Gặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm.   Thật sự là kinh diễm.   Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi.   Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần.   Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về.   Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên.   Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh.   Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu.   Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt.   Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam.   Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có…

Chương 39

Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm.   Thật sự là kinh diễm.   Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi.   Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần.   Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về.   Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên.   Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh.   Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu.   Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt.   Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam.   Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Ngoại truyện - Góc nhìn của Diệp Khuynh 1. Ta vui mừng như phát điên. Ta vốn định bất chấp thiên hạ, quỳ xin hoàng đế ban Chu Tuyết Sinh cho ta. Cho dù nàng là nam nhân. Ta vốn có thể nhẫn nhịn, có thể mưu tính. Nhưng nghe nói có mối lái đến phủ công chúa. Ta hoảng rồi. An Huệ công chúa vội vã đến, ta càng hoảng hơn. Ta trốn ngoài Thượng thư phòng, chuẩn bị xông ra bất cứ lúc nào để cắt ngang lời cầu xin ban hôn của An Huệ công chúa. Nhưng An Huệ công chúa nói, bà ấy đến cầu một đạo thánh chỉ phong tước. Phong cho con gái bà ấy là Chu Tuyết Sinh làm quận chúa. Thượng thư phòng im lặng rất lâu, giống như đầu óc trống rỗng vì kinh ngạc của ta. "Tỷ nói gì cơ?!" Hoàng đế kinh hô. "Chu Tuyết Sinh, là con gái tỷ sao?! Không phải con trai sao?!" An Huệ công chúa tức giận nói: "Con gái, con gái, là con gái, mau ban một đạo thánh chỉ, nếu không ban chính danh cho con gái ta, nước mắt của Khổng ma ma sẽ làm ngập phủ công chúa mất!" "…" Hoàng đế im lặng hồi lâu: "Trưởng tỷ, trên đời này còn có cha mẹ nào không đáng tin cậy hơn các người không?" 2. Tim ta bắt đầu đập thình thịch. Gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Còn gì vui hơn khi chuẩn bị liều lĩnh đánh cược tất cả, rồi phát hiện chiến thắng đang ở ngay trước mắt? Ta trăm mối ngổn ngang, đêm không thể ngủ, cuối cùng không thể không thừa nhận rằng người ta không thể buông bỏ là một nam tử. Con đường phía trước còn dài, chông gai khắp nơi, ta tính toán đủ đường cũng không thể bảo vệ nàng chu toàn. Ta sợ đầu sợ đuôi, lo lắng vô cùng. Sợ nàng thích một cô gái nào đó, lại lo nàng giao du thân mật với nam tử.Ta cẩn thận sắp xếp, từng bước từng bước, từng bước một. Nàng lại là nữ tử. Là nữ tử. An Huệ công chúa cầm thánh chỉ rời đi, ta xin nghỉ phép vội vàng đuổi theo. Ta phải đi cầu hôn, ta phải là người đầu tiên cầu hôn. Ta sẽ cầu xin bên An Huệ công chúa đồng ý! Đưa ra điều kiện gì cũng được! Chu Tuyết Sinh chỉ có thể là của ta. Người ta đã nghĩ đến, nhớ đến lâu như vậy, chắc chắn phải là của ta! 

Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm.   Thật sự là kinh diễm.   Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi.   Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần.   Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về.   Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên.   Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh.   Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu.   Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt.   Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam.   Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Ngoại truyện - Góc nhìn của Diệp Khuynh 1. Ta vui mừng như phát điên. Ta vốn định bất chấp thiên hạ, quỳ xin hoàng đế ban Chu Tuyết Sinh cho ta. Cho dù nàng là nam nhân. Ta vốn có thể nhẫn nhịn, có thể mưu tính. Nhưng nghe nói có mối lái đến phủ công chúa. Ta hoảng rồi. An Huệ công chúa vội vã đến, ta càng hoảng hơn. Ta trốn ngoài Thượng thư phòng, chuẩn bị xông ra bất cứ lúc nào để cắt ngang lời cầu xin ban hôn của An Huệ công chúa. Nhưng An Huệ công chúa nói, bà ấy đến cầu một đạo thánh chỉ phong tước. Phong cho con gái bà ấy là Chu Tuyết Sinh làm quận chúa. Thượng thư phòng im lặng rất lâu, giống như đầu óc trống rỗng vì kinh ngạc của ta. "Tỷ nói gì cơ?!" Hoàng đế kinh hô. "Chu Tuyết Sinh, là con gái tỷ sao?! Không phải con trai sao?!" An Huệ công chúa tức giận nói: "Con gái, con gái, là con gái, mau ban một đạo thánh chỉ, nếu không ban chính danh cho con gái ta, nước mắt của Khổng ma ma sẽ làm ngập phủ công chúa mất!" "…" Hoàng đế im lặng hồi lâu: "Trưởng tỷ, trên đời này còn có cha mẹ nào không đáng tin cậy hơn các người không?" 2. Tim ta bắt đầu đập thình thịch. Gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Còn gì vui hơn khi chuẩn bị liều lĩnh đánh cược tất cả, rồi phát hiện chiến thắng đang ở ngay trước mắt? Ta trăm mối ngổn ngang, đêm không thể ngủ, cuối cùng không thể không thừa nhận rằng người ta không thể buông bỏ là một nam tử. Con đường phía trước còn dài, chông gai khắp nơi, ta tính toán đủ đường cũng không thể bảo vệ nàng chu toàn. Ta sợ đầu sợ đuôi, lo lắng vô cùng. Sợ nàng thích một cô gái nào đó, lại lo nàng giao du thân mật với nam tử.Ta cẩn thận sắp xếp, từng bước từng bước, từng bước một. Nàng lại là nữ tử. Là nữ tử. An Huệ công chúa cầm thánh chỉ rời đi, ta xin nghỉ phép vội vàng đuổi theo. Ta phải đi cầu hôn, ta phải là người đầu tiên cầu hôn. Ta sẽ cầu xin bên An Huệ công chúa đồng ý! Đưa ra điều kiện gì cũng được! Chu Tuyết Sinh chỉ có thể là của ta. Người ta đã nghĩ đến, nhớ đến lâu như vậy, chắc chắn phải là của ta! 

Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu ThanhTác giả: Thanh Hiểu Hiểu ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngGặp Diệp Khuynh lần đầu là trong tiệc mừng công cách đây một năm.   Thật sự là kinh diễm.   Nghe nói năm đó đỗ trạng nguyên, khi đội hoa diễu phố, hắn suýt bị các cô nương hai bên đường ném túi thơm và hoa tươi chôn vùi.   Với ta, một người từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, lớn hơn một chút thì lang thang ở biên cương, chưa từng trải sự đời thì đây chẳng khác gì tiên giáng trần.   Lúc ấy, hoàng đế mở tiệc mừng thắng trận cho các tướng quân chiến thắng trở về.   Tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại ngự hoa viên.   Ngự hoa viên nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo, non bộ đá lạ, kỳ hoa dị thảo, tựa chốn bồng lai tiên cảnh.   Ta như một tên nhà quê mới vào thành, thấy gì cũng lạ lẫm, thấy gì cũng kinh ngạc, đã làm nhiều người kinh thành chế giễu.   Ta không để ý, ta vốn là người quen sống phóng túng, luôn tùy ý làm theo ý mình, không để người khác vào mắt.   Ta được xếp ngồi ở bàn tiệc dành cho khách nam.   Xung quanh toàn là lão già xấu xí hoặc là tiểu tử yếu đuối, hoặc là trẻ con, cũng có… Ngoại truyện - Góc nhìn của Diệp Khuynh 1. Ta vui mừng như phát điên. Ta vốn định bất chấp thiên hạ, quỳ xin hoàng đế ban Chu Tuyết Sinh cho ta. Cho dù nàng là nam nhân. Ta vốn có thể nhẫn nhịn, có thể mưu tính. Nhưng nghe nói có mối lái đến phủ công chúa. Ta hoảng rồi. An Huệ công chúa vội vã đến, ta càng hoảng hơn. Ta trốn ngoài Thượng thư phòng, chuẩn bị xông ra bất cứ lúc nào để cắt ngang lời cầu xin ban hôn của An Huệ công chúa. Nhưng An Huệ công chúa nói, bà ấy đến cầu một đạo thánh chỉ phong tước. Phong cho con gái bà ấy là Chu Tuyết Sinh làm quận chúa. Thượng thư phòng im lặng rất lâu, giống như đầu óc trống rỗng vì kinh ngạc của ta. "Tỷ nói gì cơ?!" Hoàng đế kinh hô. "Chu Tuyết Sinh, là con gái tỷ sao?! Không phải con trai sao?!" An Huệ công chúa tức giận nói: "Con gái, con gái, là con gái, mau ban một đạo thánh chỉ, nếu không ban chính danh cho con gái ta, nước mắt của Khổng ma ma sẽ làm ngập phủ công chúa mất!" "…" Hoàng đế im lặng hồi lâu: "Trưởng tỷ, trên đời này còn có cha mẹ nào không đáng tin cậy hơn các người không?" 2. Tim ta bắt đầu đập thình thịch. Gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Còn gì vui hơn khi chuẩn bị liều lĩnh đánh cược tất cả, rồi phát hiện chiến thắng đang ở ngay trước mắt? Ta trăm mối ngổn ngang, đêm không thể ngủ, cuối cùng không thể không thừa nhận rằng người ta không thể buông bỏ là một nam tử. Con đường phía trước còn dài, chông gai khắp nơi, ta tính toán đủ đường cũng không thể bảo vệ nàng chu toàn. Ta sợ đầu sợ đuôi, lo lắng vô cùng. Sợ nàng thích một cô gái nào đó, lại lo nàng giao du thân mật với nam tử.Ta cẩn thận sắp xếp, từng bước từng bước, từng bước một. Nàng lại là nữ tử. Là nữ tử. An Huệ công chúa cầm thánh chỉ rời đi, ta xin nghỉ phép vội vàng đuổi theo. Ta phải đi cầu hôn, ta phải là người đầu tiên cầu hôn. Ta sẽ cầu xin bên An Huệ công chúa đồng ý! Đưa ra điều kiện gì cũng được! Chu Tuyết Sinh chỉ có thể là của ta. Người ta đã nghĩ đến, nhớ đến lâu như vậy, chắc chắn phải là của ta! 

Chương 39