Đầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải…
Chương 54
Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Buổi chiều bị con gái uy h.i.ế.p muốn bẻ ông thành cái bánh quai chèo, ông nhìn một trăm đồng tiên kia mà nhịn, nhưng suy cho cùng tôn nghiêm cũng đã bị khiêu khích, trong lòng nổi lửa.Giọng điệu nói chuyện lúc này không cách nào tốt được: "Cha nghĩ nó không biết từ đâu đụng phải cái gì tà thuật rồi, người không ra người quỷ không ra quỷ, nói không chừng một ngày nào đó xảy ra chuyện, mẹ của con cũng sẽ bao che cho nó, nói nó muốn gì liền cho cái đó, nó muốn ánh trăng trên bầu trời thì cha cũng phải đi lấy được cho nó!""Còn có con nữa, con đứng đắn lại chút đi, đừng có suốt ngày chui vào ổ của quả phụ kia để tằng tiu nữa, thành thành thật thật đem con dâu trở về cho cha, cha có thể chịu nổi cục tức này à?”Phó Dụ trợn trắng mắt, hắn ta thích cái kiểu phụ nữ n.g.ự.c lớn m.ô.n.g lớn, đi đường lắc lư, nhìn thích cả người, giống như quả phụ họ Diêu ở thôn Tây Vương vậy... người phụ nữ đó cả người trắng nõn, vừa non vừa mềm, sờ một chút giống như dòng suối nhỏ, chỉ là hơi khó...Phó Dụ nghĩ gì trong lòng cũng không có nói với cha hắn ta, hắn ta biết nói cho Phó Quý cũng không có khả năng ông cho hắn ta cưới một quả phụ so với hắn ta còn lớn hơn bảy tám tuổi đâu, nghe mẹ của hắn ta nói, gần đây bà mối bên kia đã có đối tượng thích hợp, chờ bà ta mở miệng với gia đình kia để hắn ta gặp cô gái kia một lần.Hắn ta cũng không phản đối, cô gái ngây ngô trong trắng cưới về thì là của mình, còn rất sạch sẽ, không giống như quả phụ họ Diêu kia, trên giường đất không biết đã ngủ qua bao nhiêu đàn ông, nơi kia cũng lỏng lẻo như cái cống.Phó Dụ nói: "Mẹ nói phải cưới cho con một người vợ đẹp như thiên tiên về ở chung, sau đó lại sinh mấy đứa trẻ béo núc, để chúng nó làm trợ thủ đắc lực cho cha và mẹ."Phó Quý cười ha hả: "Thằng nhóc con xem vợ con như là heo mẹ à..."Nghĩ đến cháu nội cơn tức giận của Phó Quý liền tan đi, để cho con trai của mình cưới vợ sinh con, chịu tức chút thì có gì đâu, cũng không phải ông ta bỏ tiền, túi tiền cũng ông ta vẫn phồng phồng như cũIPhó Quý yên lòng nói thâm một câu: "Chờ Lê Tử ngoan ngoãn cưới chồng thì tốt rồi, dù nó sức lực lớn lại còn dám đánh em rể tương lai của con cũng không sao."Phó Dụ không nói gì, trong lòng lại nghĩ... qua chuyện này, có khả năng sẽ không kết hôn được, cái tư thế của em gái lớn của hắn ta rõ ràng là không để chuyện kết hôn vào lòng mà.Nhưng mà hắn ta nhìn Phó Quý chỉ một lát đã ngủ, không nói gì cả.Hôn sự có thành hay không cũng có liên quan gì đâu... Dù sao cha hắn ta cũng phải cưới vợ cho hắn ta.*Nhà họ Lăng, Lăng Trạch và Lăng Tuệ sau khi tan học về nhà bỗng phát hiện trong nhà thay đổi.Lăng Trạch năm nay mười sáu tuổi, đang học lớp 10 cấp ba, cậu dạo quanh nhà một vòng, nhìn rau xào cơm ấm trên bệ bếp, chắc chắn nói: "Này nhất định không phải anh mình làm."Lăng Tuệ trợn trắng mắt: "Anh nói lời này không phải vô nghĩa à, anh ấy sẽ quét nhà à, sẽ nấu cơm cho chúng ta à? Còn có hạt dưa kia nữa, ngửi mùi thơm như vậy... phải biết rằng cơm mà anh ấy nấu ngay cả chó cũng không ăn."Lăng Tuệ năm nay mười bốn tuổi, học cấp hai, vóc dáng nhỏ dây. Cô bé khập khiễng mà đi đến bên cạnh nồi, lấy đồ ăn nóng đưa tới cho anh hai: "Nói không chừng là anh cả gọi bạn đến, anh quan tâm anh ấy làm gì, có ăn là tốt rồi, đỡ cho hai chúng ta phải tự mình nấu cơm."Lăng Trạch cầm lấy chiếc đũa: "Nói vậy cũng đúng."Hai người đã lâu không được ăn cơm thơm ngào ngạt vậy rồi, vì vậy liền lao vào ăn ngấu ăn nghiến.Nhưng mà trong sân truyền đến giọng nói của người khác, Lăng Nghị đi đến, giương mắt đảo quanh: "Gạo nấu cơm từ đâu ra?"
Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Buổi chiều bị con gái uy h.i.ế.p muốn bẻ ông thành cái bánh quai chèo, ông nhìn một trăm đồng tiên kia mà nhịn, nhưng suy cho cùng tôn nghiêm cũng đã bị khiêu khích, trong lòng nổi lửa.Giọng điệu nói chuyện lúc này không cách nào tốt được: "Cha nghĩ nó không biết từ đâu đụng phải cái gì tà thuật rồi, người không ra người quỷ không ra quỷ, nói không chừng một ngày nào đó xảy ra chuyện, mẹ của con cũng sẽ bao che cho nó, nói nó muốn gì liền cho cái đó, nó muốn ánh trăng trên bầu trời thì cha cũng phải đi lấy được cho nó!""Còn có con nữa, con đứng đắn lại chút đi, đừng có suốt ngày chui vào ổ của quả phụ kia để tằng tiu nữa, thành thành thật thật đem con dâu trở về cho cha, cha có thể chịu nổi cục tức này à?”Phó Dụ trợn trắng mắt, hắn ta thích cái kiểu phụ nữ n.g.ự.c lớn m.ô.n.g lớn, đi đường lắc lư, nhìn thích cả người, giống như quả phụ họ Diêu ở thôn Tây Vương vậy... người phụ nữ đó cả người trắng nõn, vừa non vừa mềm, sờ một chút giống như dòng suối nhỏ, chỉ là hơi khó...Phó Dụ nghĩ gì trong lòng cũng không có nói với cha hắn ta, hắn ta biết nói cho Phó Quý cũng không có khả năng ông cho hắn ta cưới một quả phụ so với hắn ta còn lớn hơn bảy tám tuổi đâu, nghe mẹ của hắn ta nói, gần đây bà mối bên kia đã có đối tượng thích hợp, chờ bà ta mở miệng với gia đình kia để hắn ta gặp cô gái kia một lần.Hắn ta cũng không phản đối, cô gái ngây ngô trong trắng cưới về thì là của mình, còn rất sạch sẽ, không giống như quả phụ họ Diêu kia, trên giường đất không biết đã ngủ qua bao nhiêu đàn ông, nơi kia cũng lỏng lẻo như cái cống.Phó Dụ nói: "Mẹ nói phải cưới cho con một người vợ đẹp như thiên tiên về ở chung, sau đó lại sinh mấy đứa trẻ béo núc, để chúng nó làm trợ thủ đắc lực cho cha và mẹ."Phó Quý cười ha hả: "Thằng nhóc con xem vợ con như là heo mẹ à..."Nghĩ đến cháu nội cơn tức giận của Phó Quý liền tan đi, để cho con trai của mình cưới vợ sinh con, chịu tức chút thì có gì đâu, cũng không phải ông ta bỏ tiền, túi tiền cũng ông ta vẫn phồng phồng như cũIPhó Quý yên lòng nói thâm một câu: "Chờ Lê Tử ngoan ngoãn cưới chồng thì tốt rồi, dù nó sức lực lớn lại còn dám đánh em rể tương lai của con cũng không sao."Phó Dụ không nói gì, trong lòng lại nghĩ... qua chuyện này, có khả năng sẽ không kết hôn được, cái tư thế của em gái lớn của hắn ta rõ ràng là không để chuyện kết hôn vào lòng mà.Nhưng mà hắn ta nhìn Phó Quý chỉ một lát đã ngủ, không nói gì cả.Hôn sự có thành hay không cũng có liên quan gì đâu... Dù sao cha hắn ta cũng phải cưới vợ cho hắn ta.*Nhà họ Lăng, Lăng Trạch và Lăng Tuệ sau khi tan học về nhà bỗng phát hiện trong nhà thay đổi.Lăng Trạch năm nay mười sáu tuổi, đang học lớp 10 cấp ba, cậu dạo quanh nhà một vòng, nhìn rau xào cơm ấm trên bệ bếp, chắc chắn nói: "Này nhất định không phải anh mình làm."Lăng Tuệ trợn trắng mắt: "Anh nói lời này không phải vô nghĩa à, anh ấy sẽ quét nhà à, sẽ nấu cơm cho chúng ta à? Còn có hạt dưa kia nữa, ngửi mùi thơm như vậy... phải biết rằng cơm mà anh ấy nấu ngay cả chó cũng không ăn."Lăng Tuệ năm nay mười bốn tuổi, học cấp hai, vóc dáng nhỏ dây. Cô bé khập khiễng mà đi đến bên cạnh nồi, lấy đồ ăn nóng đưa tới cho anh hai: "Nói không chừng là anh cả gọi bạn đến, anh quan tâm anh ấy làm gì, có ăn là tốt rồi, đỡ cho hai chúng ta phải tự mình nấu cơm."Lăng Trạch cầm lấy chiếc đũa: "Nói vậy cũng đúng."Hai người đã lâu không được ăn cơm thơm ngào ngạt vậy rồi, vì vậy liền lao vào ăn ngấu ăn nghiến.Nhưng mà trong sân truyền đến giọng nói của người khác, Lăng Nghị đi đến, giương mắt đảo quanh: "Gạo nấu cơm từ đâu ra?"
Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Buổi chiều bị con gái uy h.i.ế.p muốn bẻ ông thành cái bánh quai chèo, ông nhìn một trăm đồng tiên kia mà nhịn, nhưng suy cho cùng tôn nghiêm cũng đã bị khiêu khích, trong lòng nổi lửa.Giọng điệu nói chuyện lúc này không cách nào tốt được: "Cha nghĩ nó không biết từ đâu đụng phải cái gì tà thuật rồi, người không ra người quỷ không ra quỷ, nói không chừng một ngày nào đó xảy ra chuyện, mẹ của con cũng sẽ bao che cho nó, nói nó muốn gì liền cho cái đó, nó muốn ánh trăng trên bầu trời thì cha cũng phải đi lấy được cho nó!""Còn có con nữa, con đứng đắn lại chút đi, đừng có suốt ngày chui vào ổ của quả phụ kia để tằng tiu nữa, thành thành thật thật đem con dâu trở về cho cha, cha có thể chịu nổi cục tức này à?”Phó Dụ trợn trắng mắt, hắn ta thích cái kiểu phụ nữ n.g.ự.c lớn m.ô.n.g lớn, đi đường lắc lư, nhìn thích cả người, giống như quả phụ họ Diêu ở thôn Tây Vương vậy... người phụ nữ đó cả người trắng nõn, vừa non vừa mềm, sờ một chút giống như dòng suối nhỏ, chỉ là hơi khó...Phó Dụ nghĩ gì trong lòng cũng không có nói với cha hắn ta, hắn ta biết nói cho Phó Quý cũng không có khả năng ông cho hắn ta cưới một quả phụ so với hắn ta còn lớn hơn bảy tám tuổi đâu, nghe mẹ của hắn ta nói, gần đây bà mối bên kia đã có đối tượng thích hợp, chờ bà ta mở miệng với gia đình kia để hắn ta gặp cô gái kia một lần.Hắn ta cũng không phản đối, cô gái ngây ngô trong trắng cưới về thì là của mình, còn rất sạch sẽ, không giống như quả phụ họ Diêu kia, trên giường đất không biết đã ngủ qua bao nhiêu đàn ông, nơi kia cũng lỏng lẻo như cái cống.Phó Dụ nói: "Mẹ nói phải cưới cho con một người vợ đẹp như thiên tiên về ở chung, sau đó lại sinh mấy đứa trẻ béo núc, để chúng nó làm trợ thủ đắc lực cho cha và mẹ."Phó Quý cười ha hả: "Thằng nhóc con xem vợ con như là heo mẹ à..."Nghĩ đến cháu nội cơn tức giận của Phó Quý liền tan đi, để cho con trai của mình cưới vợ sinh con, chịu tức chút thì có gì đâu, cũng không phải ông ta bỏ tiền, túi tiền cũng ông ta vẫn phồng phồng như cũIPhó Quý yên lòng nói thâm một câu: "Chờ Lê Tử ngoan ngoãn cưới chồng thì tốt rồi, dù nó sức lực lớn lại còn dám đánh em rể tương lai của con cũng không sao."Phó Dụ không nói gì, trong lòng lại nghĩ... qua chuyện này, có khả năng sẽ không kết hôn được, cái tư thế của em gái lớn của hắn ta rõ ràng là không để chuyện kết hôn vào lòng mà.Nhưng mà hắn ta nhìn Phó Quý chỉ một lát đã ngủ, không nói gì cả.Hôn sự có thành hay không cũng có liên quan gì đâu... Dù sao cha hắn ta cũng phải cưới vợ cho hắn ta.*Nhà họ Lăng, Lăng Trạch và Lăng Tuệ sau khi tan học về nhà bỗng phát hiện trong nhà thay đổi.Lăng Trạch năm nay mười sáu tuổi, đang học lớp 10 cấp ba, cậu dạo quanh nhà một vòng, nhìn rau xào cơm ấm trên bệ bếp, chắc chắn nói: "Này nhất định không phải anh mình làm."Lăng Tuệ trợn trắng mắt: "Anh nói lời này không phải vô nghĩa à, anh ấy sẽ quét nhà à, sẽ nấu cơm cho chúng ta à? Còn có hạt dưa kia nữa, ngửi mùi thơm như vậy... phải biết rằng cơm mà anh ấy nấu ngay cả chó cũng không ăn."Lăng Tuệ năm nay mười bốn tuổi, học cấp hai, vóc dáng nhỏ dây. Cô bé khập khiễng mà đi đến bên cạnh nồi, lấy đồ ăn nóng đưa tới cho anh hai: "Nói không chừng là anh cả gọi bạn đến, anh quan tâm anh ấy làm gì, có ăn là tốt rồi, đỡ cho hai chúng ta phải tự mình nấu cơm."Lăng Trạch cầm lấy chiếc đũa: "Nói vậy cũng đúng."Hai người đã lâu không được ăn cơm thơm ngào ngạt vậy rồi, vì vậy liền lao vào ăn ngấu ăn nghiến.Nhưng mà trong sân truyền đến giọng nói của người khác, Lăng Nghị đi đến, giương mắt đảo quanh: "Gạo nấu cơm từ đâu ra?"