Đầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải…
Chương 23
Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Phó Lê đẩy Phó Đào đang nắm cánh tay của mình ra: “Buông ra.”Phó Đào nổi giận, lạnh nhạt cái gì, sau này sẽ khiến mày đẹp mặt!Cô ta ôm cánh tay vui vẻ cười nói: “Cha sắp xếp cho chị chuyện hôn nhân cùng với anh Trần Viễn đầu thôn, anh ta năm nay ba mươi mấy, trong nhà còn có hai đứa con, người lớn lên vừa gầy vừa nhỏ, mặt trông giống mặt lừa…”“Chị, chị vui không?”Nhân lúc cô không có ở nhà, vậy mà Phó Quý lại định đoạt hôn nhân của cô cùng với Trần Viễn!Cô biết đồ con rùa Phó Đào này không dễ dàng buông tha cô như vậy, nhưng cô nói cha mẹ chắc chắn không tin.Phó Lê suy nghĩ một chút, cô nhấc mí mắt chậm chạp nói: “Thấy cô cao hứng vui vẻ như vậy, tôi còn tưởng rằng người phải gả là cô đó.”Phó Đào giả vờ cười: “Em đây là vui mừng thay chị, nhân duyên tốt như vậy chị có đốt đèn lồng cũng tìm không ra.”Phó Lê đẩy cô ta ra đi vào bên trong, giọng nói nhàn nhạt: “Nhân duyên tốt đẹp như vậy tặng cho cô, cô muốn không?”Phó Đào cũng không thèm đóng kịch, trợn trắng mắt nói: “Tôi cũng không thể cướp của chị, đây là cha đặc biệt chọn cho chị.”Phó Lê không nói chuyện, Vương Phân Ni ở trong phòng thấy hai người bọn cô, cực kỳ vui vẻ: “Phó Lê, cha con đã quyết định cho con việc hôn nhân rồi, chính là Trần Viễn ở cửa thôn, lễ hỏi là cái số này!”Vương Phân Ni lắc nón tay, kích động đến mức mặt cũng đỏ lên: “Người ta cho con lễ hỏi cao như vậy, của hồi môn nhà chúng ta cũng không thể keo kiệt, mẹ làm cho con một cái áo mới, rồi mua thêm cái chăn đỏ thẫm biết không?”Phó Lê nghe xong lời này, trong lòng nhúc nhích, sau đó cười thẹn thùng: “Được ạ, tất cả nghe theo mẹ.”Trong lòng Phó Đào giật thót, đau lòng vì 50 đồng tiền kia, đó chính là tiền riêng mà cô ta tích cóp suốt nửa năm đó.Mắt không thấy tâm không phiền, cô ta không thèm nghe hai mẹ con người ta lời đi nói lại nữa, xoay người đi tìm Thúy Bình để thương lượng chuyện nhà anh họ của cô ta.Vương Phân Ni lấy tiền cùng với vải dệt, Phó Lê đi theo phía sau bà hỏi: “Mẹ, có phải con sắp bị gả rồi không?”Trước khi con gái xuất giá, không cần làm việc trong nhà và lắc lư bên ngoài, tốt nhất là nên ngoan ngoãn đợi ở nhà làm miếng độn giày, hay làm vớ gì đó.Vương Phân Ni cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đương nhiên rồi, trong khoảng thời gian này con nên ngoan ngoãn ở nhà, dưỡng cho trắng nõn cả mặt và tay chân đi.”Phó Lê ngoãn ngoãn đồng ý, trong lòng như nở hoa.
Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Phó Lê đẩy Phó Đào đang nắm cánh tay của mình ra: “Buông ra.”Phó Đào nổi giận, lạnh nhạt cái gì, sau này sẽ khiến mày đẹp mặt!Cô ta ôm cánh tay vui vẻ cười nói: “Cha sắp xếp cho chị chuyện hôn nhân cùng với anh Trần Viễn đầu thôn, anh ta năm nay ba mươi mấy, trong nhà còn có hai đứa con, người lớn lên vừa gầy vừa nhỏ, mặt trông giống mặt lừa…”“Chị, chị vui không?”Nhân lúc cô không có ở nhà, vậy mà Phó Quý lại định đoạt hôn nhân của cô cùng với Trần Viễn!Cô biết đồ con rùa Phó Đào này không dễ dàng buông tha cô như vậy, nhưng cô nói cha mẹ chắc chắn không tin.Phó Lê suy nghĩ một chút, cô nhấc mí mắt chậm chạp nói: “Thấy cô cao hứng vui vẻ như vậy, tôi còn tưởng rằng người phải gả là cô đó.”Phó Đào giả vờ cười: “Em đây là vui mừng thay chị, nhân duyên tốt như vậy chị có đốt đèn lồng cũng tìm không ra.”Phó Lê đẩy cô ta ra đi vào bên trong, giọng nói nhàn nhạt: “Nhân duyên tốt đẹp như vậy tặng cho cô, cô muốn không?”Phó Đào cũng không thèm đóng kịch, trợn trắng mắt nói: “Tôi cũng không thể cướp của chị, đây là cha đặc biệt chọn cho chị.”Phó Lê không nói chuyện, Vương Phân Ni ở trong phòng thấy hai người bọn cô, cực kỳ vui vẻ: “Phó Lê, cha con đã quyết định cho con việc hôn nhân rồi, chính là Trần Viễn ở cửa thôn, lễ hỏi là cái số này!”Vương Phân Ni lắc nón tay, kích động đến mức mặt cũng đỏ lên: “Người ta cho con lễ hỏi cao như vậy, của hồi môn nhà chúng ta cũng không thể keo kiệt, mẹ làm cho con một cái áo mới, rồi mua thêm cái chăn đỏ thẫm biết không?”Phó Lê nghe xong lời này, trong lòng nhúc nhích, sau đó cười thẹn thùng: “Được ạ, tất cả nghe theo mẹ.”Trong lòng Phó Đào giật thót, đau lòng vì 50 đồng tiền kia, đó chính là tiền riêng mà cô ta tích cóp suốt nửa năm đó.Mắt không thấy tâm không phiền, cô ta không thèm nghe hai mẹ con người ta lời đi nói lại nữa, xoay người đi tìm Thúy Bình để thương lượng chuyện nhà anh họ của cô ta.Vương Phân Ni lấy tiền cùng với vải dệt, Phó Lê đi theo phía sau bà hỏi: “Mẹ, có phải con sắp bị gả rồi không?”Trước khi con gái xuất giá, không cần làm việc trong nhà và lắc lư bên ngoài, tốt nhất là nên ngoan ngoãn đợi ở nhà làm miếng độn giày, hay làm vớ gì đó.Vương Phân Ni cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đương nhiên rồi, trong khoảng thời gian này con nên ngoan ngoãn ở nhà, dưỡng cho trắng nõn cả mặt và tay chân đi.”Phó Lê ngoãn ngoãn đồng ý, trong lòng như nở hoa.
Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Phó Lê đẩy Phó Đào đang nắm cánh tay của mình ra: “Buông ra.”Phó Đào nổi giận, lạnh nhạt cái gì, sau này sẽ khiến mày đẹp mặt!Cô ta ôm cánh tay vui vẻ cười nói: “Cha sắp xếp cho chị chuyện hôn nhân cùng với anh Trần Viễn đầu thôn, anh ta năm nay ba mươi mấy, trong nhà còn có hai đứa con, người lớn lên vừa gầy vừa nhỏ, mặt trông giống mặt lừa…”“Chị, chị vui không?”Nhân lúc cô không có ở nhà, vậy mà Phó Quý lại định đoạt hôn nhân của cô cùng với Trần Viễn!Cô biết đồ con rùa Phó Đào này không dễ dàng buông tha cô như vậy, nhưng cô nói cha mẹ chắc chắn không tin.Phó Lê suy nghĩ một chút, cô nhấc mí mắt chậm chạp nói: “Thấy cô cao hứng vui vẻ như vậy, tôi còn tưởng rằng người phải gả là cô đó.”Phó Đào giả vờ cười: “Em đây là vui mừng thay chị, nhân duyên tốt như vậy chị có đốt đèn lồng cũng tìm không ra.”Phó Lê đẩy cô ta ra đi vào bên trong, giọng nói nhàn nhạt: “Nhân duyên tốt đẹp như vậy tặng cho cô, cô muốn không?”Phó Đào cũng không thèm đóng kịch, trợn trắng mắt nói: “Tôi cũng không thể cướp của chị, đây là cha đặc biệt chọn cho chị.”Phó Lê không nói chuyện, Vương Phân Ni ở trong phòng thấy hai người bọn cô, cực kỳ vui vẻ: “Phó Lê, cha con đã quyết định cho con việc hôn nhân rồi, chính là Trần Viễn ở cửa thôn, lễ hỏi là cái số này!”Vương Phân Ni lắc nón tay, kích động đến mức mặt cũng đỏ lên: “Người ta cho con lễ hỏi cao như vậy, của hồi môn nhà chúng ta cũng không thể keo kiệt, mẹ làm cho con một cái áo mới, rồi mua thêm cái chăn đỏ thẫm biết không?”Phó Lê nghe xong lời này, trong lòng nhúc nhích, sau đó cười thẹn thùng: “Được ạ, tất cả nghe theo mẹ.”Trong lòng Phó Đào giật thót, đau lòng vì 50 đồng tiền kia, đó chính là tiền riêng mà cô ta tích cóp suốt nửa năm đó.Mắt không thấy tâm không phiền, cô ta không thèm nghe hai mẹ con người ta lời đi nói lại nữa, xoay người đi tìm Thúy Bình để thương lượng chuyện nhà anh họ của cô ta.Vương Phân Ni lấy tiền cùng với vải dệt, Phó Lê đi theo phía sau bà hỏi: “Mẹ, có phải con sắp bị gả rồi không?”Trước khi con gái xuất giá, không cần làm việc trong nhà và lắc lư bên ngoài, tốt nhất là nên ngoan ngoãn đợi ở nhà làm miếng độn giày, hay làm vớ gì đó.Vương Phân Ni cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đương nhiên rồi, trong khoảng thời gian này con nên ngoan ngoãn ở nhà, dưỡng cho trắng nõn cả mặt và tay chân đi.”Phó Lê ngoãn ngoãn đồng ý, trong lòng như nở hoa.