Đầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải…
Chương 46
Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… “A”, Phó Lê ngước mắt, kinh ngạc nhìn anh, cô nghe nói khi đám con trai trong thôn gặp anh cũng phải gọi một tiếng “Nghị ca”, nghe rất nghiêm túc.Sao đến lượt cô lại… Phó Lê không dám phản bác, cô nhìn thoáng qua Lăng Nghị rồi vội vàng cúi xuống, nhưng trong đầu lại nhớ kỹ khóe miệng mang theo ý cười của anh!.Phó Lê nhớ lại nụ cười nhàn nhạt kia, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ của Lăng Nghị ngay lúc đó, cũng không khác biệt lắm, ánh mắt sắc bén, hung dữ, cả người lộ ra vẻ lạnh lùng cứng rắn chỉ dành cho đàn ông.Ở trong sơn động bốn giờ đồng hồ, ngẫu nhiên chạm mắt với anh, cô sẽ có một loại cảm giác giống như bị dã thú theo dõi.Làm cho người khác không khỏi mặt đỏ tim đập.Theo như tình cảnh này, bọn họ đã ở chung một cách hòa thuận trong bốn giờ đồng hồ, đáng lẽ cô không nên sợ anh như vậy nữa, nhưng tại sao… Cô vẫn sợ anh đến thế chứ?Phó Lê mơ màng nghĩ, chỉ là cô còn chưa kịp nghĩ ra đã bất giác ngủ thiếp đi.Hơi thở của người trên lưng dần trở nên nhịp nhàng, Lăng Nghị ngừng ngâm nga giai điệu nhỏ.Anh hơi khom lưng, đưa tay ra đằng sau nhận lấy tay nải treo trên cánh tay Phó Lê để cô được ngủ yên ổn hơn.Treo tay nải trên tay mình, Lăng Nghị kéo chân Phó Lê lên, đề phòng cô ngủ say không dùng sức sẽ ngã xuống.Ánh trăng dần lên cao, gió bắc gào thét.Nhưng Lăng Nghị không cảm thấy lạnh chút nào, trên lưng chính là cô gái mình thích, có cõng cô như vậy cả đời anh cũng nguyện ý.…“Lê Tử, tỉnh dậy đi, tới cửa thôn rồi, về nhà rồi lại ngủ tiếp.” Đang ngủ say, Phó Lê mơ hồ nghe thấy giọng nói của người đàn ông, cô mở mắt ra dụi dụi rồi đỏ mặt trượt xuống khỏi lưng Lăng Nghị.“Anh Nghị, cảm ơn anh.” Phó Lê hơi xấu hổ, cô đã để Lăng Nghị cõng mình suốt quãng đường.Thiếu nữ vừa mới tỉnh dậy, giọng nói mềm mại, cô cứ như vậy kêu anh một tiếng anh Nghị.Tim Lăng Nghị đập nhanh hơn vài cái, anh khẽ cười nói: “Nhanh chạy về nhà ngủ đi, xem em buồn ngủ đến nỗi mắt cũng không mở ra được kìa.”Ánh mắt anh dính chặt vào Phó Lê, nhất thời không nỡ dời đi.Lăng Nghị muốn cứ ở với cô như vậy, nhưng mà… anh quyết tâm nói: “Nhanh trở về ngủ đi, trời đã khuya rồi.
Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… “A”, Phó Lê ngước mắt, kinh ngạc nhìn anh, cô nghe nói khi đám con trai trong thôn gặp anh cũng phải gọi một tiếng “Nghị ca”, nghe rất nghiêm túc.Sao đến lượt cô lại… Phó Lê không dám phản bác, cô nhìn thoáng qua Lăng Nghị rồi vội vàng cúi xuống, nhưng trong đầu lại nhớ kỹ khóe miệng mang theo ý cười của anh!.Phó Lê nhớ lại nụ cười nhàn nhạt kia, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ của Lăng Nghị ngay lúc đó, cũng không khác biệt lắm, ánh mắt sắc bén, hung dữ, cả người lộ ra vẻ lạnh lùng cứng rắn chỉ dành cho đàn ông.Ở trong sơn động bốn giờ đồng hồ, ngẫu nhiên chạm mắt với anh, cô sẽ có một loại cảm giác giống như bị dã thú theo dõi.Làm cho người khác không khỏi mặt đỏ tim đập.Theo như tình cảnh này, bọn họ đã ở chung một cách hòa thuận trong bốn giờ đồng hồ, đáng lẽ cô không nên sợ anh như vậy nữa, nhưng tại sao… Cô vẫn sợ anh đến thế chứ?Phó Lê mơ màng nghĩ, chỉ là cô còn chưa kịp nghĩ ra đã bất giác ngủ thiếp đi.Hơi thở của người trên lưng dần trở nên nhịp nhàng, Lăng Nghị ngừng ngâm nga giai điệu nhỏ.Anh hơi khom lưng, đưa tay ra đằng sau nhận lấy tay nải treo trên cánh tay Phó Lê để cô được ngủ yên ổn hơn.Treo tay nải trên tay mình, Lăng Nghị kéo chân Phó Lê lên, đề phòng cô ngủ say không dùng sức sẽ ngã xuống.Ánh trăng dần lên cao, gió bắc gào thét.Nhưng Lăng Nghị không cảm thấy lạnh chút nào, trên lưng chính là cô gái mình thích, có cõng cô như vậy cả đời anh cũng nguyện ý.…“Lê Tử, tỉnh dậy đi, tới cửa thôn rồi, về nhà rồi lại ngủ tiếp.” Đang ngủ say, Phó Lê mơ hồ nghe thấy giọng nói của người đàn ông, cô mở mắt ra dụi dụi rồi đỏ mặt trượt xuống khỏi lưng Lăng Nghị.“Anh Nghị, cảm ơn anh.” Phó Lê hơi xấu hổ, cô đã để Lăng Nghị cõng mình suốt quãng đường.Thiếu nữ vừa mới tỉnh dậy, giọng nói mềm mại, cô cứ như vậy kêu anh một tiếng anh Nghị.Tim Lăng Nghị đập nhanh hơn vài cái, anh khẽ cười nói: “Nhanh chạy về nhà ngủ đi, xem em buồn ngủ đến nỗi mắt cũng không mở ra được kìa.”Ánh mắt anh dính chặt vào Phó Lê, nhất thời không nỡ dời đi.Lăng Nghị muốn cứ ở với cô như vậy, nhưng mà… anh quyết tâm nói: “Nhanh trở về ngủ đi, trời đã khuya rồi.
Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… “A”, Phó Lê ngước mắt, kinh ngạc nhìn anh, cô nghe nói khi đám con trai trong thôn gặp anh cũng phải gọi một tiếng “Nghị ca”, nghe rất nghiêm túc.Sao đến lượt cô lại… Phó Lê không dám phản bác, cô nhìn thoáng qua Lăng Nghị rồi vội vàng cúi xuống, nhưng trong đầu lại nhớ kỹ khóe miệng mang theo ý cười của anh!.Phó Lê nhớ lại nụ cười nhàn nhạt kia, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ của Lăng Nghị ngay lúc đó, cũng không khác biệt lắm, ánh mắt sắc bén, hung dữ, cả người lộ ra vẻ lạnh lùng cứng rắn chỉ dành cho đàn ông.Ở trong sơn động bốn giờ đồng hồ, ngẫu nhiên chạm mắt với anh, cô sẽ có một loại cảm giác giống như bị dã thú theo dõi.Làm cho người khác không khỏi mặt đỏ tim đập.Theo như tình cảnh này, bọn họ đã ở chung một cách hòa thuận trong bốn giờ đồng hồ, đáng lẽ cô không nên sợ anh như vậy nữa, nhưng tại sao… Cô vẫn sợ anh đến thế chứ?Phó Lê mơ màng nghĩ, chỉ là cô còn chưa kịp nghĩ ra đã bất giác ngủ thiếp đi.Hơi thở của người trên lưng dần trở nên nhịp nhàng, Lăng Nghị ngừng ngâm nga giai điệu nhỏ.Anh hơi khom lưng, đưa tay ra đằng sau nhận lấy tay nải treo trên cánh tay Phó Lê để cô được ngủ yên ổn hơn.Treo tay nải trên tay mình, Lăng Nghị kéo chân Phó Lê lên, đề phòng cô ngủ say không dùng sức sẽ ngã xuống.Ánh trăng dần lên cao, gió bắc gào thét.Nhưng Lăng Nghị không cảm thấy lạnh chút nào, trên lưng chính là cô gái mình thích, có cõng cô như vậy cả đời anh cũng nguyện ý.…“Lê Tử, tỉnh dậy đi, tới cửa thôn rồi, về nhà rồi lại ngủ tiếp.” Đang ngủ say, Phó Lê mơ hồ nghe thấy giọng nói của người đàn ông, cô mở mắt ra dụi dụi rồi đỏ mặt trượt xuống khỏi lưng Lăng Nghị.“Anh Nghị, cảm ơn anh.” Phó Lê hơi xấu hổ, cô đã để Lăng Nghị cõng mình suốt quãng đường.Thiếu nữ vừa mới tỉnh dậy, giọng nói mềm mại, cô cứ như vậy kêu anh một tiếng anh Nghị.Tim Lăng Nghị đập nhanh hơn vài cái, anh khẽ cười nói: “Nhanh chạy về nhà ngủ đi, xem em buồn ngủ đến nỗi mắt cũng không mở ra được kìa.”Ánh mắt anh dính chặt vào Phó Lê, nhất thời không nỡ dời đi.Lăng Nghị muốn cứ ở với cô như vậy, nhưng mà… anh quyết tâm nói: “Nhanh trở về ngủ đi, trời đã khuya rồi.