Tôi và chồng tôi yêu nhau khoảng một năm thì chúng tôi cưới nhau, cái đám cưới của chúng tôi nó nghèo nàn và đơn sơ lắm chỉ vỏn vẹn khoảng mấy người khách là những người thân gần nhà, vì tôi và Quân đều là trẻ mồ côi, cha với mẹ tôi ly hôn lúc mẹ tôi sinh tôi ra, cha đi theo người khác đến bây giờ tôi cũng chẳng gặp lại nữa, mẹ tôi sinh tôi được ba tháng thì bị bệnh hiểm nghèo nên qua đời, tôi được bà ngoại chăm sóc, đến khi tôi 20 tuổi ngoại cũng bỏ tôi mà đi. Từ đó tôi sống một mình trên đời chẳng ai thân thích, chẳng ai ruột rà cũng may nhờ khéo tay, tôi xin được vào xưởng may tư nhân làm cho đến khi gặp Quân chồng tôi bây giờ. Gia cảnh của anh chẳng khá hơn tôi là mấy vì từ nhỏ hai anh em anh đã nương tựa vào nhau mà sống do cha mẹ anh bị tai nạn giao thông nên mất rồi. … Tôi nghe kể lại lúc cha mẹ mất anh chỉ mới 15 tuổi , chú Tú em anh lên 13. Quân khi ấy đành phải nghỉ học xin đi làm phụ hồ để kiếm tiền lo cho em mình. Rồi tôi còn nghe nói vì muốn Tú sau này có tương lai Quân…
Chương 59
Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi AnhTác giả: Chi AnhTruyện Ngôn TìnhTôi và chồng tôi yêu nhau khoảng một năm thì chúng tôi cưới nhau, cái đám cưới của chúng tôi nó nghèo nàn và đơn sơ lắm chỉ vỏn vẹn khoảng mấy người khách là những người thân gần nhà, vì tôi và Quân đều là trẻ mồ côi, cha với mẹ tôi ly hôn lúc mẹ tôi sinh tôi ra, cha đi theo người khác đến bây giờ tôi cũng chẳng gặp lại nữa, mẹ tôi sinh tôi được ba tháng thì bị bệnh hiểm nghèo nên qua đời, tôi được bà ngoại chăm sóc, đến khi tôi 20 tuổi ngoại cũng bỏ tôi mà đi. Từ đó tôi sống một mình trên đời chẳng ai thân thích, chẳng ai ruột rà cũng may nhờ khéo tay, tôi xin được vào xưởng may tư nhân làm cho đến khi gặp Quân chồng tôi bây giờ. Gia cảnh của anh chẳng khá hơn tôi là mấy vì từ nhỏ hai anh em anh đã nương tựa vào nhau mà sống do cha mẹ anh bị tai nạn giao thông nên mất rồi. … Tôi nghe kể lại lúc cha mẹ mất anh chỉ mới 15 tuổi , chú Tú em anh lên 13. Quân khi ấy đành phải nghỉ học xin đi làm phụ hồ để kiếm tiền lo cho em mình. Rồi tôi còn nghe nói vì muốn Tú sau này có tương lai Quân… Tú phóng thích xong là nằm im luôn ra giường, tôi định bụng leo xuống rồi lẳng lặng rời đi. Nhưng khi tôi chưa kịp ngồi dậy thì bất ngờ tự dưng phía bên ngoài tôi thấy ánh đèn last điện thoại được bật sáng chớp tắt liên tục tiếng bước chân người ùa vào dồn dập tôi bị hoảng vội đẩy Tú ra rồi mặc vội quần áo vào người nhưng cửa đã mở, tôi không kịp nữa rồi.Mọi người ập vào, cánh cửa phòng mở toang ra, trong phút chốc nhanh như cắt Tú kéo vội tấm chăn phủ người tôi lại, chú ấy tuột xuống quay mặt vào tường mặc cái quần vào, vừa lúc bên ngoài, cô Sáu, người cô hàng xóm gần nhà và mấy người hàng xóm xung quanh bước vào kẻ nhìn người giơ điện thoại chụp liên tục, cô Sáu thấy tôi và Tú cùng chung một giường liền nhảy đỏng lên như là người nhà cô sắp chết, giọng cô la hét đến mức lời nói cứ gấp gáp đứt quãng"Lam...Tú...trời ơi ....tụi bây làm chuyện gì thế này....loạn rồi loạn rồi...Cô Sáu vừa hét lên tôi sợ hãi kéo cái mền trùm lại vừa sợ vừa bật khóc chẳng thể nào mở miệng Tú lời...Cô Sáu thấy thế càng được dịp càng lấn lướt ..lại khơi dậy cũ ngày xưa" Trời ơi tao lạy mày, mày làm vậy mà mày coi được hả Lam..Ngày trước mày đi tao tưởng mày cũng dạng đàng hoàng. Ai ngờ mày đi, đi cho đã rồi giờ mày về làm bại hoại cái nhà này mày là con qu.ỷ…Em chồng mày mà mày cũng tém được… Riết rồi tao ko biết cái loại mày là loại gì nữa đó?"Cô Sáu... Con...con...con...tôi nức nở"Cô cô gì với loại mày...tao ko dám nhận.Tú bây giờ chẳng nói lời nào mà đi lại cúi xuống nhặt quần áo tôi lên xong đỡ tôi dậy..Quấn cái chăn quanh người tôi rồi dìu tôi đi vào phòng tắm, ân cần nhẹ nhàng mở nước ấm vào bồn cho tôi rồi dịu giọng"Chị tắm cho sạch rồi thay đồ xong hãy ra..cứ yên tâm có việc gì xảy ra vẫn còn tôi bên cạnh chị...?Tú ra ngoài đóng mạnh cửa lại…Tôi bên trong này vẫn nghe rõ từng tiếng nhiếc móc của những người ở bên ngoài,tôi suy sụp liền ngồi thụp xuống, nước mắt rơi từng giọt mặn chát.. Giờ đây khi nhận thức rõ mọi hành động tôi nghĩ tôi sai rồi có lẽ tôi ko nên về đây nữa, càng ko nên gặp lại Tú, càng ko nên đắm chìm vào dục vọng..tôi mê muội làm gì để bây giờ phải nhục nhã ê chề thế này ko biết...Tôi mở nước xối xả dội từ trên đầu xuống cho nước gội rửa những vết nhơ bẩn vừa xảy ra, bây giờ có giải thích thế nào chắc họ cũng ko hiểu tôi đâu..Tôi phải làm sao bây giờ...trời ơi...mày gây ra tội lỗi lắm rồi Lam ơi…Bất ngờ đột nhiên cánh cửa phòng tắm được ai đó đập mạnh tôi nghe được tiếng con Ngọc mếu máo bên ngoài"Chị Lam! Chị thay đồ xong chưa ? Chị ra ngoài này nói chuyện với em đi chị?Tôi xấu hổ khi nghe nó gọi? Tôi...phải nói chuyện với nó ra sao bây giờ trong khi tôi vừa mới ăn ở với người yêu của nó..tôi mặc vội bộ đồ vào rồi đưa tay lên nắm chốt cửa cánh tay run run mở ra..Trước mắt tôi, Tú đang đứng phía cửa sổ tay chú cầm điếu thuốc hút, khói bay tràn ngập căn phòng, còn con Ngọc nhìn tôi, đôi mắt nó đỏ ngầu, nước mắt nó rơi rớt xuống đầy mặt...cô Sáu đứng cạnh bên nó an ủi, đôi mắt sắc bén liếc muốn đứt đôi người tôi ra, mấy người khác thì đứng xung quanh xem như đang coi phim hài chiếu rạp..Tôi từ từ hít một hơi thật sâu sau đó đi lại phía con Ngọc cúi đầu cổ họng nghẹn lại"Ngọc..cho chị xin lỗiCon Ngọc nhìn tôi tỏ vẻ bi thương, nó nhìn tôi rồi nấc lên"Chị, sao chị lại đối xử như vậy với em hả chị, em làm gì có lỗi với chị chứ hả?Tôi nghe nó hỏi tội mà cảm thấy vô cùng có lỗi với nó nên chỉ biết cúi đầu ko biết phải nên trả lời ra sao nữa, liếc nhìn Tú cầu cứu tôi thấy Tú vẫn dửng dưng, tôi khó hiểu chẳng biết thái độ Tú như vậy là sao? nếu là người yêu , con Ngọc bắt gặp tại trận thì Tú phải lo lắng rồi vội vàng giải thích mới đúng, đằng này Tú chỉ im lặng,cái im lặng thật đáng sợ làm sao.
Tú phóng thích xong là nằm im luôn ra giường, tôi định bụng leo xuống rồi lẳng lặng rời đi. Nhưng khi tôi chưa kịp ngồi dậy thì bất ngờ tự dưng phía bên ngoài tôi thấy ánh đèn last điện thoại được bật sáng chớp tắt liên tục tiếng bước chân người ùa vào dồn dập tôi bị hoảng vội đẩy Tú ra rồi mặc vội quần áo vào người nhưng cửa đã mở, tôi không kịp nữa rồi.
Mọi người ập vào, cánh cửa phòng mở toang ra, trong phút chốc nhanh như cắt Tú kéo vội tấm chăn phủ người tôi lại, chú ấy tuột xuống quay mặt vào tường mặc cái quần vào, vừa lúc bên ngoài, cô Sáu, người cô hàng xóm gần nhà và mấy người hàng xóm xung quanh bước vào kẻ nhìn người giơ điện thoại chụp liên tục, cô Sáu thấy tôi và Tú cùng chung một giường liền nhảy đỏng lên như là người nhà cô sắp chết, giọng cô la hét đến mức lời nói cứ gấp gáp đứt quãng
"Lam...Tú...trời ơi ....tụi bây làm chuyện gì thế này....loạn rồi loạn rồi...
Cô Sáu vừa hét lên tôi sợ hãi kéo cái mền trùm lại vừa sợ vừa bật khóc chẳng thể nào mở miệng Tú lời...
Cô Sáu thấy thế càng được dịp càng lấn lướt ..lại khơi dậy cũ ngày xưa
" Trời ơi tao lạy mày, mày làm vậy mà mày coi được hả Lam..Ngày trước mày đi tao tưởng mày cũng dạng đàng hoàng. Ai ngờ mày đi, đi cho đã rồi giờ mày về làm bại hoại cái nhà này mày là con qu.ỷ…Em chồng mày mà mày cũng tém được… Riết rồi tao ko biết cái loại mày là loại gì nữa đó?
"Cô Sáu... Con...con...con...tôi nức nở
"Cô cô gì với loại mày...tao ko dám nhận.
Tú bây giờ chẳng nói lời nào mà đi lại cúi xuống nhặt quần áo tôi lên xong đỡ tôi dậy..Quấn cái chăn quanh người tôi rồi dìu tôi đi vào phòng tắm, ân cần nhẹ nhàng mở nước ấm vào bồn cho tôi rồi dịu giọng
"Chị tắm cho sạch rồi thay đồ xong hãy ra..cứ yên tâm có việc gì xảy ra vẫn còn tôi bên cạnh chị...?
Tú ra ngoài đóng mạnh cửa lại…Tôi bên trong này vẫn nghe rõ từng tiếng nhiếc móc của những người ở bên ngoài,tôi suy sụp liền ngồi thụp xuống, nước mắt rơi từng giọt mặn chát.. Giờ đây khi nhận thức rõ mọi hành động tôi nghĩ tôi sai rồi có lẽ tôi ko nên về đây nữa, càng ko nên gặp lại Tú, càng ko nên đắm chìm vào dục vọng..tôi mê muội làm gì để bây giờ phải nhục nhã ê chề thế này ko biết...
Tôi mở nước xối xả dội từ trên đầu xuống cho nước gội rửa những vết nhơ bẩn vừa xảy ra, bây giờ có giải thích thế nào chắc họ cũng ko hiểu tôi đâu..
Tôi phải làm sao bây giờ...trời ơi...mày gây ra tội lỗi lắm rồi Lam ơi…
Bất ngờ đột nhiên cánh cửa phòng tắm được ai đó đập mạnh tôi nghe được tiếng con Ngọc mếu máo bên ngoài
"Chị Lam! Chị thay đồ xong chưa ? Chị ra ngoài này nói chuyện với em đi chị?
Tôi xấu hổ khi nghe nó gọi? Tôi...phải nói chuyện với nó ra sao bây giờ trong khi tôi vừa mới ăn ở với người yêu của nó..tôi mặc vội bộ đồ vào rồi đưa tay lên nắm chốt cửa cánh tay run run mở ra..
Trước mắt tôi, Tú đang đứng phía cửa sổ tay chú cầm điếu thuốc hút, khói bay tràn ngập căn phòng, còn con Ngọc nhìn tôi, đôi mắt nó đỏ ngầu, nước mắt nó rơi rớt xuống đầy mặt...cô Sáu đứng cạnh bên nó an ủi, đôi mắt sắc bén liếc muốn đứt đôi người tôi ra, mấy người khác thì đứng xung quanh xem như đang coi phim hài chiếu rạp..
Tôi từ từ hít một hơi thật sâu sau đó đi lại phía con Ngọc cúi đầu cổ họng nghẹn lại
"Ngọc..cho chị xin lỗi
Con Ngọc nhìn tôi tỏ vẻ bi thương, nó nhìn tôi rồi nấc lên
"Chị, sao chị lại đối xử như vậy với em hả chị, em làm gì có lỗi với chị chứ hả?
Tôi nghe nó hỏi tội mà cảm thấy vô cùng có lỗi với nó nên chỉ biết cúi đầu ko biết phải nên trả lời ra sao nữa, liếc nhìn Tú cầu cứu tôi thấy Tú vẫn dửng dưng, tôi khó hiểu chẳng biết thái độ Tú như vậy là sao? nếu là người yêu , con Ngọc bắt gặp tại trận thì Tú phải lo lắng rồi vội vàng giải thích mới đúng, đằng này Tú chỉ im lặng,cái im lặng thật đáng sợ làm sao.
Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi AnhTác giả: Chi AnhTruyện Ngôn TìnhTôi và chồng tôi yêu nhau khoảng một năm thì chúng tôi cưới nhau, cái đám cưới của chúng tôi nó nghèo nàn và đơn sơ lắm chỉ vỏn vẹn khoảng mấy người khách là những người thân gần nhà, vì tôi và Quân đều là trẻ mồ côi, cha với mẹ tôi ly hôn lúc mẹ tôi sinh tôi ra, cha đi theo người khác đến bây giờ tôi cũng chẳng gặp lại nữa, mẹ tôi sinh tôi được ba tháng thì bị bệnh hiểm nghèo nên qua đời, tôi được bà ngoại chăm sóc, đến khi tôi 20 tuổi ngoại cũng bỏ tôi mà đi. Từ đó tôi sống một mình trên đời chẳng ai thân thích, chẳng ai ruột rà cũng may nhờ khéo tay, tôi xin được vào xưởng may tư nhân làm cho đến khi gặp Quân chồng tôi bây giờ. Gia cảnh của anh chẳng khá hơn tôi là mấy vì từ nhỏ hai anh em anh đã nương tựa vào nhau mà sống do cha mẹ anh bị tai nạn giao thông nên mất rồi. … Tôi nghe kể lại lúc cha mẹ mất anh chỉ mới 15 tuổi , chú Tú em anh lên 13. Quân khi ấy đành phải nghỉ học xin đi làm phụ hồ để kiếm tiền lo cho em mình. Rồi tôi còn nghe nói vì muốn Tú sau này có tương lai Quân… Tú phóng thích xong là nằm im luôn ra giường, tôi định bụng leo xuống rồi lẳng lặng rời đi. Nhưng khi tôi chưa kịp ngồi dậy thì bất ngờ tự dưng phía bên ngoài tôi thấy ánh đèn last điện thoại được bật sáng chớp tắt liên tục tiếng bước chân người ùa vào dồn dập tôi bị hoảng vội đẩy Tú ra rồi mặc vội quần áo vào người nhưng cửa đã mở, tôi không kịp nữa rồi.Mọi người ập vào, cánh cửa phòng mở toang ra, trong phút chốc nhanh như cắt Tú kéo vội tấm chăn phủ người tôi lại, chú ấy tuột xuống quay mặt vào tường mặc cái quần vào, vừa lúc bên ngoài, cô Sáu, người cô hàng xóm gần nhà và mấy người hàng xóm xung quanh bước vào kẻ nhìn người giơ điện thoại chụp liên tục, cô Sáu thấy tôi và Tú cùng chung một giường liền nhảy đỏng lên như là người nhà cô sắp chết, giọng cô la hét đến mức lời nói cứ gấp gáp đứt quãng"Lam...Tú...trời ơi ....tụi bây làm chuyện gì thế này....loạn rồi loạn rồi...Cô Sáu vừa hét lên tôi sợ hãi kéo cái mền trùm lại vừa sợ vừa bật khóc chẳng thể nào mở miệng Tú lời...Cô Sáu thấy thế càng được dịp càng lấn lướt ..lại khơi dậy cũ ngày xưa" Trời ơi tao lạy mày, mày làm vậy mà mày coi được hả Lam..Ngày trước mày đi tao tưởng mày cũng dạng đàng hoàng. Ai ngờ mày đi, đi cho đã rồi giờ mày về làm bại hoại cái nhà này mày là con qu.ỷ…Em chồng mày mà mày cũng tém được… Riết rồi tao ko biết cái loại mày là loại gì nữa đó?"Cô Sáu... Con...con...con...tôi nức nở"Cô cô gì với loại mày...tao ko dám nhận.Tú bây giờ chẳng nói lời nào mà đi lại cúi xuống nhặt quần áo tôi lên xong đỡ tôi dậy..Quấn cái chăn quanh người tôi rồi dìu tôi đi vào phòng tắm, ân cần nhẹ nhàng mở nước ấm vào bồn cho tôi rồi dịu giọng"Chị tắm cho sạch rồi thay đồ xong hãy ra..cứ yên tâm có việc gì xảy ra vẫn còn tôi bên cạnh chị...?Tú ra ngoài đóng mạnh cửa lại…Tôi bên trong này vẫn nghe rõ từng tiếng nhiếc móc của những người ở bên ngoài,tôi suy sụp liền ngồi thụp xuống, nước mắt rơi từng giọt mặn chát.. Giờ đây khi nhận thức rõ mọi hành động tôi nghĩ tôi sai rồi có lẽ tôi ko nên về đây nữa, càng ko nên gặp lại Tú, càng ko nên đắm chìm vào dục vọng..tôi mê muội làm gì để bây giờ phải nhục nhã ê chề thế này ko biết...Tôi mở nước xối xả dội từ trên đầu xuống cho nước gội rửa những vết nhơ bẩn vừa xảy ra, bây giờ có giải thích thế nào chắc họ cũng ko hiểu tôi đâu..Tôi phải làm sao bây giờ...trời ơi...mày gây ra tội lỗi lắm rồi Lam ơi…Bất ngờ đột nhiên cánh cửa phòng tắm được ai đó đập mạnh tôi nghe được tiếng con Ngọc mếu máo bên ngoài"Chị Lam! Chị thay đồ xong chưa ? Chị ra ngoài này nói chuyện với em đi chị?Tôi xấu hổ khi nghe nó gọi? Tôi...phải nói chuyện với nó ra sao bây giờ trong khi tôi vừa mới ăn ở với người yêu của nó..tôi mặc vội bộ đồ vào rồi đưa tay lên nắm chốt cửa cánh tay run run mở ra..Trước mắt tôi, Tú đang đứng phía cửa sổ tay chú cầm điếu thuốc hút, khói bay tràn ngập căn phòng, còn con Ngọc nhìn tôi, đôi mắt nó đỏ ngầu, nước mắt nó rơi rớt xuống đầy mặt...cô Sáu đứng cạnh bên nó an ủi, đôi mắt sắc bén liếc muốn đứt đôi người tôi ra, mấy người khác thì đứng xung quanh xem như đang coi phim hài chiếu rạp..Tôi từ từ hít một hơi thật sâu sau đó đi lại phía con Ngọc cúi đầu cổ họng nghẹn lại"Ngọc..cho chị xin lỗiCon Ngọc nhìn tôi tỏ vẻ bi thương, nó nhìn tôi rồi nấc lên"Chị, sao chị lại đối xử như vậy với em hả chị, em làm gì có lỗi với chị chứ hả?Tôi nghe nó hỏi tội mà cảm thấy vô cùng có lỗi với nó nên chỉ biết cúi đầu ko biết phải nên trả lời ra sao nữa, liếc nhìn Tú cầu cứu tôi thấy Tú vẫn dửng dưng, tôi khó hiểu chẳng biết thái độ Tú như vậy là sao? nếu là người yêu , con Ngọc bắt gặp tại trận thì Tú phải lo lắng rồi vội vàng giải thích mới đúng, đằng này Tú chỉ im lặng,cái im lặng thật đáng sợ làm sao.