*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giữa hè, tiếng ve kêu không dứt bên tai. Trong hành lang khu nhân viên nhà máy máy Hoành Nhuận, cô gái mặc áo sơ mi ngắn tay màu vàng sáng bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, dừng bước trước cửa một cửa hàng lương thực. “Chú Lưu, con mua xì dầu!" Phương Thanh Nghiên cười híp mắt đưa bình không cho ông chủ. Thời tiết quá nóng, mũi cô đượm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo nụ cười dịu dàng, cả người dưới ánh mặt trời chiếu rọi, dường như phát ra ánh sáng. Sau cửa sổ sơn đỏ, vẻ mặt ông chủ tiệm lương thực lại có vài phần không được tự nhiên. Ánh mắt của hắn đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn xuất sắc của cô gái, sau đó nhanh chóng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa hàng. Cũng may lúc này là sau giờ ngọ, trong xã khu chẳng có ai, nếu để người khác trông thấy cô bé này cười tươi với hắn như vậy, chưa đến nửa giờ mấy lời đồn không hay sẽ truyền khắp toàn bộ nhà máy. Ông chủ…
Chương 190
Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau ChóngTác giả: Thời TiềnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giữa hè, tiếng ve kêu không dứt bên tai. Trong hành lang khu nhân viên nhà máy máy Hoành Nhuận, cô gái mặc áo sơ mi ngắn tay màu vàng sáng bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, dừng bước trước cửa một cửa hàng lương thực. “Chú Lưu, con mua xì dầu!" Phương Thanh Nghiên cười híp mắt đưa bình không cho ông chủ. Thời tiết quá nóng, mũi cô đượm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo nụ cười dịu dàng, cả người dưới ánh mặt trời chiếu rọi, dường như phát ra ánh sáng. Sau cửa sổ sơn đỏ, vẻ mặt ông chủ tiệm lương thực lại có vài phần không được tự nhiên. Ánh mắt của hắn đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn xuất sắc của cô gái, sau đó nhanh chóng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa hàng. Cũng may lúc này là sau giờ ngọ, trong xã khu chẳng có ai, nếu để người khác trông thấy cô bé này cười tươi với hắn như vậy, chưa đến nửa giờ mấy lời đồn không hay sẽ truyền khắp toàn bộ nhà máy. Ông chủ… Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau Tân Thục Huệ nhưng lại chỉ thấy người lái xe vừa nãy, thế liền kỳ quái hỏi: "Dì Tân, Phương Thanh Nghiên đâu?"Tần Thục Huệ bị câu hỏi của hắn hỏi làm cho sửng sốt: "Vừa rồi không phải Thanh Nghiên xuống núi rồi sao?""Bọn cháu vẫn luôn ở dưới chân núi nhưng không thấy ai cả!" Lục Khiên quay đầu nhìn bốn phía.Chỉ có một con đường xuống núi, nếu Phương Thanh Nghiên đi xuống thì không có khả năng bọn họ sẽ không nhìn thấy, đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?Tần Thục Huệ cũng nóng nảy: "Sao có thể, rõ ràng dì nhìn thấy con bé đi xuống núi.Vừa rồi người muốn gặp con bé là cháu, cháu không thấy con bé sao?"Lục Khiên lắc đầu, thấy bộ dáng lung lay sắp ngất của Tần Thục Huệ, vội vàng an ủi: "Dì, dì đừng vội, cháu giúp dì đi tìm!"Nhưng nên đi đâu tìm đây?Người cứ như vậy biến mất một cách kỳ lạ, bọn họ một chút manh mối cũng không có.Lần này tới đây Lục Khiên chỉ dẫn theo hai người, một người là vệ sĩ Tần Kiệt, ngoài ra còn có một tài xế chuyên nghiệp, hắn kêu hai người họ nhớ lại xem vừa rồi có nhìn thấy người nào khả nghi xuống núi hay không.Hiện tại chỉ có thể tính đến trường hợp xấu nhất là Phương Thanh Nghiên gặp phải chuyện gì bất trắc! Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, bị người xấu theo dõi cũng quá bình thường...Nhưng mà, hai người họ đều không có manh mối gì.Lục Khiên nhắm mắt suy tư, thật ra trí nhớ của hắn rất tốt, bây giờ nghĩ kỹ lại mới phát hiện có chỗ không đúng.Hắn hỏi Tần Thục Huệ: "Hai người có gặp một bà lão dẫn theo hai người đàn ông trẻ tuổi đi lên núi không?”Tần Thục Huệ nhớ lại một chút, lắc lắc đầu: "Chúng tôi chưa từng thấy có người đi lên..."Đã qua tiết Thanh Minh, bình thường rất ít người lên mộ phần.Hơn nữa đàn ông trẻ tuổi trong thôn Thương Thủy phần lớn đều ra ngoài làm việc, những người ở lại trong thôn đều là người lớn tuổi.Lục Khiên nghe được câu trả lời này, nhíu mày: "Ba người kia từ lúc lên núi đến lúc xuống núi chỉ mất hơn mười phút..."Có một điểm hắn còn chưa nói, đó là trong hai người đàn ông trẻ tuổi kia có một người khiêng một cái bao tải, trước khi lên núi cái bao tải kia hình như trống không nhưng lúc xuống núi cái bao tải kia ngược lại lại phồng hơn so với lúc trước khi lên núi!Lúc ấy hắn cho rằng trong bao tải đựng đồ cúng, hiện tại nghĩ lại thì hình dạng bao tải kia trông giống như là có người bên trong!Mấy người kia rõ ràng là thừa dịp tài xế nhà Phương Thanh Nghiên lên núi mới bắt đầu hành động.Nhất định là bọn họ đã nghe trộm được hắn với tài xế nói chuyện, biết có người tìm Phương Thanh Nghiên, mà Phương Thanh Nghiên sẽ xuống núi!Đây rõ ràng là một vụ bắt cóc có chuẩn bị trước! Lục Khiên sở dĩ không nói rõ, là sợ làm Tần Thục Huệ kích động, Tần Thục Huệ mới chỉ nghe thấy con gái không thấy đâu thì đã khiến cho bà cuống lên.Hiện tại Tân Thục Huệ chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, trong đầu cũng một trận choáng váng.Một cô gái trẻ tuổi bị người ta bắt đi, hậu quả này bà quả thực không thể tưởng tượng được!Cung Cương vô cùng tự trách, ông cảm thấy do mình quá sơ suất nên mới để cho người xấu có cơ hội, ông không làm tròn trách nhiệm của một vệ sĩ.Nhưng bây giờ nói những lời tự trách kia cũng không có tác dụng gì, ông quyết định thật nhanh nói: "Chị dâu, chị đừng gấp.Bây giờ vẫn chưa thể xác định được Thanh Nghiên có phải đã gặp chuyện bất trắc hay không, hơn nữa cứ coi như trường hợp xấu nhất xảy ra thì những người đó cũng chưa thể đi quá xa, chúng ta vẫn còn có thể đuổi kịp bọn họ, đưa Thanh Nghiên về!"Dứt lời, ồn lại nhìn về phía Lục Khiên, hỏi: "Cậu có còn nhớ bọn họ đi về hướng nào không?”Lục Khiên lại nói: "Tôi biết bọn họ đi đâu, chú dẫn dì Tần đi báo cảnh sát trước, tôi đuổi theo bọn họ.Tần Kiệt là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, ở phương diện truy tìm này anh ấy rất giỏi!" Hắn suy tư trong chốc lát, nói thêm: "Những người này tính toán rất cẩn thận, nhất định bọn họ đã sớm theo dõi Phương Thanh Nghiên, rất có thể là người quen gây án! Dì Tần, dì đừng quá căng thẳng, trước hết dì thử nghĩ lại xem thời gian gần đây mọi người có đắc tội với ai hay không, có lẽ sẽ có một ít manh mối."Có những lời này của Lục Khiên, sắc mặt Tần Thục Huệ dần dần trấn định.Đúng vậy, bà không thể ngã xuống, bà còn phải nhanh chóng tìm được con gái! Nghĩ tới đây, Tân Thục Huệ liền thúc giục Cung Cương nhanh chóng lái xe đến thôn Thương Thủy, bà muốn tìm cán bộ của thôn để mượn điện thoại báo cảnh sát.Hơn nữa, được Lục Khiên nhắc nhở, trong lòng bà cũng có chút manh mối.Sự việc xảy ra ở thôn Thương Thủy, mà ở thôn Thương Thủy người có thâm cừu đại hận với bà trừ người Phương gia thì không còn ai khác!
Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau ChóngTác giả: Thời TiềnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giữa hè, tiếng ve kêu không dứt bên tai. Trong hành lang khu nhân viên nhà máy máy Hoành Nhuận, cô gái mặc áo sơ mi ngắn tay màu vàng sáng bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, dừng bước trước cửa một cửa hàng lương thực. “Chú Lưu, con mua xì dầu!" Phương Thanh Nghiên cười híp mắt đưa bình không cho ông chủ. Thời tiết quá nóng, mũi cô đượm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo nụ cười dịu dàng, cả người dưới ánh mặt trời chiếu rọi, dường như phát ra ánh sáng. Sau cửa sổ sơn đỏ, vẻ mặt ông chủ tiệm lương thực lại có vài phần không được tự nhiên. Ánh mắt của hắn đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn xuất sắc của cô gái, sau đó nhanh chóng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa hàng. Cũng may lúc này là sau giờ ngọ, trong xã khu chẳng có ai, nếu để người khác trông thấy cô bé này cười tươi với hắn như vậy, chưa đến nửa giờ mấy lời đồn không hay sẽ truyền khắp toàn bộ nhà máy. Ông chủ… Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau Tân Thục Huệ nhưng lại chỉ thấy người lái xe vừa nãy, thế liền kỳ quái hỏi: "Dì Tân, Phương Thanh Nghiên đâu?"Tần Thục Huệ bị câu hỏi của hắn hỏi làm cho sửng sốt: "Vừa rồi không phải Thanh Nghiên xuống núi rồi sao?""Bọn cháu vẫn luôn ở dưới chân núi nhưng không thấy ai cả!" Lục Khiên quay đầu nhìn bốn phía.Chỉ có một con đường xuống núi, nếu Phương Thanh Nghiên đi xuống thì không có khả năng bọn họ sẽ không nhìn thấy, đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?Tần Thục Huệ cũng nóng nảy: "Sao có thể, rõ ràng dì nhìn thấy con bé đi xuống núi.Vừa rồi người muốn gặp con bé là cháu, cháu không thấy con bé sao?"Lục Khiên lắc đầu, thấy bộ dáng lung lay sắp ngất của Tần Thục Huệ, vội vàng an ủi: "Dì, dì đừng vội, cháu giúp dì đi tìm!"Nhưng nên đi đâu tìm đây?Người cứ như vậy biến mất một cách kỳ lạ, bọn họ một chút manh mối cũng không có.Lần này tới đây Lục Khiên chỉ dẫn theo hai người, một người là vệ sĩ Tần Kiệt, ngoài ra còn có một tài xế chuyên nghiệp, hắn kêu hai người họ nhớ lại xem vừa rồi có nhìn thấy người nào khả nghi xuống núi hay không.Hiện tại chỉ có thể tính đến trường hợp xấu nhất là Phương Thanh Nghiên gặp phải chuyện gì bất trắc! Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, bị người xấu theo dõi cũng quá bình thường...Nhưng mà, hai người họ đều không có manh mối gì.Lục Khiên nhắm mắt suy tư, thật ra trí nhớ của hắn rất tốt, bây giờ nghĩ kỹ lại mới phát hiện có chỗ không đúng.Hắn hỏi Tần Thục Huệ: "Hai người có gặp một bà lão dẫn theo hai người đàn ông trẻ tuổi đi lên núi không?”Tần Thục Huệ nhớ lại một chút, lắc lắc đầu: "Chúng tôi chưa từng thấy có người đi lên..."Đã qua tiết Thanh Minh, bình thường rất ít người lên mộ phần.Hơn nữa đàn ông trẻ tuổi trong thôn Thương Thủy phần lớn đều ra ngoài làm việc, những người ở lại trong thôn đều là người lớn tuổi.Lục Khiên nghe được câu trả lời này, nhíu mày: "Ba người kia từ lúc lên núi đến lúc xuống núi chỉ mất hơn mười phút..."Có một điểm hắn còn chưa nói, đó là trong hai người đàn ông trẻ tuổi kia có một người khiêng một cái bao tải, trước khi lên núi cái bao tải kia hình như trống không nhưng lúc xuống núi cái bao tải kia ngược lại lại phồng hơn so với lúc trước khi lên núi!Lúc ấy hắn cho rằng trong bao tải đựng đồ cúng, hiện tại nghĩ lại thì hình dạng bao tải kia trông giống như là có người bên trong!Mấy người kia rõ ràng là thừa dịp tài xế nhà Phương Thanh Nghiên lên núi mới bắt đầu hành động.Nhất định là bọn họ đã nghe trộm được hắn với tài xế nói chuyện, biết có người tìm Phương Thanh Nghiên, mà Phương Thanh Nghiên sẽ xuống núi!Đây rõ ràng là một vụ bắt cóc có chuẩn bị trước! Lục Khiên sở dĩ không nói rõ, là sợ làm Tần Thục Huệ kích động, Tần Thục Huệ mới chỉ nghe thấy con gái không thấy đâu thì đã khiến cho bà cuống lên.Hiện tại Tân Thục Huệ chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, trong đầu cũng một trận choáng váng.Một cô gái trẻ tuổi bị người ta bắt đi, hậu quả này bà quả thực không thể tưởng tượng được!Cung Cương vô cùng tự trách, ông cảm thấy do mình quá sơ suất nên mới để cho người xấu có cơ hội, ông không làm tròn trách nhiệm của một vệ sĩ.Nhưng bây giờ nói những lời tự trách kia cũng không có tác dụng gì, ông quyết định thật nhanh nói: "Chị dâu, chị đừng gấp.Bây giờ vẫn chưa thể xác định được Thanh Nghiên có phải đã gặp chuyện bất trắc hay không, hơn nữa cứ coi như trường hợp xấu nhất xảy ra thì những người đó cũng chưa thể đi quá xa, chúng ta vẫn còn có thể đuổi kịp bọn họ, đưa Thanh Nghiên về!"Dứt lời, ồn lại nhìn về phía Lục Khiên, hỏi: "Cậu có còn nhớ bọn họ đi về hướng nào không?”Lục Khiên lại nói: "Tôi biết bọn họ đi đâu, chú dẫn dì Tần đi báo cảnh sát trước, tôi đuổi theo bọn họ.Tần Kiệt là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, ở phương diện truy tìm này anh ấy rất giỏi!" Hắn suy tư trong chốc lát, nói thêm: "Những người này tính toán rất cẩn thận, nhất định bọn họ đã sớm theo dõi Phương Thanh Nghiên, rất có thể là người quen gây án! Dì Tần, dì đừng quá căng thẳng, trước hết dì thử nghĩ lại xem thời gian gần đây mọi người có đắc tội với ai hay không, có lẽ sẽ có một ít manh mối."Có những lời này của Lục Khiên, sắc mặt Tần Thục Huệ dần dần trấn định.Đúng vậy, bà không thể ngã xuống, bà còn phải nhanh chóng tìm được con gái! Nghĩ tới đây, Tân Thục Huệ liền thúc giục Cung Cương nhanh chóng lái xe đến thôn Thương Thủy, bà muốn tìm cán bộ của thôn để mượn điện thoại báo cảnh sát.Hơn nữa, được Lục Khiên nhắc nhở, trong lòng bà cũng có chút manh mối.Sự việc xảy ra ở thôn Thương Thủy, mà ở thôn Thương Thủy người có thâm cừu đại hận với bà trừ người Phương gia thì không còn ai khác!
Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau ChóngTác giả: Thời TiềnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giữa hè, tiếng ve kêu không dứt bên tai. Trong hành lang khu nhân viên nhà máy máy Hoành Nhuận, cô gái mặc áo sơ mi ngắn tay màu vàng sáng bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, dừng bước trước cửa một cửa hàng lương thực. “Chú Lưu, con mua xì dầu!" Phương Thanh Nghiên cười híp mắt đưa bình không cho ông chủ. Thời tiết quá nóng, mũi cô đượm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo nụ cười dịu dàng, cả người dưới ánh mặt trời chiếu rọi, dường như phát ra ánh sáng. Sau cửa sổ sơn đỏ, vẻ mặt ông chủ tiệm lương thực lại có vài phần không được tự nhiên. Ánh mắt của hắn đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn xuất sắc của cô gái, sau đó nhanh chóng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa hàng. Cũng may lúc này là sau giờ ngọ, trong xã khu chẳng có ai, nếu để người khác trông thấy cô bé này cười tươi với hắn như vậy, chưa đến nửa giờ mấy lời đồn không hay sẽ truyền khắp toàn bộ nhà máy. Ông chủ… Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau Tân Thục Huệ nhưng lại chỉ thấy người lái xe vừa nãy, thế liền kỳ quái hỏi: "Dì Tân, Phương Thanh Nghiên đâu?"Tần Thục Huệ bị câu hỏi của hắn hỏi làm cho sửng sốt: "Vừa rồi không phải Thanh Nghiên xuống núi rồi sao?""Bọn cháu vẫn luôn ở dưới chân núi nhưng không thấy ai cả!" Lục Khiên quay đầu nhìn bốn phía.Chỉ có một con đường xuống núi, nếu Phương Thanh Nghiên đi xuống thì không có khả năng bọn họ sẽ không nhìn thấy, đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?Tần Thục Huệ cũng nóng nảy: "Sao có thể, rõ ràng dì nhìn thấy con bé đi xuống núi.Vừa rồi người muốn gặp con bé là cháu, cháu không thấy con bé sao?"Lục Khiên lắc đầu, thấy bộ dáng lung lay sắp ngất của Tần Thục Huệ, vội vàng an ủi: "Dì, dì đừng vội, cháu giúp dì đi tìm!"Nhưng nên đi đâu tìm đây?Người cứ như vậy biến mất một cách kỳ lạ, bọn họ một chút manh mối cũng không có.Lần này tới đây Lục Khiên chỉ dẫn theo hai người, một người là vệ sĩ Tần Kiệt, ngoài ra còn có một tài xế chuyên nghiệp, hắn kêu hai người họ nhớ lại xem vừa rồi có nhìn thấy người nào khả nghi xuống núi hay không.Hiện tại chỉ có thể tính đến trường hợp xấu nhất là Phương Thanh Nghiên gặp phải chuyện gì bất trắc! Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, bị người xấu theo dõi cũng quá bình thường...Nhưng mà, hai người họ đều không có manh mối gì.Lục Khiên nhắm mắt suy tư, thật ra trí nhớ của hắn rất tốt, bây giờ nghĩ kỹ lại mới phát hiện có chỗ không đúng.Hắn hỏi Tần Thục Huệ: "Hai người có gặp một bà lão dẫn theo hai người đàn ông trẻ tuổi đi lên núi không?”Tần Thục Huệ nhớ lại một chút, lắc lắc đầu: "Chúng tôi chưa từng thấy có người đi lên..."Đã qua tiết Thanh Minh, bình thường rất ít người lên mộ phần.Hơn nữa đàn ông trẻ tuổi trong thôn Thương Thủy phần lớn đều ra ngoài làm việc, những người ở lại trong thôn đều là người lớn tuổi.Lục Khiên nghe được câu trả lời này, nhíu mày: "Ba người kia từ lúc lên núi đến lúc xuống núi chỉ mất hơn mười phút..."Có một điểm hắn còn chưa nói, đó là trong hai người đàn ông trẻ tuổi kia có một người khiêng một cái bao tải, trước khi lên núi cái bao tải kia hình như trống không nhưng lúc xuống núi cái bao tải kia ngược lại lại phồng hơn so với lúc trước khi lên núi!Lúc ấy hắn cho rằng trong bao tải đựng đồ cúng, hiện tại nghĩ lại thì hình dạng bao tải kia trông giống như là có người bên trong!Mấy người kia rõ ràng là thừa dịp tài xế nhà Phương Thanh Nghiên lên núi mới bắt đầu hành động.Nhất định là bọn họ đã nghe trộm được hắn với tài xế nói chuyện, biết có người tìm Phương Thanh Nghiên, mà Phương Thanh Nghiên sẽ xuống núi!Đây rõ ràng là một vụ bắt cóc có chuẩn bị trước! Lục Khiên sở dĩ không nói rõ, là sợ làm Tần Thục Huệ kích động, Tần Thục Huệ mới chỉ nghe thấy con gái không thấy đâu thì đã khiến cho bà cuống lên.Hiện tại Tân Thục Huệ chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, trong đầu cũng một trận choáng váng.Một cô gái trẻ tuổi bị người ta bắt đi, hậu quả này bà quả thực không thể tưởng tượng được!Cung Cương vô cùng tự trách, ông cảm thấy do mình quá sơ suất nên mới để cho người xấu có cơ hội, ông không làm tròn trách nhiệm của một vệ sĩ.Nhưng bây giờ nói những lời tự trách kia cũng không có tác dụng gì, ông quyết định thật nhanh nói: "Chị dâu, chị đừng gấp.Bây giờ vẫn chưa thể xác định được Thanh Nghiên có phải đã gặp chuyện bất trắc hay không, hơn nữa cứ coi như trường hợp xấu nhất xảy ra thì những người đó cũng chưa thể đi quá xa, chúng ta vẫn còn có thể đuổi kịp bọn họ, đưa Thanh Nghiên về!"Dứt lời, ồn lại nhìn về phía Lục Khiên, hỏi: "Cậu có còn nhớ bọn họ đi về hướng nào không?”Lục Khiên lại nói: "Tôi biết bọn họ đi đâu, chú dẫn dì Tần đi báo cảnh sát trước, tôi đuổi theo bọn họ.Tần Kiệt là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, ở phương diện truy tìm này anh ấy rất giỏi!" Hắn suy tư trong chốc lát, nói thêm: "Những người này tính toán rất cẩn thận, nhất định bọn họ đã sớm theo dõi Phương Thanh Nghiên, rất có thể là người quen gây án! Dì Tần, dì đừng quá căng thẳng, trước hết dì thử nghĩ lại xem thời gian gần đây mọi người có đắc tội với ai hay không, có lẽ sẽ có một ít manh mối."Có những lời này của Lục Khiên, sắc mặt Tần Thục Huệ dần dần trấn định.Đúng vậy, bà không thể ngã xuống, bà còn phải nhanh chóng tìm được con gái! Nghĩ tới đây, Tân Thục Huệ liền thúc giục Cung Cương nhanh chóng lái xe đến thôn Thương Thủy, bà muốn tìm cán bộ của thôn để mượn điện thoại báo cảnh sát.Hơn nữa, được Lục Khiên nhắc nhở, trong lòng bà cũng có chút manh mối.Sự việc xảy ra ở thôn Thương Thủy, mà ở thôn Thương Thủy người có thâm cừu đại hận với bà trừ người Phương gia thì không còn ai khác!