Tác giả:

Đầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải…

Chương 6

Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Một tiếng “bùm”, chân Phó Lê mềm nhũn hại cô lại một lần nữa ngã xuống nước, con cá lớn trong tay cô vùng vẫy rồi bơi đi.Lăng Nghị ——Nếu cô dám đụng vào hắn, chắc sẽ bị đánh c.h.ế.t mất!Lăng Nghị trơ mắt nhìn Phó Lê bùm một tiếng ngã vào trong nước, theo bản năng muốn nhào qua cứu cô lại không biết nghĩ đến cái gì, biểu cảm trên mặt thay đổi, kiên quyết kiềm chế suy nghĩ đứng yên tại chỗ nhìn cô giãy giụa vài cái ở chỗ nước nông, cả người toàn bùn đất bò lên đứng dậy.Phó Lê né tránh ánh mắt sắc bén như d.a.o của Lăng Nghị, lau bùn dính trên cổ mà khóc không ra nước mắt.Đây đều là chuyện gì vậy chứ!Lương duyên trời cho của cô sao có thể là Lăng Nghị, một cái người tính tình nắng mưa thất thường, thủ đoạn độc ác lại còn không nghề không ngỗng.Lăng Nghị nhìn Phó Lê với khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, ánh mắt âm u lướt qua quần áo ướt đẫm của Phó Lê, nhìn chằm chằm vòng eo thon còn không lớn bằng bàn tay hắn một lúc rồi mới hờ hững buông một câu: “Xì, muốn nhảy xuống nước một lần nữa hay gì mà đứng ở đây?”Ướt nhẹp cả người vậy rồi còn đứng ở bờ sông cho gió lạnh thổi qua, không sợ bị cảm lạnh hay sao?Nghe vậy Phó Lê vội vàng rùng mình bỏ chạy.Hắn đáng sợ như vậy, tưởng cô muốn ở đó lắm hay sao?Ngay khi Phó Lê rời đi, mấy thanh niên bị bỏ lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi nhưng không dám nhìn Lăng Nghị, đều đuổi theo sau Phó Lê hộ tống cô ấy đi về nhà.*Ao nhà họ Lý được xây tựa vào núi, phía trước thôn là một con sông, nhà họ Phó ở phía bên kia của ngọn núi chỗ gần khu rừng, và có một số ngôi nhà xây bằng gạch dưới chân núi.Quần áo của Phó Lê ướt đẫm, gió bắc thổi qua làm mái tóc ướt dầm dề của cô cứng đờ giống như bị đông thành băng rồi vậy, sắc mặt tái nhớt, màu môi trắng bệch.Mấy thanh niên to gan cho rằng cô bị Lăng Nghị làm cho sợ hãi, vì vậy bọn họ bắt đầu nói chuyện phiếm của Lăng Nghị, có người mồm miệng kiên quyết nói: “Phó Lê đừng sợ cái tên đó, nếu hắn dám hung dữ với cô…Tôi liền, liền…”Chàng thanh niên ậm ừ cả nửa ngày cũng chưa nói ra nguyên do được, cười ngây ngô gãi gãi đầu.Người bên cạnh đẩy đẩy hắn: “Cậu làm được sao? Cậu có dám đánh hắn ta không?”Mặt chàng thanh niên đỏ bừng lên, vươn cổ giận dỗi đáp lại: “Tôi không dám, cậu có dám không chứ?”Người nọ bị hỏi đến cũng không nói dám được.Không phải bọn họ nhát gan sợ phiền phức, mà thật sự là cái tên Lăng Nghị đó trái tính trái nết, khiến người khác không thể đoán trước được. 

Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Một tiếng “bùm”, chân Phó Lê mềm nhũn hại cô lại một lần nữa ngã xuống nước, con cá lớn trong tay cô vùng vẫy rồi bơi đi.Lăng Nghị ——Nếu cô dám đụng vào hắn, chắc sẽ bị đánh c.h.ế.t mất!Lăng Nghị trơ mắt nhìn Phó Lê bùm một tiếng ngã vào trong nước, theo bản năng muốn nhào qua cứu cô lại không biết nghĩ đến cái gì, biểu cảm trên mặt thay đổi, kiên quyết kiềm chế suy nghĩ đứng yên tại chỗ nhìn cô giãy giụa vài cái ở chỗ nước nông, cả người toàn bùn đất bò lên đứng dậy.Phó Lê né tránh ánh mắt sắc bén như d.a.o của Lăng Nghị, lau bùn dính trên cổ mà khóc không ra nước mắt.Đây đều là chuyện gì vậy chứ!Lương duyên trời cho của cô sao có thể là Lăng Nghị, một cái người tính tình nắng mưa thất thường, thủ đoạn độc ác lại còn không nghề không ngỗng.Lăng Nghị nhìn Phó Lê với khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, ánh mắt âm u lướt qua quần áo ướt đẫm của Phó Lê, nhìn chằm chằm vòng eo thon còn không lớn bằng bàn tay hắn một lúc rồi mới hờ hững buông một câu: “Xì, muốn nhảy xuống nước một lần nữa hay gì mà đứng ở đây?”Ướt nhẹp cả người vậy rồi còn đứng ở bờ sông cho gió lạnh thổi qua, không sợ bị cảm lạnh hay sao?Nghe vậy Phó Lê vội vàng rùng mình bỏ chạy.Hắn đáng sợ như vậy, tưởng cô muốn ở đó lắm hay sao?Ngay khi Phó Lê rời đi, mấy thanh niên bị bỏ lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi nhưng không dám nhìn Lăng Nghị, đều đuổi theo sau Phó Lê hộ tống cô ấy đi về nhà.*Ao nhà họ Lý được xây tựa vào núi, phía trước thôn là một con sông, nhà họ Phó ở phía bên kia của ngọn núi chỗ gần khu rừng, và có một số ngôi nhà xây bằng gạch dưới chân núi.Quần áo của Phó Lê ướt đẫm, gió bắc thổi qua làm mái tóc ướt dầm dề của cô cứng đờ giống như bị đông thành băng rồi vậy, sắc mặt tái nhớt, màu môi trắng bệch.Mấy thanh niên to gan cho rằng cô bị Lăng Nghị làm cho sợ hãi, vì vậy bọn họ bắt đầu nói chuyện phiếm của Lăng Nghị, có người mồm miệng kiên quyết nói: “Phó Lê đừng sợ cái tên đó, nếu hắn dám hung dữ với cô…Tôi liền, liền…”Chàng thanh niên ậm ừ cả nửa ngày cũng chưa nói ra nguyên do được, cười ngây ngô gãi gãi đầu.Người bên cạnh đẩy đẩy hắn: “Cậu làm được sao? Cậu có dám đánh hắn ta không?”Mặt chàng thanh niên đỏ bừng lên, vươn cổ giận dỗi đáp lại: “Tôi không dám, cậu có dám không chứ?”Người nọ bị hỏi đến cũng không nói dám được.Không phải bọn họ nhát gan sợ phiền phức, mà thật sự là cái tên Lăng Nghị đó trái tính trái nết, khiến người khác không thể đoán trước được. 

Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Một tiếng “bùm”, chân Phó Lê mềm nhũn hại cô lại một lần nữa ngã xuống nước, con cá lớn trong tay cô vùng vẫy rồi bơi đi.Lăng Nghị ——Nếu cô dám đụng vào hắn, chắc sẽ bị đánh c.h.ế.t mất!Lăng Nghị trơ mắt nhìn Phó Lê bùm một tiếng ngã vào trong nước, theo bản năng muốn nhào qua cứu cô lại không biết nghĩ đến cái gì, biểu cảm trên mặt thay đổi, kiên quyết kiềm chế suy nghĩ đứng yên tại chỗ nhìn cô giãy giụa vài cái ở chỗ nước nông, cả người toàn bùn đất bò lên đứng dậy.Phó Lê né tránh ánh mắt sắc bén như d.a.o của Lăng Nghị, lau bùn dính trên cổ mà khóc không ra nước mắt.Đây đều là chuyện gì vậy chứ!Lương duyên trời cho của cô sao có thể là Lăng Nghị, một cái người tính tình nắng mưa thất thường, thủ đoạn độc ác lại còn không nghề không ngỗng.Lăng Nghị nhìn Phó Lê với khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, ánh mắt âm u lướt qua quần áo ướt đẫm của Phó Lê, nhìn chằm chằm vòng eo thon còn không lớn bằng bàn tay hắn một lúc rồi mới hờ hững buông một câu: “Xì, muốn nhảy xuống nước một lần nữa hay gì mà đứng ở đây?”Ướt nhẹp cả người vậy rồi còn đứng ở bờ sông cho gió lạnh thổi qua, không sợ bị cảm lạnh hay sao?Nghe vậy Phó Lê vội vàng rùng mình bỏ chạy.Hắn đáng sợ như vậy, tưởng cô muốn ở đó lắm hay sao?Ngay khi Phó Lê rời đi, mấy thanh niên bị bỏ lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi nhưng không dám nhìn Lăng Nghị, đều đuổi theo sau Phó Lê hộ tống cô ấy đi về nhà.*Ao nhà họ Lý được xây tựa vào núi, phía trước thôn là một con sông, nhà họ Phó ở phía bên kia của ngọn núi chỗ gần khu rừng, và có một số ngôi nhà xây bằng gạch dưới chân núi.Quần áo của Phó Lê ướt đẫm, gió bắc thổi qua làm mái tóc ướt dầm dề của cô cứng đờ giống như bị đông thành băng rồi vậy, sắc mặt tái nhớt, màu môi trắng bệch.Mấy thanh niên to gan cho rằng cô bị Lăng Nghị làm cho sợ hãi, vì vậy bọn họ bắt đầu nói chuyện phiếm của Lăng Nghị, có người mồm miệng kiên quyết nói: “Phó Lê đừng sợ cái tên đó, nếu hắn dám hung dữ với cô…Tôi liền, liền…”Chàng thanh niên ậm ừ cả nửa ngày cũng chưa nói ra nguyên do được, cười ngây ngô gãi gãi đầu.Người bên cạnh đẩy đẩy hắn: “Cậu làm được sao? Cậu có dám đánh hắn ta không?”Mặt chàng thanh niên đỏ bừng lên, vươn cổ giận dỗi đáp lại: “Tôi không dám, cậu có dám không chứ?”Người nọ bị hỏi đến cũng không nói dám được.Không phải bọn họ nhát gan sợ phiền phức, mà thật sự là cái tên Lăng Nghị đó trái tính trái nết, khiến người khác không thể đoán trước được. 

Chương 6