mà lại nhắm vào ta sao? Mẹ ta liếc xéo ta: "Ngày nào con cũng chạy đến Diệp phủ, không về nhà chẳng phải là thích hắn sao?" "hắn mời con đi chơi, con cười toe toét chạy đi, chẳng phải là thích hắn sao?" "Hắn tặng con thứ gì con cũng nâng niu như bảo bối, còn khoe khoang khắp nơi, chẳng phải là vì thích hắn sao?" "Đèn lồng hắn tặng con cũng cất giữ cẩn thận, lúc rảnh rỗi lại lấy ra ngắm, vừa ngắm vừa cười ngây ngô, chẳng phải là vì thích hắn sao?" "…" Ta gãi gãi gáy. Thì ra, ta thích Diệp Khuynh, mới thích đến nhà hắn? Trước cửa nhà ta vây quanh một đám người. Bởi vì Chu hiệu úy của phủ công chúa lại là nữ nhi, mọi người đều đến xem chuyện lạ. Trong đó còn có Dương Văn Húc, Lý Tĩnh Tùng, Triệu Ngọc, Diệp Lan. Ta xách váy dài vướng víu xuống xe ngựa, bọn họ nhìn ta như nhìn vật thể lạ từ trên trời rơi xuống. "Nhìn gì? Chưa từng thấy con gái à?" "Ngươi, ngươi, ngươi..." Triệu Ngọc lắp bắp mãi không nói được câu sau. Ta trợn mắt lên trời: "Phải, phải, phải, ta là con gái, ta từ nhỏ đến lớn đều là con gái, hiểu chưa?" "Vậy, vậy, vậy..." Lý Tĩnh Tùng cũng lắp bắp. Ta trừng mắt nhìn hắn: "Sao vậy? Con gái không được đánh trận sao? Con gái không được nói chuyện về nữ nhân à? Con gái thì không được đến thanh lâu kỹ viện ư?" "Hoàng cữu ta còn cho phép ta tiếp tục giữ chức ở Ngự lâm quân, để ta làm tấm gương cho nữ tử thiên hạ." Bọn họ im miệng, chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ta. Ta phiền lắm! Hoàng cữu cũng lên cơn, lại còn bắt ta mặc đồ nữ vào cung cho ông ấy và hoàng hậu xem. Ta như con khỉ bị mọi người xem. Ức chế lắm rồi! Đột nhiên một chiếc áo choàng trùm đầu ta, tiếp đó ta bị người ôm ngang eo kéo vào cửa. Chớp mắt một cái, trước mặt ta là Diệp Khuynh không nhìn ra vui buồn. Ánh mắt sâu thẳm. "Ta còn chưa xem mà?" "Cái gì?" "Đồ nữ." "…" 

Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm.   Thật sự là kinh diễm.   Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi.   Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần.   Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về.   Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên.   Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh.   Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu.   Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt.   Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam.   Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Ta hỏi mẹ ta, tại sao lại dễ dàng đồng ý gả ta cho Diệp Khuynh như vậy, không phải trước đây còn cùng ta mắng hắn lớn già đầu như vậy mà lại nhắm vào ta sao? Mẹ ta liếc xéo ta: "Ngày nào con cũng chạy đến Diệp phủ, không về nhà chẳng phải là thích hắn sao?" "hắn mời con đi chơi, con cười toe toét chạy đi, chẳng phải là thích hắn sao?" "Hắn tặng con thứ gì con cũng nâng niu như bảo bối, còn khoe khoang khắp nơi, chẳng phải là vì thích hắn sao?" "Đèn lồng hắn tặng con cũng cất giữ cẩn thận, lúc rảnh rỗi lại lấy ra ngắm, vừa ngắm vừa cười ngây ngô, chẳng phải là vì thích hắn sao?" "…" Ta gãi gãi gáy. Thì ra, ta thích Diệp Khuynh, mới thích đến nhà hắn? Trước cửa nhà ta vây quanh một đám người. Bởi vì Chu hiệu úy của phủ công chúa lại là nữ nhi, mọi người đều đến xem chuyện lạ. Trong đó còn có Dương Văn Húc, Lý Tĩnh Tùng, Triệu Ngọc, Diệp Lan. Ta xách váy dài vướng víu xuống xe ngựa, bọn họ nhìn ta như nhìn vật thể lạ từ trên trời rơi xuống. "Nhìn gì? Chưa từng thấy con gái à?" "Ngươi, ngươi, ngươi..." Triệu Ngọc lắp bắp mãi không nói được câu sau. Ta trợn mắt lên trời: "Phải, phải, phải, ta là con gái, ta từ nhỏ đến lớn đều là con gái, hiểu chưa?" "Vậy, vậy, vậy..." Lý Tĩnh Tùng cũng lắp bắp. Ta trừng mắt nhìn hắn: "Sao vậy? Con gái không được đánh trận sao? Con gái không được nói chuyện về nữ nhân à? Con gái thì không được đến thanh lâu kỹ viện ư?" "Hoàng cữu ta còn cho phép ta tiếp tục giữ chức ở Ngự lâm quân, để ta làm tấm gương cho nữ tử thiên hạ." Bọn họ im miệng, chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ta. Ta phiền lắm! Hoàng cữu cũng lên cơn, lại còn bắt ta mặc đồ nữ vào cung cho ông ấy và hoàng hậu xem. Ta như con khỉ bị mọi người xem. Ức chế lắm rồi! Đột nhiên một chiếc áo choàng trùm đầu ta, tiếp đó ta bị người ôm ngang eo kéo vào cửa. Chớp mắt một cái, trước mặt ta là Diệp Khuynh không nhìn ra vui buồn. Ánh mắt sâu thẳm. "Ta còn chưa xem mà?" "Cái gì?" "Đồ nữ." "…" 

Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm.   Thật sự là kinh diễm.   Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi.   Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần.   Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về.   Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên.   Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh.   Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu.   Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt.   Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam.   Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Ta hỏi mẹ ta, tại sao lại dễ dàng đồng ý gả ta cho Diệp Khuynh như vậy, không phải trước đây còn cùng ta mắng hắn lớn già đầu như vậy mà lại nhắm vào ta sao? Mẹ ta liếc xéo ta: "Ngày nào con cũng chạy đến Diệp phủ, không về nhà chẳng phải là thích hắn sao?" "hắn mời con đi chơi, con cười toe toét chạy đi, chẳng phải là thích hắn sao?" "Hắn tặng con thứ gì con cũng nâng niu như bảo bối, còn khoe khoang khắp nơi, chẳng phải là vì thích hắn sao?" "Đèn lồng hắn tặng con cũng cất giữ cẩn thận, lúc rảnh rỗi lại lấy ra ngắm, vừa ngắm vừa cười ngây ngô, chẳng phải là vì thích hắn sao?" "…" Ta gãi gãi gáy. Thì ra, ta thích Diệp Khuynh, mới thích đến nhà hắn? Trước cửa nhà ta vây quanh một đám người. Bởi vì Chu hiệu úy của phủ công chúa lại là nữ nhi, mọi người đều đến xem chuyện lạ. Trong đó còn có Dương Văn Húc, Lý Tĩnh Tùng, Triệu Ngọc, Diệp Lan. Ta xách váy dài vướng víu xuống xe ngựa, bọn họ nhìn ta như nhìn vật thể lạ từ trên trời rơi xuống. "Nhìn gì? Chưa từng thấy con gái à?" "Ngươi, ngươi, ngươi..." Triệu Ngọc lắp bắp mãi không nói được câu sau. Ta trợn mắt lên trời: "Phải, phải, phải, ta là con gái, ta từ nhỏ đến lớn đều là con gái, hiểu chưa?" "Vậy, vậy, vậy..." Lý Tĩnh Tùng cũng lắp bắp. Ta trừng mắt nhìn hắn: "Sao vậy? Con gái không được đánh trận sao? Con gái không được nói chuyện về nữ nhân à? Con gái thì không được đến thanh lâu kỹ viện ư?" "Hoàng cữu ta còn cho phép ta tiếp tục giữ chức ở Ngự lâm quân, để ta làm tấm gương cho nữ tử thiên hạ." Bọn họ im miệng, chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ta. Ta phiền lắm! Hoàng cữu cũng lên cơn, lại còn bắt ta mặc đồ nữ vào cung cho ông ấy và hoàng hậu xem. Ta như con khỉ bị mọi người xem. Ức chế lắm rồi! Đột nhiên một chiếc áo choàng trùm đầu ta, tiếp đó ta bị người ôm ngang eo kéo vào cửa. Chớp mắt một cái, trước mặt ta là Diệp Khuynh không nhìn ra vui buồn. Ánh mắt sâu thẳm. "Ta còn chưa xem mà?" "Cái gì?" "Đồ nữ." "…" 

Chương 37