"Nghe nói phu nhân Khanh gia đang có mang". Một nông phụ đang còng lưng, quần xắn lên tới gối, hai chân như lúa cắm vào trong bùn nước. Nàng vừa nói bâng quơ vừa thuận tay quẹt qua mồ hôi cho phu quân mình. Các nông phụ khác mặt vẫn đang đối đất, miệng không khỏi nói, "khó trách không thấy nàng ở đây". "Người sáng suốt đều biết đứa nhỏ không phải là của trượng phu nàng". Một phụ nhân trẻ tuổi khác nghe thấy không khỏi kinh ngạc, lập tức ngoái đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, trợn mắt mở miệng, "Tỷ nói bậy cái gì thế, Tô tỷ tỷ là người rất tốt". "Khanh tú tài là kẻ yếu nhớt lắm bệnh, ngươi cũng biết hắn như thế lâu rồi. Đại phu đã đến xem qua, nói hắn chính là không có khả năng đó, nên đời này không thể nào có con được". Nói đến đây, các nàng gương mặt khắc khổ ngăm đen đột nhiên không khỏi giương lên khoé môi. Số khổ nên làm gì cũng khổ, mà rồi khổ nhất vẫn lại là nữ nhân. Khổ lâu quá, mọi chuyện xung quanh thành ra nhàm chán, dù có chuyện tốt trước mắt, trời đẹp nước trong, người…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...