Tác giả:

Đầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải…

Chương 138

Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Ông chủ hô to quá đã, ba cái đã ăn xong thịt, sau đó hắn đẩy đám người ra rồi chạy đi, vừa chạy vừa kêu: "Em gái chờ tôi, tôi về nhà lấy tiền!"Những người khác nghe cô nói nói giá thì trong lòng đã muốn lùi bước, vừa xoay người muốn đi thì thấy một màn như vậy liền chần chừ.Thật sự ăn ngon đến thế sao?Nhưng mà chưa nói đến ăn ngon hay không, chỉ ngửi thấy mùi vị này thôi cũng đã khiến người ta đi không nổi.Người thì ở đó chần chừ, nhưng cũng có người có tiền kêu lên: "Em gái, cho tôi nửa cânTiếng nói là của một người đàn ông trung niên, một đôi mắt híp đảo qua đảo lại trên người Phó Lê.Lăng Nghị nhíu mày, anh lấy d.a.o trong tay Phó Lê, không thuần thục xắt thịt, ngoài miệng lại nói: "Em đi qua bên kia đi, không phải còn muốn nấu đậu hũ khô, rang đậu và trứng gà sao?"Phó Lê thấy anh xắt thịt không quá thuần thục, nhưng cũng chưa đến mức cắt tan nát giò heo thành từng mảnh, vì vậy cô đi đến bếp lò nấu đậu hũ khô.Thân hình cao lớn của Lăng Nghị che khuất bóng dáng của Phó Lê.Người đàn ông không thấy cô gái xinh đẹp để nhìn nữa, hắn cầm lấy thịt xoay người rời đi.Những người phía sau cũng mua được thịt kho thơm ngào ngạt, đa số đều mua nửa cân cho đỡ thèm, dù sao nồi thịt kho này thật sự quá thơm.Ông chủ tiệm bánh bao xếp hàng cuối cùng, hắn để lên cửa sổ năm đồng tiền rồi lớn giọng nói: "Hai cân giòI"Lăng Nghị xắt thịt xong, đang muốn thối lại cho ông chủ tiệm một mao tiền, anh liền thấy hắn chỉ vào trong nồi hỏi: "Đang nấu gì vậy? Mùi thật giống đậu hũ?”Phó Lê trả lời hắn: "Trứng gà, đậu hũ khô, tàu hũ ky, tàu hũ ky đã chín rồi, chú có muốn không?”Ông chủ nuốt nước miếng: "Cho tôi một mao tiền tàu hũ ky."Ông chủ cầm lấy thịt và tàu hũ ky của mình, sau đó nhìn vào trong cửa sổ một vòng: Không có bán gì khác nữa sao?" Phó Le bật cười: "Tạm thời chỉ có như vậy, nếu buôn bán được sẽ có thêm món khác.Ông chủ gật đầu rồi xoay người rời đi.Sau một làn sóng khách qua đi, trong đồn công an đi ra vài người, họ mua bánh bao trong tiệm, sau đó theo mùi thơm của thịt kho mà đi đến đây, họ xốc rèm cửa lên nhìn một vòng rồi hỏi: "Có thể ăn tại đây không?”Phó Lê vội vàng nói: "Có thể"Ba người ngồi xuống trước cái bàn, nhìn thực đơn trên tường rồi nói: "Một cân giò, nửa cân đậu hũ khô và ba cái trứng gà."Phó Lê đáp một tiếng, cô lấy d.a.o phay trong tay Lăng Nghị xắt lát thịt kho đã nguội, sau đó bỏ vào trong nồi với tỏi băm, hành lá, sa tế, ớt khô, muối, dấm rồi khuấy lên, đậu hũ khô cũng khuấy với những gia vị y vậy, sau đó múc ra hai cái đĩa trắng, Phó Lê lại múc thêm ba cái trứng gà để trên một cái dĩa khác rồi để Lăng Nghị mang ra.Bỏ thêm sa tế và giấm vào kho sẽ làm cho mùi vị chua cay hơn, càng thêm đặc sắc.Ba người ăn ngon, họ khen không dứt miệng, lúc gần đi còn mua thêm bốn cái trứng gà, nói là mang về cho các đồng nghiệp nếm thử sự mới mẻ này.Quán thịt kho buôn bán không ngừng cả ngày nay, vẫn luôn có người đến mua.Có người buổi sáng mua thịt về thấy ăn ngon, nhưng lại cảm thấy thịt quá quý nên không thể ăn nhiều... Nên buổi chiều họ lại đây mua trứng gà và đậu hũ khô ăn, ngoại trừ không có mùi vị độc đáo như thịt heo kia, thì ăn cũng không tệ, về nhà nấu thêm với sa tế, mùi vị sẽ càng thơm.Đến nỗi có mấy vị khách còn bưng cả chén lại đây ăn, mua năm mao thịt, một ít thịt vụn nhanh chóng được rải đều lên chén cơm, ăn cũng ngon giống như vậy.Buổi tối, lúc Phó Lê chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thì chỉ thấy còn lại hai cái giò heo kho, đúng lúc cô và Lăng Nghị bận rộn cả ngày nên cũng chưa ăn cơm, hai cái giò heo này chia ra mỗi người một cái xem như cơm chiều.

Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Ông chủ hô to quá đã, ba cái đã ăn xong thịt, sau đó hắn đẩy đám người ra rồi chạy đi, vừa chạy vừa kêu: "Em gái chờ tôi, tôi về nhà lấy tiền!"Những người khác nghe cô nói nói giá thì trong lòng đã muốn lùi bước, vừa xoay người muốn đi thì thấy một màn như vậy liền chần chừ.Thật sự ăn ngon đến thế sao?Nhưng mà chưa nói đến ăn ngon hay không, chỉ ngửi thấy mùi vị này thôi cũng đã khiến người ta đi không nổi.Người thì ở đó chần chừ, nhưng cũng có người có tiền kêu lên: "Em gái, cho tôi nửa cânTiếng nói là của một người đàn ông trung niên, một đôi mắt híp đảo qua đảo lại trên người Phó Lê.Lăng Nghị nhíu mày, anh lấy d.a.o trong tay Phó Lê, không thuần thục xắt thịt, ngoài miệng lại nói: "Em đi qua bên kia đi, không phải còn muốn nấu đậu hũ khô, rang đậu và trứng gà sao?"Phó Lê thấy anh xắt thịt không quá thuần thục, nhưng cũng chưa đến mức cắt tan nát giò heo thành từng mảnh, vì vậy cô đi đến bếp lò nấu đậu hũ khô.Thân hình cao lớn của Lăng Nghị che khuất bóng dáng của Phó Lê.Người đàn ông không thấy cô gái xinh đẹp để nhìn nữa, hắn cầm lấy thịt xoay người rời đi.Những người phía sau cũng mua được thịt kho thơm ngào ngạt, đa số đều mua nửa cân cho đỡ thèm, dù sao nồi thịt kho này thật sự quá thơm.Ông chủ tiệm bánh bao xếp hàng cuối cùng, hắn để lên cửa sổ năm đồng tiền rồi lớn giọng nói: "Hai cân giòI"Lăng Nghị xắt thịt xong, đang muốn thối lại cho ông chủ tiệm một mao tiền, anh liền thấy hắn chỉ vào trong nồi hỏi: "Đang nấu gì vậy? Mùi thật giống đậu hũ?”Phó Lê trả lời hắn: "Trứng gà, đậu hũ khô, tàu hũ ky, tàu hũ ky đã chín rồi, chú có muốn không?”Ông chủ nuốt nước miếng: "Cho tôi một mao tiền tàu hũ ky."Ông chủ cầm lấy thịt và tàu hũ ky của mình, sau đó nhìn vào trong cửa sổ một vòng: Không có bán gì khác nữa sao?" Phó Le bật cười: "Tạm thời chỉ có như vậy, nếu buôn bán được sẽ có thêm món khác.Ông chủ gật đầu rồi xoay người rời đi.Sau một làn sóng khách qua đi, trong đồn công an đi ra vài người, họ mua bánh bao trong tiệm, sau đó theo mùi thơm của thịt kho mà đi đến đây, họ xốc rèm cửa lên nhìn một vòng rồi hỏi: "Có thể ăn tại đây không?”Phó Lê vội vàng nói: "Có thể"Ba người ngồi xuống trước cái bàn, nhìn thực đơn trên tường rồi nói: "Một cân giò, nửa cân đậu hũ khô và ba cái trứng gà."Phó Lê đáp một tiếng, cô lấy d.a.o phay trong tay Lăng Nghị xắt lát thịt kho đã nguội, sau đó bỏ vào trong nồi với tỏi băm, hành lá, sa tế, ớt khô, muối, dấm rồi khuấy lên, đậu hũ khô cũng khuấy với những gia vị y vậy, sau đó múc ra hai cái đĩa trắng, Phó Lê lại múc thêm ba cái trứng gà để trên một cái dĩa khác rồi để Lăng Nghị mang ra.Bỏ thêm sa tế và giấm vào kho sẽ làm cho mùi vị chua cay hơn, càng thêm đặc sắc.Ba người ăn ngon, họ khen không dứt miệng, lúc gần đi còn mua thêm bốn cái trứng gà, nói là mang về cho các đồng nghiệp nếm thử sự mới mẻ này.Quán thịt kho buôn bán không ngừng cả ngày nay, vẫn luôn có người đến mua.Có người buổi sáng mua thịt về thấy ăn ngon, nhưng lại cảm thấy thịt quá quý nên không thể ăn nhiều... Nên buổi chiều họ lại đây mua trứng gà và đậu hũ khô ăn, ngoại trừ không có mùi vị độc đáo như thịt heo kia, thì ăn cũng không tệ, về nhà nấu thêm với sa tế, mùi vị sẽ càng thơm.Đến nỗi có mấy vị khách còn bưng cả chén lại đây ăn, mua năm mao thịt, một ít thịt vụn nhanh chóng được rải đều lên chén cơm, ăn cũng ngon giống như vậy.Buổi tối, lúc Phó Lê chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thì chỉ thấy còn lại hai cái giò heo kho, đúng lúc cô và Lăng Nghị bận rộn cả ngày nên cũng chưa ăn cơm, hai cái giò heo này chia ra mỗi người một cái xem như cơm chiều.

Lương Duyên Trời Định - Tố UyênTác giả: Tô UyênTruyện Dị Năng, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Ông chủ hô to quá đã, ba cái đã ăn xong thịt, sau đó hắn đẩy đám người ra rồi chạy đi, vừa chạy vừa kêu: "Em gái chờ tôi, tôi về nhà lấy tiền!"Những người khác nghe cô nói nói giá thì trong lòng đã muốn lùi bước, vừa xoay người muốn đi thì thấy một màn như vậy liền chần chừ.Thật sự ăn ngon đến thế sao?Nhưng mà chưa nói đến ăn ngon hay không, chỉ ngửi thấy mùi vị này thôi cũng đã khiến người ta đi không nổi.Người thì ở đó chần chừ, nhưng cũng có người có tiền kêu lên: "Em gái, cho tôi nửa cânTiếng nói là của một người đàn ông trung niên, một đôi mắt híp đảo qua đảo lại trên người Phó Lê.Lăng Nghị nhíu mày, anh lấy d.a.o trong tay Phó Lê, không thuần thục xắt thịt, ngoài miệng lại nói: "Em đi qua bên kia đi, không phải còn muốn nấu đậu hũ khô, rang đậu và trứng gà sao?"Phó Lê thấy anh xắt thịt không quá thuần thục, nhưng cũng chưa đến mức cắt tan nát giò heo thành từng mảnh, vì vậy cô đi đến bếp lò nấu đậu hũ khô.Thân hình cao lớn của Lăng Nghị che khuất bóng dáng của Phó Lê.Người đàn ông không thấy cô gái xinh đẹp để nhìn nữa, hắn cầm lấy thịt xoay người rời đi.Những người phía sau cũng mua được thịt kho thơm ngào ngạt, đa số đều mua nửa cân cho đỡ thèm, dù sao nồi thịt kho này thật sự quá thơm.Ông chủ tiệm bánh bao xếp hàng cuối cùng, hắn để lên cửa sổ năm đồng tiền rồi lớn giọng nói: "Hai cân giòI"Lăng Nghị xắt thịt xong, đang muốn thối lại cho ông chủ tiệm một mao tiền, anh liền thấy hắn chỉ vào trong nồi hỏi: "Đang nấu gì vậy? Mùi thật giống đậu hũ?”Phó Lê trả lời hắn: "Trứng gà, đậu hũ khô, tàu hũ ky, tàu hũ ky đã chín rồi, chú có muốn không?”Ông chủ nuốt nước miếng: "Cho tôi một mao tiền tàu hũ ky."Ông chủ cầm lấy thịt và tàu hũ ky của mình, sau đó nhìn vào trong cửa sổ một vòng: Không có bán gì khác nữa sao?" Phó Le bật cười: "Tạm thời chỉ có như vậy, nếu buôn bán được sẽ có thêm món khác.Ông chủ gật đầu rồi xoay người rời đi.Sau một làn sóng khách qua đi, trong đồn công an đi ra vài người, họ mua bánh bao trong tiệm, sau đó theo mùi thơm của thịt kho mà đi đến đây, họ xốc rèm cửa lên nhìn một vòng rồi hỏi: "Có thể ăn tại đây không?”Phó Lê vội vàng nói: "Có thể"Ba người ngồi xuống trước cái bàn, nhìn thực đơn trên tường rồi nói: "Một cân giò, nửa cân đậu hũ khô và ba cái trứng gà."Phó Lê đáp một tiếng, cô lấy d.a.o phay trong tay Lăng Nghị xắt lát thịt kho đã nguội, sau đó bỏ vào trong nồi với tỏi băm, hành lá, sa tế, ớt khô, muối, dấm rồi khuấy lên, đậu hũ khô cũng khuấy với những gia vị y vậy, sau đó múc ra hai cái đĩa trắng, Phó Lê lại múc thêm ba cái trứng gà để trên một cái dĩa khác rồi để Lăng Nghị mang ra.Bỏ thêm sa tế và giấm vào kho sẽ làm cho mùi vị chua cay hơn, càng thêm đặc sắc.Ba người ăn ngon, họ khen không dứt miệng, lúc gần đi còn mua thêm bốn cái trứng gà, nói là mang về cho các đồng nghiệp nếm thử sự mới mẻ này.Quán thịt kho buôn bán không ngừng cả ngày nay, vẫn luôn có người đến mua.Có người buổi sáng mua thịt về thấy ăn ngon, nhưng lại cảm thấy thịt quá quý nên không thể ăn nhiều... Nên buổi chiều họ lại đây mua trứng gà và đậu hũ khô ăn, ngoại trừ không có mùi vị độc đáo như thịt heo kia, thì ăn cũng không tệ, về nhà nấu thêm với sa tế, mùi vị sẽ càng thơm.Đến nỗi có mấy vị khách còn bưng cả chén lại đây ăn, mua năm mao thịt, một ít thịt vụn nhanh chóng được rải đều lên chén cơm, ăn cũng ngon giống như vậy.Buổi tối, lúc Phó Lê chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thì chỉ thấy còn lại hai cái giò heo kho, đúng lúc cô và Lăng Nghị bận rộn cả ngày nên cũng chưa ăn cơm, hai cái giò heo này chia ra mỗi người một cái xem như cơm chiều.

Chương 138