1 Ba tháng trước, ta nhận được nhiệm vụ tổng bộ. Đối tượng công lược lần này là một nam nhân đeo ngọc bội hoa văn rồng. Phóng tầm mắt khắp Tấn triều, nam nhân dám đeo ngọc bội hoa văn rồng tượng trưng cho hoàng quyền tối thượng, chỉ có đương kim thánh thượng Tiêu Cẩn. Ta rất nhanh tập trung vào mục tiêu, tiếp theo ngày hội Nguyên Tiêu hoàng đế đi thưởng ngoạn, cố ý ở trên đường Trường An bị người đuổi giết, điềm đạm đáng yêu nhào vào trong lòng hắn. "Đại hiệp, cứu mạng!" Ta đáng thương lau đi nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt, khóc nức nở ăn đậu hũ của hắn. Không hổ là kỳ tài luyện võ. Nhìn cái cơ bụng này xem. Ừmm thơm quá. Hắn tựa hồ là lần đầu tiên chạm vào nữ nhân, thân thể cứng ngắc hồi lâu, mới chậm rãi đưa tay ôm lấy ta. Chờ thủ hạ của hắn ba lần hai trừ tiêu diệt đám côn đồ kia, ta mới giống như là từ trong hoảng sợ phục hồi tinh thần, rụt rè hướng hắn nói cám ơn. "Hôm nay nhờ có công tử cứu tiểu nữ tử, nếu không, nếu không..." Nói xong lại che mặt khóc hu hu. Ta đợi…
Chương 29
Ký Chủ Công Lược Nhầm Người Rồi - A ChiếtTác giả: A Chiết/阿折Truyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không1 Ba tháng trước, ta nhận được nhiệm vụ tổng bộ. Đối tượng công lược lần này là một nam nhân đeo ngọc bội hoa văn rồng. Phóng tầm mắt khắp Tấn triều, nam nhân dám đeo ngọc bội hoa văn rồng tượng trưng cho hoàng quyền tối thượng, chỉ có đương kim thánh thượng Tiêu Cẩn. Ta rất nhanh tập trung vào mục tiêu, tiếp theo ngày hội Nguyên Tiêu hoàng đế đi thưởng ngoạn, cố ý ở trên đường Trường An bị người đuổi giết, điềm đạm đáng yêu nhào vào trong lòng hắn. "Đại hiệp, cứu mạng!" Ta đáng thương lau đi nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt, khóc nức nở ăn đậu hũ của hắn. Không hổ là kỳ tài luyện võ. Nhìn cái cơ bụng này xem. Ừmm thơm quá. Hắn tựa hồ là lần đầu tiên chạm vào nữ nhân, thân thể cứng ngắc hồi lâu, mới chậm rãi đưa tay ôm lấy ta. Chờ thủ hạ của hắn ba lần hai trừ tiêu diệt đám côn đồ kia, ta mới giống như là từ trong hoảng sợ phục hồi tinh thần, rụt rè hướng hắn nói cám ơn. "Hôm nay nhờ có công tử cứu tiểu nữ tử, nếu không, nếu không..." Nói xong lại che mặt khóc hu hu. Ta đợi… 29Trong nháy mắt, dường như thiên địa vạn vật đều hóa thành hư vô, ở một mảnh hư không, ta chỉ có thể nghe thấy thanh âm bình tĩnh của Tịch Không đại sư chậm rãi vang lên bên tai ta: "Ngươi có biết trước khi ngươi tấn công đại điện, bệ hạ đã sớm dự đoán được tất cả. Khi đó bệ hạ từng triệu kiến ta, hỏi ta trên đời này có thật sự có người không thuộc về thế giới này hay không, hoặc là, người có thật sự có kiếp sau hay không?"Ta hô hấp căng thẳng, lại nghe thấy thanh âm của mình bình tĩnh như vậy, nhẹ nhàng như vậy. Ta hỏi đại sư: "Đại sư lúc đó trả lời như thế nào?"Đại sư nói: "Ta nói, có. Đều có.”“Sau đó bệ hạ lại hỏi ta, như thế nào có kiếp sau.”"Bệ hạ nói hắn có một người ngưỡng mộ trong lòng, đời này yêu mà không được, hắn tự biết đã không có khả năng, chỉ cầu kiếp sau, nàng có thể cho hắn một cơ hội. Vì vậy ta sinh lòng thương hại, phá hư giới luật Phật môn..."“Mấy ngày trước, bệ hạ lại tới hỏi ta, như thế nào mới có thể lưu lại một người không thuộc về thế giới này.”“Ta nói, trở thành khí vận chi tử mới của thế giới này. Khiến thế giới lâm vào tình trạng sắp sụp đổ, tìm đường sống trong cõi chết.”“Nương nương, hôm nay ta nói với người những lời này, vốn không nên có tư tâm, nhưng hôm nay bệ hạ dự định đuổi tận g.i.ế.c tuyệt tất cả những người biết được việc này, ta sắp tọa hóa, không có khả năng đem chuyện hoang đường như vậy tiết lộ nửa phần, kính xin nương nương cứu mấy vị tiểu đệ tử không hề biết chuyện của ta, coi như là tích đức cho bệ hạ.”Ta không biết mình đã ra khỏi căn phòng nhỏ này bằng cách nào, chỉ là khi định thần lại, người đã đi ra khỏi căn phòng đó.Lúc này mặt trời lặn ở Tây Sơn, xa xa mặt trời lặn màu cam nhìn càng ấm áp, đẹp như một bức tranh.Ta ngơ ngác nhìn hoàng hôn, chợt hình như cảm thấy điều gì đó nên nheo mắt nhìn về phía trước. Ở phía xa con đường cung điện có tường đỏ, dưới ánh hoàng hôn đẹp đẽ, có một bóng người cao lớn lặng lẽ đứng, khuôn mặt góc cạnh ẩn trong ánh sáng dịu dàng, toàn thân tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt. Sau khi nhận ra người đó là ai, nước mắt ta trào ra, ta không kiềm chế được nữa, nhấc váy chạy nhanh về phía hắn.Gió rít bên tai, thổi tung mớ tóc rối trên thái dương và thổi tung chiếc váy dài của ta. Mọi ký ức trong quá khứ dường như đang nhảy múa theo gió, những mảnh vỡ trôi trong tia nắng bé nhỏ. Cuối cùng ta đã hiểu tại sao Mặt dây chuyền ngọc hình rồng lại có hai chủ nhân. Bởi vì ở kiếp trước, người cuối cùng sở hữu nó chính là Chu Hằng. Nước mắt ta rơi xuống và theo gió bay vào không khí.Mà đời này, là Tiêu Cẩn đời trước cầu tẫn Thần Phật, cam nguyện buông bỏ hết thảy, không tiếc c.h.ế.t dưới lưỡi kiếm của ta, mới đổi lấy sống lại một lần.Nước mắt giống như mở cửa ngăn không được, ta không quan tâm chạy về phía nam tử tuấn dật dang rộng hai tay về phía ta, giống như lần đầu gặp gỡ giống như con bướm nhào vào trong lòng hắn.Hắn cũng mỉm cười đón lấy ta như lần đầu gặp mặt, trong lòng tràn đầy đều là ta.Từ nay về sau, trong mắt ta không còn nhìn thấy người khác.Cuộc đời này, có hắn, là đủ rồi.
Ký Chủ Công Lược Nhầm Người Rồi - A ChiếtTác giả: A Chiết/阿折Truyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không1 Ba tháng trước, ta nhận được nhiệm vụ tổng bộ. Đối tượng công lược lần này là một nam nhân đeo ngọc bội hoa văn rồng. Phóng tầm mắt khắp Tấn triều, nam nhân dám đeo ngọc bội hoa văn rồng tượng trưng cho hoàng quyền tối thượng, chỉ có đương kim thánh thượng Tiêu Cẩn. Ta rất nhanh tập trung vào mục tiêu, tiếp theo ngày hội Nguyên Tiêu hoàng đế đi thưởng ngoạn, cố ý ở trên đường Trường An bị người đuổi giết, điềm đạm đáng yêu nhào vào trong lòng hắn. "Đại hiệp, cứu mạng!" Ta đáng thương lau đi nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt, khóc nức nở ăn đậu hũ của hắn. Không hổ là kỳ tài luyện võ. Nhìn cái cơ bụng này xem. Ừmm thơm quá. Hắn tựa hồ là lần đầu tiên chạm vào nữ nhân, thân thể cứng ngắc hồi lâu, mới chậm rãi đưa tay ôm lấy ta. Chờ thủ hạ của hắn ba lần hai trừ tiêu diệt đám côn đồ kia, ta mới giống như là từ trong hoảng sợ phục hồi tinh thần, rụt rè hướng hắn nói cám ơn. "Hôm nay nhờ có công tử cứu tiểu nữ tử, nếu không, nếu không..." Nói xong lại che mặt khóc hu hu. Ta đợi… 29Trong nháy mắt, dường như thiên địa vạn vật đều hóa thành hư vô, ở một mảnh hư không, ta chỉ có thể nghe thấy thanh âm bình tĩnh của Tịch Không đại sư chậm rãi vang lên bên tai ta: "Ngươi có biết trước khi ngươi tấn công đại điện, bệ hạ đã sớm dự đoán được tất cả. Khi đó bệ hạ từng triệu kiến ta, hỏi ta trên đời này có thật sự có người không thuộc về thế giới này hay không, hoặc là, người có thật sự có kiếp sau hay không?"Ta hô hấp căng thẳng, lại nghe thấy thanh âm của mình bình tĩnh như vậy, nhẹ nhàng như vậy. Ta hỏi đại sư: "Đại sư lúc đó trả lời như thế nào?"Đại sư nói: "Ta nói, có. Đều có.”“Sau đó bệ hạ lại hỏi ta, như thế nào có kiếp sau.”"Bệ hạ nói hắn có một người ngưỡng mộ trong lòng, đời này yêu mà không được, hắn tự biết đã không có khả năng, chỉ cầu kiếp sau, nàng có thể cho hắn một cơ hội. Vì vậy ta sinh lòng thương hại, phá hư giới luật Phật môn..."“Mấy ngày trước, bệ hạ lại tới hỏi ta, như thế nào mới có thể lưu lại một người không thuộc về thế giới này.”“Ta nói, trở thành khí vận chi tử mới của thế giới này. Khiến thế giới lâm vào tình trạng sắp sụp đổ, tìm đường sống trong cõi chết.”“Nương nương, hôm nay ta nói với người những lời này, vốn không nên có tư tâm, nhưng hôm nay bệ hạ dự định đuổi tận g.i.ế.c tuyệt tất cả những người biết được việc này, ta sắp tọa hóa, không có khả năng đem chuyện hoang đường như vậy tiết lộ nửa phần, kính xin nương nương cứu mấy vị tiểu đệ tử không hề biết chuyện của ta, coi như là tích đức cho bệ hạ.”Ta không biết mình đã ra khỏi căn phòng nhỏ này bằng cách nào, chỉ là khi định thần lại, người đã đi ra khỏi căn phòng đó.Lúc này mặt trời lặn ở Tây Sơn, xa xa mặt trời lặn màu cam nhìn càng ấm áp, đẹp như một bức tranh.Ta ngơ ngác nhìn hoàng hôn, chợt hình như cảm thấy điều gì đó nên nheo mắt nhìn về phía trước. Ở phía xa con đường cung điện có tường đỏ, dưới ánh hoàng hôn đẹp đẽ, có một bóng người cao lớn lặng lẽ đứng, khuôn mặt góc cạnh ẩn trong ánh sáng dịu dàng, toàn thân tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt. Sau khi nhận ra người đó là ai, nước mắt ta trào ra, ta không kiềm chế được nữa, nhấc váy chạy nhanh về phía hắn.Gió rít bên tai, thổi tung mớ tóc rối trên thái dương và thổi tung chiếc váy dài của ta. Mọi ký ức trong quá khứ dường như đang nhảy múa theo gió, những mảnh vỡ trôi trong tia nắng bé nhỏ. Cuối cùng ta đã hiểu tại sao Mặt dây chuyền ngọc hình rồng lại có hai chủ nhân. Bởi vì ở kiếp trước, người cuối cùng sở hữu nó chính là Chu Hằng. Nước mắt ta rơi xuống và theo gió bay vào không khí.Mà đời này, là Tiêu Cẩn đời trước cầu tẫn Thần Phật, cam nguyện buông bỏ hết thảy, không tiếc c.h.ế.t dưới lưỡi kiếm của ta, mới đổi lấy sống lại một lần.Nước mắt giống như mở cửa ngăn không được, ta không quan tâm chạy về phía nam tử tuấn dật dang rộng hai tay về phía ta, giống như lần đầu gặp gỡ giống như con bướm nhào vào trong lòng hắn.Hắn cũng mỉm cười đón lấy ta như lần đầu gặp mặt, trong lòng tràn đầy đều là ta.Từ nay về sau, trong mắt ta không còn nhìn thấy người khác.Cuộc đời này, có hắn, là đủ rồi.
Ký Chủ Công Lược Nhầm Người Rồi - A ChiếtTác giả: A Chiết/阿折Truyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không1 Ba tháng trước, ta nhận được nhiệm vụ tổng bộ. Đối tượng công lược lần này là một nam nhân đeo ngọc bội hoa văn rồng. Phóng tầm mắt khắp Tấn triều, nam nhân dám đeo ngọc bội hoa văn rồng tượng trưng cho hoàng quyền tối thượng, chỉ có đương kim thánh thượng Tiêu Cẩn. Ta rất nhanh tập trung vào mục tiêu, tiếp theo ngày hội Nguyên Tiêu hoàng đế đi thưởng ngoạn, cố ý ở trên đường Trường An bị người đuổi giết, điềm đạm đáng yêu nhào vào trong lòng hắn. "Đại hiệp, cứu mạng!" Ta đáng thương lau đi nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt, khóc nức nở ăn đậu hũ của hắn. Không hổ là kỳ tài luyện võ. Nhìn cái cơ bụng này xem. Ừmm thơm quá. Hắn tựa hồ là lần đầu tiên chạm vào nữ nhân, thân thể cứng ngắc hồi lâu, mới chậm rãi đưa tay ôm lấy ta. Chờ thủ hạ của hắn ba lần hai trừ tiêu diệt đám côn đồ kia, ta mới giống như là từ trong hoảng sợ phục hồi tinh thần, rụt rè hướng hắn nói cám ơn. "Hôm nay nhờ có công tử cứu tiểu nữ tử, nếu không, nếu không..." Nói xong lại che mặt khóc hu hu. Ta đợi… 29Trong nháy mắt, dường như thiên địa vạn vật đều hóa thành hư vô, ở một mảnh hư không, ta chỉ có thể nghe thấy thanh âm bình tĩnh của Tịch Không đại sư chậm rãi vang lên bên tai ta: "Ngươi có biết trước khi ngươi tấn công đại điện, bệ hạ đã sớm dự đoán được tất cả. Khi đó bệ hạ từng triệu kiến ta, hỏi ta trên đời này có thật sự có người không thuộc về thế giới này hay không, hoặc là, người có thật sự có kiếp sau hay không?"Ta hô hấp căng thẳng, lại nghe thấy thanh âm của mình bình tĩnh như vậy, nhẹ nhàng như vậy. Ta hỏi đại sư: "Đại sư lúc đó trả lời như thế nào?"Đại sư nói: "Ta nói, có. Đều có.”“Sau đó bệ hạ lại hỏi ta, như thế nào có kiếp sau.”"Bệ hạ nói hắn có một người ngưỡng mộ trong lòng, đời này yêu mà không được, hắn tự biết đã không có khả năng, chỉ cầu kiếp sau, nàng có thể cho hắn một cơ hội. Vì vậy ta sinh lòng thương hại, phá hư giới luật Phật môn..."“Mấy ngày trước, bệ hạ lại tới hỏi ta, như thế nào mới có thể lưu lại một người không thuộc về thế giới này.”“Ta nói, trở thành khí vận chi tử mới của thế giới này. Khiến thế giới lâm vào tình trạng sắp sụp đổ, tìm đường sống trong cõi chết.”“Nương nương, hôm nay ta nói với người những lời này, vốn không nên có tư tâm, nhưng hôm nay bệ hạ dự định đuổi tận g.i.ế.c tuyệt tất cả những người biết được việc này, ta sắp tọa hóa, không có khả năng đem chuyện hoang đường như vậy tiết lộ nửa phần, kính xin nương nương cứu mấy vị tiểu đệ tử không hề biết chuyện của ta, coi như là tích đức cho bệ hạ.”Ta không biết mình đã ra khỏi căn phòng nhỏ này bằng cách nào, chỉ là khi định thần lại, người đã đi ra khỏi căn phòng đó.Lúc này mặt trời lặn ở Tây Sơn, xa xa mặt trời lặn màu cam nhìn càng ấm áp, đẹp như một bức tranh.Ta ngơ ngác nhìn hoàng hôn, chợt hình như cảm thấy điều gì đó nên nheo mắt nhìn về phía trước. Ở phía xa con đường cung điện có tường đỏ, dưới ánh hoàng hôn đẹp đẽ, có một bóng người cao lớn lặng lẽ đứng, khuôn mặt góc cạnh ẩn trong ánh sáng dịu dàng, toàn thân tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt. Sau khi nhận ra người đó là ai, nước mắt ta trào ra, ta không kiềm chế được nữa, nhấc váy chạy nhanh về phía hắn.Gió rít bên tai, thổi tung mớ tóc rối trên thái dương và thổi tung chiếc váy dài của ta. Mọi ký ức trong quá khứ dường như đang nhảy múa theo gió, những mảnh vỡ trôi trong tia nắng bé nhỏ. Cuối cùng ta đã hiểu tại sao Mặt dây chuyền ngọc hình rồng lại có hai chủ nhân. Bởi vì ở kiếp trước, người cuối cùng sở hữu nó chính là Chu Hằng. Nước mắt ta rơi xuống và theo gió bay vào không khí.Mà đời này, là Tiêu Cẩn đời trước cầu tẫn Thần Phật, cam nguyện buông bỏ hết thảy, không tiếc c.h.ế.t dưới lưỡi kiếm của ta, mới đổi lấy sống lại một lần.Nước mắt giống như mở cửa ngăn không được, ta không quan tâm chạy về phía nam tử tuấn dật dang rộng hai tay về phía ta, giống như lần đầu gặp gỡ giống như con bướm nhào vào trong lòng hắn.Hắn cũng mỉm cười đón lấy ta như lần đầu gặp mặt, trong lòng tràn đầy đều là ta.Từ nay về sau, trong mắt ta không còn nhìn thấy người khác.Cuộc đời này, có hắn, là đủ rồi.