Diệp Sở Sở cho là mình đã chết. Dẫu sao thế tử cũng đã mất, một mình cô sống còn ý nghĩa gì chứ? Cả đời này là thế tử cho cô cái mạng thứ hai, cho nên nửa đời sau cô chỉ có thể sống vì thế tử. Thế tử đi rồi, cái thế giới vốn muôn màu muôn vẻ này đối với cô mà nói không khác nào là mất đi màu sắc vốn có. Cho nên cô không hề do dự, trực tiếp đâm đầu vào quan tài gỗ. Thế tử gia, trên đường đến âm phủ có Sở Sở đi cùng người, người không cô đơn đâu. Trước đi cô ngừng thở đã suy nghĩ như vậy. Nhưng mà loại cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng cô cảm giác mình đã chết, nhưng mà không biết vì sao, bên tai lại có thể nghe được tiếng người. "Ngày thượng vợ tôi cất giọng chửi tôi như sấm rền, không nghĩ tới lá gan của cô ấy còn nhỏ hơn thỏ, cây gậy kia không đánh trên người cô ấy, tôi cũng chịu đòn thay cô ấy mà cô ấy đã sợ ngất đi." Người này có chút chê bai nói. "Văn Thao à, mau đi mời Dương bà tới đi!" Đây là tiếng nói của một bà cụ. "Mẹ, mấy năm trước còn đòi phá bỏ tứ cựu* phong kiến, mẹ còn dám…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...