1. Hôm ta nhặt được Lương Hoài Tự, thời tiết thật ra chẳng mấy tốt đẹp. Gió thổi lạnh lẽo, bầu trời âm u cứ như một đứa trẻ đang chực chờ òa khóc. Lương Hoài Tự nằm bên bờ sông, toàn thân đẫm máu, trang phục bị cành cây cào rách tả tơi. Khi ấy, vừa đúng lúc ta đi hái thuốc nên đã đưa hắn ta về nhà. Nếu có thể làm lại lần nữa, ta vẫn sẽ cứu hắn ta. Nhưng ta chắc chắn sẽ không yêu hắn ta thêm lần nào nữa. 2. Ngày thứ ba sau khi được ta đưa về, hắn ta đã tỉnh lại. Lương Hoài Tự có đôi mắt phượng hẹp dài, ánh nhìn sâu thẳm khó dò. Trên chóp mũi còn có một nốt ruồi đen nhỏ. Dù áo quần đang mặc có rách nát vẫn không thể che giấu được vẻ cao quý. Khi đó, ta đang phơi quần áo trong sân. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy hắn ta đứng tựa vào khung cửa nhìn ta chằm chằm. Ta đành phải đặt đồ xuống, kéo Lương Hoài Tự vào nhà rồi rót cho hắn ta một chén nước. “Bây giờ còn chỗ nào không thoải mái không? Đầu có đau không?” Thấy hắn ta lắc đầu, ta mới yên tâm xoay người sang bàn viết đơn thuốc. “Vậy thì tốt…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...