Đoàn tàu không ngừng di chuyển dọc theo đường ray, những ngôi nhà thấp lè tè ngoài cửa sổ dần dần bị bỏ lại phía sau, cách mỗi một đoạn, đoàn tàu lại đi xuyên qua một đường hầm tối tăm, mang theo Khương Mộ đang cảm thấy vô định đi về phía trước. Khương Mộ chưa bao giờ một mình đến một nơi xa như vậy, cô cũng chưa bao giờ dám nhắm mắt lấy một giây, khung cảnh ngoài cửa sổ hoàn toàn khác với nơi cô ở, đường ray được dựng lên giữa những ngọn núi dốc đứng và các rặng núi, màn sương mờ ảo như chia thế giới thành hai nửa, tất cả khung cảnh trước mắt đều làm rối loạn toàn bộ suy nghĩ của cô. Lúc này tâm trạng của cô rất phức tạp, nơi xa lạ mà cô sắp đến lại là nơi sinh sống của những người thân mà cô quen thuộc nhất, đã nhiều năm không gặp, cô đã không còn là cô gái muốn làm gì thì làm như năm đó, khi đó cô còn mang họ Cận, gọi là Cận Mộ. Vào ngày chia tay, Tô Châu trời đổ mưa rất to, ba cô xách theo một cái rương cũ kỹ màu đen, bên trong là toàn bộ hành lý mà ba cô và anh trai cô có thể…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...