Tác giả:

1. Ta bần thần mãi chưa thể lấy lại bình tĩnh, nước trà trong cốc sánh ra tay cũng đủ chứng minh lòng ta đang bối rối thế nào. “A Uyển!” Bùi Tịch lo lắng nhìn bàn tay ửng đỏ vì bỏng của ta. Chưa kịp tiến bước đến gần ta, chàng đã bị vây trong vòng bóng hình xinh đẹp, thướt tha khác. Khác với lời tuyên bố chủ quyền hùng hồn ban nãy với ta. Bây giờ, Phùng Tri Uẩn nước mắt ấm ức rơi đầy mặt nhìn Bùi Tịch. “Điện hạ có biết, ba năm qua thần thiếp đã tìm kiếm người khổ sở biết bao!” Giọng nói thánh thót, nũng nịu đó còn dễ khiến người ta xiêu lòng hơn cả vẻ ngoài của nàng ta nữa. Đến ta nghe xong cũng không kìm được mà đồng cảm với nàng. Bùi Tịch thay đổi sắc mặt. Hai bàn tay đang buông thõng bỗng từ từ đưa lên. Từ từ ôm người con gái kia vào lòng an ủi ngay trước mắt ta. “Là bản Điện hạ có lỗi với nàng, xin lỗi vì đã khiến nàng lo lắng.” Phùng Tri Uẩn lắc đầu,“Điện hạ, người không cần phải xin lỗi thần thiếp. Chúng ta là vợ chồng “nhất thể đông tâm”, bổn phận của thiếp là phải ở bên chăm…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...