Đầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải…
Chương 14
Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Phó Đào bật khóc vì đau đớn, cuống quít gật đầu.“Ách xì, ách xì, ách xì” Trần Viễn hắt xì ba cái liên tiếp, phun nước miếng đầy mặt Phó Đào mới ghét bỏ mà thả cô ta ra, tự mình ngồi vào cạnh bàn, ánh mắt hung ác nham hiểm đánh giá Phó Đào từ trên xuống dưới.“Lần trước cô không nói thật với tôi đúng không, Phó Lê không những biết bơi mà sức lực vô cùng lớn! Hại cánh tay ông đây bị trật khớp, trên bụng cũng bị con ả đê tiện kia đá cho sưng phù lên!”“Ách xì” hắn ta nói rồi lại hắt hơi, cầm lấy khăn tay màu đen lau nước mũi, rõ ràng là bị cảm vì nước lạnh.“Cô còn có mặt mũi tới tìm tôi, sao nào, muốn trả nợ thay chị gái cô à?”Ánh mắt Phó Đào hoảng sợ, cuống quít lắc đầu, cô ta ghê tởm đến mức chỉ muốn ói ra.Trần Viễn khẽ cười một tiếng: “Dù lấy cô trả nợ tôi cũng chướng mắt, cũng không biết soi cái bản mặt trong vũng nước tiểu mà xem chính mình có đức hạnh gì.”Phó Đào giận dữ trừng mắt nhìn hắn ta.Trần Viễn vẫn đang cười: “Nói đi, lần này nghĩ ra cách gì cho tôi rồi?”Tâm tư của con nhóc này rất độc ác, một lòng một dạ làm mọi cách để chị gái nó phải gả chồng, thủ đoạn không mấy vẻ vang.Nhưng hắn ta phải học cho thật kỹ.Phó Đào bụm mặt oán hận: “Phó Lê không thể sinh con, sáng mai anh tới nhà cầu hôn đi, phải nói gần nói xa bản thân đã có hai đứa nhỏ, không muốn đẻ thêm nữa, cha tôi nhất định sẽ gả chị ta cho anh.”Trần Viễn nghe được lời này, ánh mắt bỗng chốc u ám, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt khó coi kinh khủng.Hắn ta hừ lạnh một tiếng: “Không thể đẻ thì tao cưới về làm gì?”Phó Đào kiên nhẫn nói: “Mặc dù không thể sinh con nhưng gương mặt của chị ta rất đẹp, dáng người cũng tạm được.”Suy nghĩ vài phút, Trần Viễn bị thuyết phục, không thể sinh con thì không sinh, dù sao thứ hắn ta coi trọng là khuôn mặt, cộng thêm tính tình nhu nhược để dễ bề thao túng.“Được, coi như tôi xui xẻo bị cô tìm tới cửa, cưới thì cưới!”Phó Đào nghe câu này của hắn ta, chửi thầm trong bụng, rõ ràng chính hắn ta nhìn chằm chằm Phó Lê, ánh mắt như sói đói nhìn miếng thịt, nếu không cô ta cũng đâu thèm tới tìm hắn.Lúc này lại bảo cô ta ép cưới!Cô ta lạnh lùng nói: “Còn nữa, anh cũng phải bỏ ra một trăm đồng tiền sính lễ.”Trần Viễn cau mày, lập tức đáp trả: “Một trăm đồng đổi lấy con gà mái không biết đẻ trứng! Nhà cô thèm tiền đến điên rồi à?”.
Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Phó Đào bật khóc vì đau đớn, cuống quít gật đầu.“Ách xì, ách xì, ách xì” Trần Viễn hắt xì ba cái liên tiếp, phun nước miếng đầy mặt Phó Đào mới ghét bỏ mà thả cô ta ra, tự mình ngồi vào cạnh bàn, ánh mắt hung ác nham hiểm đánh giá Phó Đào từ trên xuống dưới.“Lần trước cô không nói thật với tôi đúng không, Phó Lê không những biết bơi mà sức lực vô cùng lớn! Hại cánh tay ông đây bị trật khớp, trên bụng cũng bị con ả đê tiện kia đá cho sưng phù lên!”“Ách xì” hắn ta nói rồi lại hắt hơi, cầm lấy khăn tay màu đen lau nước mũi, rõ ràng là bị cảm vì nước lạnh.“Cô còn có mặt mũi tới tìm tôi, sao nào, muốn trả nợ thay chị gái cô à?”Ánh mắt Phó Đào hoảng sợ, cuống quít lắc đầu, cô ta ghê tởm đến mức chỉ muốn ói ra.Trần Viễn khẽ cười một tiếng: “Dù lấy cô trả nợ tôi cũng chướng mắt, cũng không biết soi cái bản mặt trong vũng nước tiểu mà xem chính mình có đức hạnh gì.”Phó Đào giận dữ trừng mắt nhìn hắn ta.Trần Viễn vẫn đang cười: “Nói đi, lần này nghĩ ra cách gì cho tôi rồi?”Tâm tư của con nhóc này rất độc ác, một lòng một dạ làm mọi cách để chị gái nó phải gả chồng, thủ đoạn không mấy vẻ vang.Nhưng hắn ta phải học cho thật kỹ.Phó Đào bụm mặt oán hận: “Phó Lê không thể sinh con, sáng mai anh tới nhà cầu hôn đi, phải nói gần nói xa bản thân đã có hai đứa nhỏ, không muốn đẻ thêm nữa, cha tôi nhất định sẽ gả chị ta cho anh.”Trần Viễn nghe được lời này, ánh mắt bỗng chốc u ám, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt khó coi kinh khủng.Hắn ta hừ lạnh một tiếng: “Không thể đẻ thì tao cưới về làm gì?”Phó Đào kiên nhẫn nói: “Mặc dù không thể sinh con nhưng gương mặt của chị ta rất đẹp, dáng người cũng tạm được.”Suy nghĩ vài phút, Trần Viễn bị thuyết phục, không thể sinh con thì không sinh, dù sao thứ hắn ta coi trọng là khuôn mặt, cộng thêm tính tình nhu nhược để dễ bề thao túng.“Được, coi như tôi xui xẻo bị cô tìm tới cửa, cưới thì cưới!”Phó Đào nghe câu này của hắn ta, chửi thầm trong bụng, rõ ràng chính hắn ta nhìn chằm chằm Phó Lê, ánh mắt như sói đói nhìn miếng thịt, nếu không cô ta cũng đâu thèm tới tìm hắn.Lúc này lại bảo cô ta ép cưới!Cô ta lạnh lùng nói: “Còn nữa, anh cũng phải bỏ ra một trăm đồng tiền sính lễ.”Trần Viễn cau mày, lập tức đáp trả: “Một trăm đồng đổi lấy con gà mái không biết đẻ trứng! Nhà cô thèm tiền đến điên rồi à?”.
Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Phó Đào bật khóc vì đau đớn, cuống quít gật đầu.“Ách xì, ách xì, ách xì” Trần Viễn hắt xì ba cái liên tiếp, phun nước miếng đầy mặt Phó Đào mới ghét bỏ mà thả cô ta ra, tự mình ngồi vào cạnh bàn, ánh mắt hung ác nham hiểm đánh giá Phó Đào từ trên xuống dưới.“Lần trước cô không nói thật với tôi đúng không, Phó Lê không những biết bơi mà sức lực vô cùng lớn! Hại cánh tay ông đây bị trật khớp, trên bụng cũng bị con ả đê tiện kia đá cho sưng phù lên!”“Ách xì” hắn ta nói rồi lại hắt hơi, cầm lấy khăn tay màu đen lau nước mũi, rõ ràng là bị cảm vì nước lạnh.“Cô còn có mặt mũi tới tìm tôi, sao nào, muốn trả nợ thay chị gái cô à?”Ánh mắt Phó Đào hoảng sợ, cuống quít lắc đầu, cô ta ghê tởm đến mức chỉ muốn ói ra.Trần Viễn khẽ cười một tiếng: “Dù lấy cô trả nợ tôi cũng chướng mắt, cũng không biết soi cái bản mặt trong vũng nước tiểu mà xem chính mình có đức hạnh gì.”Phó Đào giận dữ trừng mắt nhìn hắn ta.Trần Viễn vẫn đang cười: “Nói đi, lần này nghĩ ra cách gì cho tôi rồi?”Tâm tư của con nhóc này rất độc ác, một lòng một dạ làm mọi cách để chị gái nó phải gả chồng, thủ đoạn không mấy vẻ vang.Nhưng hắn ta phải học cho thật kỹ.Phó Đào bụm mặt oán hận: “Phó Lê không thể sinh con, sáng mai anh tới nhà cầu hôn đi, phải nói gần nói xa bản thân đã có hai đứa nhỏ, không muốn đẻ thêm nữa, cha tôi nhất định sẽ gả chị ta cho anh.”Trần Viễn nghe được lời này, ánh mắt bỗng chốc u ám, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt khó coi kinh khủng.Hắn ta hừ lạnh một tiếng: “Không thể đẻ thì tao cưới về làm gì?”Phó Đào kiên nhẫn nói: “Mặc dù không thể sinh con nhưng gương mặt của chị ta rất đẹp, dáng người cũng tạm được.”Suy nghĩ vài phút, Trần Viễn bị thuyết phục, không thể sinh con thì không sinh, dù sao thứ hắn ta coi trọng là khuôn mặt, cộng thêm tính tình nhu nhược để dễ bề thao túng.“Được, coi như tôi xui xẻo bị cô tìm tới cửa, cưới thì cưới!”Phó Đào nghe câu này của hắn ta, chửi thầm trong bụng, rõ ràng chính hắn ta nhìn chằm chằm Phó Lê, ánh mắt như sói đói nhìn miếng thịt, nếu không cô ta cũng đâu thèm tới tìm hắn.Lúc này lại bảo cô ta ép cưới!Cô ta lạnh lùng nói: “Còn nữa, anh cũng phải bỏ ra một trăm đồng tiền sính lễ.”Trần Viễn cau mày, lập tức đáp trả: “Một trăm đồng đổi lấy con gà mái không biết đẻ trứng! Nhà cô thèm tiền đến điên rồi à?”.