Đầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải…
Chương 48
Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… ăng Nghị sửng sốt, giọng nói mang theo ý cười: “Muốn cùng tôi nói chuyện hoa hướng dương sao? Để tôi nhớ lại xem… Sau khi thu hoạch xong đều bán đi hết, không còn lại gì.”Chậc, nhóc con này giữ anh lại vì chuyện này à! Nói chuyện yêu đương không phải tốt hơn sao?“Bán hết rồi à.” Phó Lê tiếc nuối đáp, cô không nhận ra ý tứ trong lời nói của Lăng Nghị.Lần này cô không muốn dùng hoa hướng dương ở trong nhà nữa, cũng không muốn ở nhà rang hạt dưa, bằng không phần lớn hạt dưa sẽ ở trong miệng những người đó.Phó Lê cũng không muốn cho những người đó biết thứ này bán được rất nhiều tiền, nếu bọn họ mà biết, nhất định một phân tiền cũng không để lại cho cô.Lăng Nghị nhìn vẻ mặt của Phó Lê, anh khẽ cười một tiếng, cô thật sự là quá dễ hiểu, suy nghĩ gì cũng đều viết hết lên trên mặt, với lại quan hệ trong nhà cô anh cũng đã nghe qua.Lăng Nghị nói: “Không thì để tôi tìm giúp em thử xem, tôi quen biết nhiều người.Có lẽ sẽ có nhà nào đó trồng nhiều hoa hướng dương hơn.Họ có thể bán cho em một ít thì sao?”Phó Lê vội vàng gật đầu, mỉm cười nhìn Lăng Nghị: “Vâng.”Lăng Nghị lại nói: “Sau nhà tôi còn dư một cái nồi, nồi đó là để cho Lăng Trạch nấu thuốc, nếu em muốn rang hạt dưa thì chỉ cần rửa sạch là có thể dùng.”Thấy Phó Lê do dự, Lăng Nghị nhanh chóng nói thêm: “Ban ngày tôi không có ở nhà, Lăng Trạch và Lăng Tuệ đều ở trường học, trong nhà không có ai…”Phó Lê mở to mắt, dường như sợ anh đổi ý, cô vội vàng nói: “Được, em sẽ đến.”Cô gái nhỏ tươi cười rạng rỡ, như một chú thỏ nhỏ từ sâu trong rừng rậm chạy ra.Lăng Nghị cười, anh đưa tay lên muốn xoa đầu cô.Bỗng nhiên, dường như Phó Lê nhìn thấy gì đó, cô túm lấy tay nải treo ở cánh tay anh rồi xoay người chạy đi: “Hẹn gặp lại anh Nghị, em về nhà ngủ đây.”Nhiệm vụ đã hoàn thành, một cơ hội rút thăm trúng thưởng đã đến tay, vì vậy Phó Lê nhanh chóng chạy trốn.Bé thỏ con đã nhanh như chớp chạy thật xa.Lăng Nghị sửng sốt, anh thả tay xuống, bên môi là nụ cười nhạt, nhóc con không có lương tâm, đạt được chỗ tốt rồi liền bỏ chạy.
Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… ăng Nghị sửng sốt, giọng nói mang theo ý cười: “Muốn cùng tôi nói chuyện hoa hướng dương sao? Để tôi nhớ lại xem… Sau khi thu hoạch xong đều bán đi hết, không còn lại gì.”Chậc, nhóc con này giữ anh lại vì chuyện này à! Nói chuyện yêu đương không phải tốt hơn sao?“Bán hết rồi à.” Phó Lê tiếc nuối đáp, cô không nhận ra ý tứ trong lời nói của Lăng Nghị.Lần này cô không muốn dùng hoa hướng dương ở trong nhà nữa, cũng không muốn ở nhà rang hạt dưa, bằng không phần lớn hạt dưa sẽ ở trong miệng những người đó.Phó Lê cũng không muốn cho những người đó biết thứ này bán được rất nhiều tiền, nếu bọn họ mà biết, nhất định một phân tiền cũng không để lại cho cô.Lăng Nghị nhìn vẻ mặt của Phó Lê, anh khẽ cười một tiếng, cô thật sự là quá dễ hiểu, suy nghĩ gì cũng đều viết hết lên trên mặt, với lại quan hệ trong nhà cô anh cũng đã nghe qua.Lăng Nghị nói: “Không thì để tôi tìm giúp em thử xem, tôi quen biết nhiều người.Có lẽ sẽ có nhà nào đó trồng nhiều hoa hướng dương hơn.Họ có thể bán cho em một ít thì sao?”Phó Lê vội vàng gật đầu, mỉm cười nhìn Lăng Nghị: “Vâng.”Lăng Nghị lại nói: “Sau nhà tôi còn dư một cái nồi, nồi đó là để cho Lăng Trạch nấu thuốc, nếu em muốn rang hạt dưa thì chỉ cần rửa sạch là có thể dùng.”Thấy Phó Lê do dự, Lăng Nghị nhanh chóng nói thêm: “Ban ngày tôi không có ở nhà, Lăng Trạch và Lăng Tuệ đều ở trường học, trong nhà không có ai…”Phó Lê mở to mắt, dường như sợ anh đổi ý, cô vội vàng nói: “Được, em sẽ đến.”Cô gái nhỏ tươi cười rạng rỡ, như một chú thỏ nhỏ từ sâu trong rừng rậm chạy ra.Lăng Nghị cười, anh đưa tay lên muốn xoa đầu cô.Bỗng nhiên, dường như Phó Lê nhìn thấy gì đó, cô túm lấy tay nải treo ở cánh tay anh rồi xoay người chạy đi: “Hẹn gặp lại anh Nghị, em về nhà ngủ đây.”Nhiệm vụ đã hoàn thành, một cơ hội rút thăm trúng thưởng đã đến tay, vì vậy Phó Lê nhanh chóng chạy trốn.Bé thỏ con đã nhanh như chớp chạy thật xa.Lăng Nghị sửng sốt, anh thả tay xuống, bên môi là nụ cười nhạt, nhóc con không có lương tâm, đạt được chỗ tốt rồi liền bỏ chạy.
Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… ăng Nghị sửng sốt, giọng nói mang theo ý cười: “Muốn cùng tôi nói chuyện hoa hướng dương sao? Để tôi nhớ lại xem… Sau khi thu hoạch xong đều bán đi hết, không còn lại gì.”Chậc, nhóc con này giữ anh lại vì chuyện này à! Nói chuyện yêu đương không phải tốt hơn sao?“Bán hết rồi à.” Phó Lê tiếc nuối đáp, cô không nhận ra ý tứ trong lời nói của Lăng Nghị.Lần này cô không muốn dùng hoa hướng dương ở trong nhà nữa, cũng không muốn ở nhà rang hạt dưa, bằng không phần lớn hạt dưa sẽ ở trong miệng những người đó.Phó Lê cũng không muốn cho những người đó biết thứ này bán được rất nhiều tiền, nếu bọn họ mà biết, nhất định một phân tiền cũng không để lại cho cô.Lăng Nghị nhìn vẻ mặt của Phó Lê, anh khẽ cười một tiếng, cô thật sự là quá dễ hiểu, suy nghĩ gì cũng đều viết hết lên trên mặt, với lại quan hệ trong nhà cô anh cũng đã nghe qua.Lăng Nghị nói: “Không thì để tôi tìm giúp em thử xem, tôi quen biết nhiều người.Có lẽ sẽ có nhà nào đó trồng nhiều hoa hướng dương hơn.Họ có thể bán cho em một ít thì sao?”Phó Lê vội vàng gật đầu, mỉm cười nhìn Lăng Nghị: “Vâng.”Lăng Nghị lại nói: “Sau nhà tôi còn dư một cái nồi, nồi đó là để cho Lăng Trạch nấu thuốc, nếu em muốn rang hạt dưa thì chỉ cần rửa sạch là có thể dùng.”Thấy Phó Lê do dự, Lăng Nghị nhanh chóng nói thêm: “Ban ngày tôi không có ở nhà, Lăng Trạch và Lăng Tuệ đều ở trường học, trong nhà không có ai…”Phó Lê mở to mắt, dường như sợ anh đổi ý, cô vội vàng nói: “Được, em sẽ đến.”Cô gái nhỏ tươi cười rạng rỡ, như một chú thỏ nhỏ từ sâu trong rừng rậm chạy ra.Lăng Nghị cười, anh đưa tay lên muốn xoa đầu cô.Bỗng nhiên, dường như Phó Lê nhìn thấy gì đó, cô túm lấy tay nải treo ở cánh tay anh rồi xoay người chạy đi: “Hẹn gặp lại anh Nghị, em về nhà ngủ đây.”Nhiệm vụ đã hoàn thành, một cơ hội rút thăm trúng thưởng đã đến tay, vì vậy Phó Lê nhanh chóng chạy trốn.Bé thỏ con đã nhanh như chớp chạy thật xa.Lăng Nghị sửng sốt, anh thả tay xuống, bên môi là nụ cười nhạt, nhóc con không có lương tâm, đạt được chỗ tốt rồi liền bỏ chạy.