Tác giả:

Đầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải…

Chương 21

Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Cô kề sát vào mũi mà ngửi…Là máu!Phó Lê hít mấy đợt khí lạnh, là m.á.u của đại ma vương kia!Cô hoảng loạn chà sát vài cái sau đó muốn ném đi cái tay, có điều loay hoay một lúc nhưng không ném được cái gì.Phó Lê sợ muốn chết, đại ma vương này làm cái gì mà trên tay dính máu, bây giờ nghĩ đến… Lúc ấy trên người anh dường như cũng dính máu, mùi m.á.u dày đặc, chỉ là cô sợ anh quá nên không chú ý đến.Hu hu, tại sao cô lại đi trêu chọc sát tinh như vậy chứ! Còn cho đối phương bốn cái trứng nướng nữa, cô thèm trứng gà đã rất lâu rồi!Phó Lê đỏ mắt, bước chân vội vàng đi về hướng nhà mình, cho đến khi hệ thống trong đầu hiện lên thông tin nhắc nhở trói định thành công mới kéo được thần trí của cô về.Phó Lê khựng lại một chút, nhẹ giọng hỏi: “Thành công rồi ư?”Hệ thống: “Đúng vậy ký chủ.”Phó Lê cắn môi dưới: “Có thể cởi trói không?”Hệ thống: “???”Phó Lê: “Có phải mi lầm rồi không, nhân duyên trời định của tao căn bản không có khả năng là người dữ tợn như vậy đâu.”Nếu nói là người tốt đời trước bí mật giúp đỡ cô, cô còn tin.Nhưng cô chưa từng gặp anh, chưa nói đến việc không có tình cảm đặc biệt gì với anh, cô chỉ muốn tìm được người đó rồi trả ơn cho đối phương thật tốt thôi.Mặc dù là cô không biết người này vì lý do gì mà đối xử tốt với cô, là đồng tình, hay là một loại tình cảm nào đó?Âm thanh của hệ thống lạnh lẽo vang lên: “Không có khả năng, nhân duyên trời định là duyên phận chú định, là do tính cách, thân thể, linh hồn của hai người phù hợp trăm phần trăm mà tạo thành duyên phận, duyên phận như vậy trăm năm khó gặp, không có khả năng tính sai.”Nghe hệ thống nói như vậy, Phó Lê cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đợi một lúc lâu mới nói: “Vậy tôi đây chỉ làm nhiệm vụ, không kết hôn với anh ấy có được không?”Hệ thống: “Không biết, phải xem nhiệm vụ có phải kết hôn hay không đã.”Phó Lê: “! Vậy nhiệm vụ sau là gì?”Hệ thống: “Nhiệm vụ ở tình hình hai người gặp lại mà tạo thành, đến lúc ấy cô sẽ biết.”Hỏi nửa ngày cũng không nhận được câu trả lời nào.Phó Lê nhụt chí đá cục đá bên chân.Qua một lát, cô mới kéo tinh thần mà đi về nhà, trong lòng hạ quyết tâm, nếu là nhiệm vụ quá khó… giống như hôm nay, cô sẽ không làm.Cho dù lấy thịt kho tàu dụ dỗ cô, cô cũng không muốn đi sờ tay Lăng Nghị nữa!!!*Nhà họ Phó, Trần Viễn dẫn theo bà mối quyết định ngày cưới của hắn và Phó Lê, là hai mươi ngày sau.

Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Cô kề sát vào mũi mà ngửi…Là máu!Phó Lê hít mấy đợt khí lạnh, là m.á.u của đại ma vương kia!Cô hoảng loạn chà sát vài cái sau đó muốn ném đi cái tay, có điều loay hoay một lúc nhưng không ném được cái gì.Phó Lê sợ muốn chết, đại ma vương này làm cái gì mà trên tay dính máu, bây giờ nghĩ đến… Lúc ấy trên người anh dường như cũng dính máu, mùi m.á.u dày đặc, chỉ là cô sợ anh quá nên không chú ý đến.Hu hu, tại sao cô lại đi trêu chọc sát tinh như vậy chứ! Còn cho đối phương bốn cái trứng nướng nữa, cô thèm trứng gà đã rất lâu rồi!Phó Lê đỏ mắt, bước chân vội vàng đi về hướng nhà mình, cho đến khi hệ thống trong đầu hiện lên thông tin nhắc nhở trói định thành công mới kéo được thần trí của cô về.Phó Lê khựng lại một chút, nhẹ giọng hỏi: “Thành công rồi ư?”Hệ thống: “Đúng vậy ký chủ.”Phó Lê cắn môi dưới: “Có thể cởi trói không?”Hệ thống: “???”Phó Lê: “Có phải mi lầm rồi không, nhân duyên trời định của tao căn bản không có khả năng là người dữ tợn như vậy đâu.”Nếu nói là người tốt đời trước bí mật giúp đỡ cô, cô còn tin.Nhưng cô chưa từng gặp anh, chưa nói đến việc không có tình cảm đặc biệt gì với anh, cô chỉ muốn tìm được người đó rồi trả ơn cho đối phương thật tốt thôi.Mặc dù là cô không biết người này vì lý do gì mà đối xử tốt với cô, là đồng tình, hay là một loại tình cảm nào đó?Âm thanh của hệ thống lạnh lẽo vang lên: “Không có khả năng, nhân duyên trời định là duyên phận chú định, là do tính cách, thân thể, linh hồn của hai người phù hợp trăm phần trăm mà tạo thành duyên phận, duyên phận như vậy trăm năm khó gặp, không có khả năng tính sai.”Nghe hệ thống nói như vậy, Phó Lê cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đợi một lúc lâu mới nói: “Vậy tôi đây chỉ làm nhiệm vụ, không kết hôn với anh ấy có được không?”Hệ thống: “Không biết, phải xem nhiệm vụ có phải kết hôn hay không đã.”Phó Lê: “! Vậy nhiệm vụ sau là gì?”Hệ thống: “Nhiệm vụ ở tình hình hai người gặp lại mà tạo thành, đến lúc ấy cô sẽ biết.”Hỏi nửa ngày cũng không nhận được câu trả lời nào.Phó Lê nhụt chí đá cục đá bên chân.Qua một lát, cô mới kéo tinh thần mà đi về nhà, trong lòng hạ quyết tâm, nếu là nhiệm vụ quá khó… giống như hôm nay, cô sẽ không làm.Cho dù lấy thịt kho tàu dụ dỗ cô, cô cũng không muốn đi sờ tay Lăng Nghị nữa!!!*Nhà họ Phó, Trần Viễn dẫn theo bà mối quyết định ngày cưới của hắn và Phó Lê, là hai mươi ngày sau.

Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Cô kề sát vào mũi mà ngửi…Là máu!Phó Lê hít mấy đợt khí lạnh, là m.á.u của đại ma vương kia!Cô hoảng loạn chà sát vài cái sau đó muốn ném đi cái tay, có điều loay hoay một lúc nhưng không ném được cái gì.Phó Lê sợ muốn chết, đại ma vương này làm cái gì mà trên tay dính máu, bây giờ nghĩ đến… Lúc ấy trên người anh dường như cũng dính máu, mùi m.á.u dày đặc, chỉ là cô sợ anh quá nên không chú ý đến.Hu hu, tại sao cô lại đi trêu chọc sát tinh như vậy chứ! Còn cho đối phương bốn cái trứng nướng nữa, cô thèm trứng gà đã rất lâu rồi!Phó Lê đỏ mắt, bước chân vội vàng đi về hướng nhà mình, cho đến khi hệ thống trong đầu hiện lên thông tin nhắc nhở trói định thành công mới kéo được thần trí của cô về.Phó Lê khựng lại một chút, nhẹ giọng hỏi: “Thành công rồi ư?”Hệ thống: “Đúng vậy ký chủ.”Phó Lê cắn môi dưới: “Có thể cởi trói không?”Hệ thống: “???”Phó Lê: “Có phải mi lầm rồi không, nhân duyên trời định của tao căn bản không có khả năng là người dữ tợn như vậy đâu.”Nếu nói là người tốt đời trước bí mật giúp đỡ cô, cô còn tin.Nhưng cô chưa từng gặp anh, chưa nói đến việc không có tình cảm đặc biệt gì với anh, cô chỉ muốn tìm được người đó rồi trả ơn cho đối phương thật tốt thôi.Mặc dù là cô không biết người này vì lý do gì mà đối xử tốt với cô, là đồng tình, hay là một loại tình cảm nào đó?Âm thanh của hệ thống lạnh lẽo vang lên: “Không có khả năng, nhân duyên trời định là duyên phận chú định, là do tính cách, thân thể, linh hồn của hai người phù hợp trăm phần trăm mà tạo thành duyên phận, duyên phận như vậy trăm năm khó gặp, không có khả năng tính sai.”Nghe hệ thống nói như vậy, Phó Lê cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đợi một lúc lâu mới nói: “Vậy tôi đây chỉ làm nhiệm vụ, không kết hôn với anh ấy có được không?”Hệ thống: “Không biết, phải xem nhiệm vụ có phải kết hôn hay không đã.”Phó Lê: “! Vậy nhiệm vụ sau là gì?”Hệ thống: “Nhiệm vụ ở tình hình hai người gặp lại mà tạo thành, đến lúc ấy cô sẽ biết.”Hỏi nửa ngày cũng không nhận được câu trả lời nào.Phó Lê nhụt chí đá cục đá bên chân.Qua một lát, cô mới kéo tinh thần mà đi về nhà, trong lòng hạ quyết tâm, nếu là nhiệm vụ quá khó… giống như hôm nay, cô sẽ không làm.Cho dù lấy thịt kho tàu dụ dỗ cô, cô cũng không muốn đi sờ tay Lăng Nghị nữa!!!*Nhà họ Phó, Trần Viễn dẫn theo bà mối quyết định ngày cưới của hắn và Phó Lê, là hai mươi ngày sau.

Chương 21