"Chẳng lẽ anh cũng không chịu cần tôi sao? Cả đời này không có một người nào cần tôi?" Con ngươi của Hà Loan Loan ướt át ửng đỏ, trên gương mặt trắng nõn yêu kiều đều là thương tâm, cô ngước mắt nhìn người đàn ông xa lạ tuấn lãng kiên cường trước mắt, lúc này không nghĩ được gì cả, môi anh đào nóng hổi chủ động đụng sáp tới hôn một cái. Cố Dục Hàn vốn đã uống rượu, tiếng nói trầm thấp: "Cô Hà, cô..." Hầu kết lại bị hôn một cái, toàn thân anh tê rần, ánh mắt càng thêm u ám. Giờ này khắc này, nếu anh muốn cô, sẽ là, không muốn cô cũng sẽ là tên khốn, đã như vậy... Cố Dục Hàn bóp chặt vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ, trầm thấp nói một câu: "Tôi muốn!" Một trận hỗn loạn, chim chóc trong núi đều bị cả kinh tung cánh bay xa. Chờ lúc Hà Loan Loan tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, phảng phất như muốn vỡ ra từng mảnh. Trong đầu hỗn độn đau nhức, ký ức thi nhau mà tới. Trước khi cô rơi xuống vách núi, uống nhầm thuốc thôi tình mà chị họ Hà Linh Linh cho heo mẹ, bị lão vô lại Vương Lão…
Chương 180
Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia TàiTác giả: Điềm Bồ ĐàoTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Chẳng lẽ anh cũng không chịu cần tôi sao? Cả đời này không có một người nào cần tôi?" Con ngươi của Hà Loan Loan ướt át ửng đỏ, trên gương mặt trắng nõn yêu kiều đều là thương tâm, cô ngước mắt nhìn người đàn ông xa lạ tuấn lãng kiên cường trước mắt, lúc này không nghĩ được gì cả, môi anh đào nóng hổi chủ động đụng sáp tới hôn một cái. Cố Dục Hàn vốn đã uống rượu, tiếng nói trầm thấp: "Cô Hà, cô..." Hầu kết lại bị hôn một cái, toàn thân anh tê rần, ánh mắt càng thêm u ám. Giờ này khắc này, nếu anh muốn cô, sẽ là, không muốn cô cũng sẽ là tên khốn, đã như vậy... Cố Dục Hàn bóp chặt vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ, trầm thấp nói một câu: "Tôi muốn!" Một trận hỗn loạn, chim chóc trong núi đều bị cả kinh tung cánh bay xa. Chờ lúc Hà Loan Loan tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, phảng phất như muốn vỡ ra từng mảnh. Trong đầu hỗn độn đau nhức, ký ức thi nhau mà tới. Trước khi cô rơi xuống vách núi, uống nhầm thuốc thôi tình mà chị họ Hà Linh Linh cho heo mẹ, bị lão vô lại Vương Lão… Dương Ba hút một hơi thuốc: “Cậu ta lấy quân công ra đổi, lần trước Cố Dục Hàn tới núi tuyết làm nhiệm vụ nhận được huân chương hạng hai, được khen thưởng tiền, nhưng thật ra không chỉ có như thế. Cậu ta... đồng ý làm một chuyện chỉ để Hà Loan Loan có cuộc sống tốt hơn một chút.”Cụ thể là cái gì thì Dương Ba không thể nói.Nhưng không thể không thừa nhận, trong lòng anh ta vô cùng chấn động.Cố Dục Hàn có thể vì một người phụ nữ mà làm tới mức này!Có thể nói là chẳng khác gì mang tiền đồ ra đánh đổi.Thật sự đáng giá sao? Anh ta nhìn Hứa Đồng, dù sao đời này anh ta tuyệt đối không vì Hứa Đồng trả giá bất cứ thứ gì.Bây giờ anh ta không dám ly hôn cũng chỉ là sợ ảnh hưởng tới thanh danh của mình, cũng là sợ Hứa Đồng ra ngoài nói bậy.Hứa Đồng thấy Dương Ba không chịu nói, cũng lười hỏi tiếp, chỉ mở miệng nói: “Chính ủy Từ có tìm anh không? Anh ta là người quen của Hà Linh Linh, Dương Ba, em gả cho anh, anh căn bản chẳng thiệt thòi gì cả! Không phải em cũng đang giúp anh đó sao?”Dương Ba lúc này mới hiểu vì sao chính ủy Từ lại tìm anh ta khen ngợi vài câu, thì ra là nể mặt người quen của Hứa Đồng.Nhưng chuyện này quả thật đã khiến tinh thần sa sút của anh ta mấy hôm nay thấy được chút ánh sáng.Hứa Đồng cũng không quá vô dụng đúng không.Nhưng anh ta vẫn không quá kiên nhẫn: “Chỉ là tìm tôi nói mấy câu thôi, có gì hay chứ? Nếu là cô có thể tìm được một người lợi hại như cậu của Cố Dục Hàn làm cậu cô thì mới coi như là có bản lĩnh.”Hứa Đồng không phục: “Dương Ba, tôi cho anh mặt mũi mà anh lại không cần à! Chính ủy Từ tìm anh nói chuyện không phải đã cho anh thể diện lắm rồi sao? Anh còn muốn thế nào? Trong khoảng thời gian này anh gây ra bao chuyện mất mặt anh không biết à? Tôi nói cho anh biết, anh tốt nhất là thành thật sống với tôi, đối tốt với tôi, bằng không anh cũng đừng mong được yên thân!”Hai người lập tức cãi lộn, Hứa Đồng nói càng ngày càng khó nghe, miệng chỉ toàn thốt ra những từ “hèn nhát”, “phế vật”, Dương Ba không thể nhịn được nữa, đạp cửa ra ngoài!Hơn nửa đêm mà hai người lại bắt đầu gây gổ.Hàng xóm bên cạnh cũng không muốn khuyên can nhưng hai người bọn họ quá ồn ào khiến người khác không tài nào ngủ được!Cuối cùng, vẫn là nhóm hàng xóm tới khuyên nửa ngày, Hứa Đồng mới khóc sướt mướt về phòng, Dương Ba cũng tức không chịu đượcLúc này, Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn cũng đang nháo.Khuôn mặt nhỏ của Hà Loan Loan đỏ bừng, liều mạng muốn bò ra khỏi chăn, tay nhỏ bị lại bị bàn tay to của người đàn ông nắm chặt.“Không phải mới nãy còn nói thích anh sao? Mới một lần đã chạy, thích của em có thời hạn sử dụng ngắn như vậy à?”Cố Dục Hàn ngậm cười, túm cô ôm vào ngực không chịu buông ra.Hà Loan Loan thở hồng hộc: “Người xấu!”Đã nói là hai lần, nhưng một lần anh làm tới hai tiếng! Ai mà chịu nổi!Vì sô pha, nước máy, và bồn cầu tự hoại này mà cô sắp hiến tế cái mạng nhỏ của mình luôn rồi!Huống chi đâu phải chỉ có mình cô dùng mấy thứ kia?“Hu hu, Cố Dục Hàn, anh hư!” Cô giơ tay đánh tới, lại vừa lúc đánh trúng đường cong đầy cơ bắp của anh.Rõ ràng là đánh nhưng nhìn cứ như đang tán tỉnh.Cố Dục Hàn cứ như không biết đau, anh bắt lấy tay nhỏ của cô, say đắm hôn lên: “Hửm, anh chỉ hôn mấy cái thôi, đảm bảo không làm cái gì khác.”Anh nói xong lập tức đè cô xuống, nhấm nháp hương vị khó quên của cô.Hà Loan Loan cứ cười rồi lại khóc, lại mắng, cuối cùng mệt đến mức không chịu được nữa, nhắm mắt nặng nề chìm vào giấc ngủ.Cố Dục Hàn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ôm cô vào ngực, cũng có chút hối hận bản thân đã làm quá mức.Nhưng hai người bọn họ thật sự không thể ngủ chung!Chỉ cần ngủ cùng nhau là anh lại không khống chế được bản thân mình.Chỉ cần nghĩ tới không lâu sau anh phải ra ngoài một thời gian dài, đi làm nhiệm vụ còn nguy hiểm hơn lần đến núi tuyết trước đây, anh lại thấy thẹn với cô.Anh không thẹn với tổ quốc, không thẹn với nhân dân, nhưng sau khi kết hôn, mỗi lần rời đi là anh lại thấy thẹn với vợ mình.Cho nên anh đồng ý nhận lấy nhiệm vụ tổ chức an bài, lại chỉ đề ra một yêu cầu duy nhất, chính là muốn sắp xếp cho cô thỏa đáng, muốn cuộc sống của cô thoải mái dễ chịu.
Dương Ba hút một hơi thuốc: “Cậu ta lấy quân công ra đổi, lần trước Cố Dục Hàn tới núi tuyết làm nhiệm vụ nhận được huân chương hạng hai, được khen thưởng tiền, nhưng thật ra không chỉ có như thế. Cậu ta... đồng ý làm một chuyện chỉ để Hà Loan Loan có cuộc sống tốt hơn một chút.”
Cụ thể là cái gì thì Dương Ba không thể nói.
Nhưng không thể không thừa nhận, trong lòng anh ta vô cùng chấn động.
Cố Dục Hàn có thể vì một người phụ nữ mà làm tới mức này!
Có thể nói là chẳng khác gì mang tiền đồ ra đánh đổi.
Thật sự đáng giá sao? Anh ta nhìn Hứa Đồng, dù sao đời này anh ta tuyệt đối không vì Hứa Đồng trả giá bất cứ thứ gì.
Bây giờ anh ta không dám ly hôn cũng chỉ là sợ ảnh hưởng tới thanh danh của mình, cũng là sợ Hứa Đồng ra ngoài nói bậy.
Hứa Đồng thấy Dương Ba không chịu nói, cũng lười hỏi tiếp, chỉ mở miệng nói: “Chính ủy Từ có tìm anh không? Anh ta là người quen của Hà Linh Linh, Dương Ba, em gả cho anh, anh căn bản chẳng thiệt thòi gì cả! Không phải em cũng đang giúp anh đó sao?”
Dương Ba lúc này mới hiểu vì sao chính ủy Từ lại tìm anh ta khen ngợi vài câu, thì ra là nể mặt người quen của Hứa Đồng.
Nhưng chuyện này quả thật đã khiến tinh thần sa sút của anh ta mấy hôm nay thấy được chút ánh sáng.
Hứa Đồng cũng không quá vô dụng đúng không.
Nhưng anh ta vẫn không quá kiên nhẫn: “Chỉ là tìm tôi nói mấy câu thôi, có gì hay chứ? Nếu là cô có thể tìm được một người lợi hại như cậu của Cố Dục Hàn làm cậu cô thì mới coi như là có bản lĩnh.”
Hứa Đồng không phục: “Dương Ba, tôi cho anh mặt mũi mà anh lại không cần à! Chính ủy Từ tìm anh nói chuyện không phải đã cho anh thể diện lắm rồi sao? Anh còn muốn thế nào? Trong khoảng thời gian này anh gây ra bao chuyện mất mặt anh không biết à? Tôi nói cho anh biết, anh tốt nhất là thành thật sống với tôi, đối tốt với tôi, bằng không anh cũng đừng mong được yên thân!”
Hai người lập tức cãi lộn, Hứa Đồng nói càng ngày càng khó nghe, miệng chỉ toàn thốt ra những từ “hèn nhát”, “phế vật”, Dương Ba không thể nhịn được nữa, đạp cửa ra ngoài!
Hơn nửa đêm mà hai người lại bắt đầu gây gổ.
Hàng xóm bên cạnh cũng không muốn khuyên can nhưng hai người bọn họ quá ồn ào khiến người khác không tài nào ngủ được!
Cuối cùng, vẫn là nhóm hàng xóm tới khuyên nửa ngày, Hứa Đồng mới khóc sướt mướt về phòng, Dương Ba cũng tức không chịu được
Lúc này, Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn cũng đang nháo.
Khuôn mặt nhỏ của Hà Loan Loan đỏ bừng, liều mạng muốn bò ra khỏi chăn, tay nhỏ bị lại bị bàn tay to của người đàn ông nắm chặt.
“Không phải mới nãy còn nói thích anh sao? Mới một lần đã chạy, thích của em có thời hạn sử dụng ngắn như vậy à?”
Cố Dục Hàn ngậm cười, túm cô ôm vào ngực không chịu buông ra.
Hà Loan Loan thở hồng hộc: “Người xấu!”
Đã nói là hai lần, nhưng một lần anh làm tới hai tiếng! Ai mà chịu nổi!
Vì sô pha, nước máy, và bồn cầu tự hoại này mà cô sắp hiến tế cái mạng nhỏ của mình luôn rồi!
Huống chi đâu phải chỉ có mình cô dùng mấy thứ kia?
“Hu hu, Cố Dục Hàn, anh hư!” Cô giơ tay đánh tới, lại vừa lúc đánh trúng đường cong đầy cơ bắp của anh.
Rõ ràng là đánh nhưng nhìn cứ như đang tán tỉnh.
Cố Dục Hàn cứ như không biết đau, anh bắt lấy tay nhỏ của cô, say đắm hôn lên: “Hửm, anh chỉ hôn mấy cái thôi, đảm bảo không làm cái gì khác.”
Anh nói xong lập tức đè cô xuống, nhấm nháp hương vị khó quên của cô.
Hà Loan Loan cứ cười rồi lại khóc, lại mắng, cuối cùng mệt đến mức không chịu được nữa, nhắm mắt nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Cố Dục Hàn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ôm cô vào ngực, cũng có chút hối hận bản thân đã làm quá mức.
Nhưng hai người bọn họ thật sự không thể ngủ chung!
Chỉ cần ngủ cùng nhau là anh lại không khống chế được bản thân mình.
Chỉ cần nghĩ tới không lâu sau anh phải ra ngoài một thời gian dài, đi làm nhiệm vụ còn nguy hiểm hơn lần đến núi tuyết trước đây, anh lại thấy thẹn với cô.
Anh không thẹn với tổ quốc, không thẹn với nhân dân, nhưng sau khi kết hôn, mỗi lần rời đi là anh lại thấy thẹn với vợ mình.
Cho nên anh đồng ý nhận lấy nhiệm vụ tổ chức an bài, lại chỉ đề ra một yêu cầu duy nhất, chính là muốn sắp xếp cho cô thỏa đáng, muốn cuộc sống của cô thoải mái dễ chịu.
Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia TàiTác giả: Điềm Bồ ĐàoTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh"Chẳng lẽ anh cũng không chịu cần tôi sao? Cả đời này không có một người nào cần tôi?" Con ngươi của Hà Loan Loan ướt át ửng đỏ, trên gương mặt trắng nõn yêu kiều đều là thương tâm, cô ngước mắt nhìn người đàn ông xa lạ tuấn lãng kiên cường trước mắt, lúc này không nghĩ được gì cả, môi anh đào nóng hổi chủ động đụng sáp tới hôn một cái. Cố Dục Hàn vốn đã uống rượu, tiếng nói trầm thấp: "Cô Hà, cô..." Hầu kết lại bị hôn một cái, toàn thân anh tê rần, ánh mắt càng thêm u ám. Giờ này khắc này, nếu anh muốn cô, sẽ là, không muốn cô cũng sẽ là tên khốn, đã như vậy... Cố Dục Hàn bóp chặt vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ, trầm thấp nói một câu: "Tôi muốn!" Một trận hỗn loạn, chim chóc trong núi đều bị cả kinh tung cánh bay xa. Chờ lúc Hà Loan Loan tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, phảng phất như muốn vỡ ra từng mảnh. Trong đầu hỗn độn đau nhức, ký ức thi nhau mà tới. Trước khi cô rơi xuống vách núi, uống nhầm thuốc thôi tình mà chị họ Hà Linh Linh cho heo mẹ, bị lão vô lại Vương Lão… Dương Ba hút một hơi thuốc: “Cậu ta lấy quân công ra đổi, lần trước Cố Dục Hàn tới núi tuyết làm nhiệm vụ nhận được huân chương hạng hai, được khen thưởng tiền, nhưng thật ra không chỉ có như thế. Cậu ta... đồng ý làm một chuyện chỉ để Hà Loan Loan có cuộc sống tốt hơn một chút.”Cụ thể là cái gì thì Dương Ba không thể nói.Nhưng không thể không thừa nhận, trong lòng anh ta vô cùng chấn động.Cố Dục Hàn có thể vì một người phụ nữ mà làm tới mức này!Có thể nói là chẳng khác gì mang tiền đồ ra đánh đổi.Thật sự đáng giá sao? Anh ta nhìn Hứa Đồng, dù sao đời này anh ta tuyệt đối không vì Hứa Đồng trả giá bất cứ thứ gì.Bây giờ anh ta không dám ly hôn cũng chỉ là sợ ảnh hưởng tới thanh danh của mình, cũng là sợ Hứa Đồng ra ngoài nói bậy.Hứa Đồng thấy Dương Ba không chịu nói, cũng lười hỏi tiếp, chỉ mở miệng nói: “Chính ủy Từ có tìm anh không? Anh ta là người quen của Hà Linh Linh, Dương Ba, em gả cho anh, anh căn bản chẳng thiệt thòi gì cả! Không phải em cũng đang giúp anh đó sao?”Dương Ba lúc này mới hiểu vì sao chính ủy Từ lại tìm anh ta khen ngợi vài câu, thì ra là nể mặt người quen của Hứa Đồng.Nhưng chuyện này quả thật đã khiến tinh thần sa sút của anh ta mấy hôm nay thấy được chút ánh sáng.Hứa Đồng cũng không quá vô dụng đúng không.Nhưng anh ta vẫn không quá kiên nhẫn: “Chỉ là tìm tôi nói mấy câu thôi, có gì hay chứ? Nếu là cô có thể tìm được một người lợi hại như cậu của Cố Dục Hàn làm cậu cô thì mới coi như là có bản lĩnh.”Hứa Đồng không phục: “Dương Ba, tôi cho anh mặt mũi mà anh lại không cần à! Chính ủy Từ tìm anh nói chuyện không phải đã cho anh thể diện lắm rồi sao? Anh còn muốn thế nào? Trong khoảng thời gian này anh gây ra bao chuyện mất mặt anh không biết à? Tôi nói cho anh biết, anh tốt nhất là thành thật sống với tôi, đối tốt với tôi, bằng không anh cũng đừng mong được yên thân!”Hai người lập tức cãi lộn, Hứa Đồng nói càng ngày càng khó nghe, miệng chỉ toàn thốt ra những từ “hèn nhát”, “phế vật”, Dương Ba không thể nhịn được nữa, đạp cửa ra ngoài!Hơn nửa đêm mà hai người lại bắt đầu gây gổ.Hàng xóm bên cạnh cũng không muốn khuyên can nhưng hai người bọn họ quá ồn ào khiến người khác không tài nào ngủ được!Cuối cùng, vẫn là nhóm hàng xóm tới khuyên nửa ngày, Hứa Đồng mới khóc sướt mướt về phòng, Dương Ba cũng tức không chịu đượcLúc này, Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn cũng đang nháo.Khuôn mặt nhỏ của Hà Loan Loan đỏ bừng, liều mạng muốn bò ra khỏi chăn, tay nhỏ bị lại bị bàn tay to của người đàn ông nắm chặt.“Không phải mới nãy còn nói thích anh sao? Mới một lần đã chạy, thích của em có thời hạn sử dụng ngắn như vậy à?”Cố Dục Hàn ngậm cười, túm cô ôm vào ngực không chịu buông ra.Hà Loan Loan thở hồng hộc: “Người xấu!”Đã nói là hai lần, nhưng một lần anh làm tới hai tiếng! Ai mà chịu nổi!Vì sô pha, nước máy, và bồn cầu tự hoại này mà cô sắp hiến tế cái mạng nhỏ của mình luôn rồi!Huống chi đâu phải chỉ có mình cô dùng mấy thứ kia?“Hu hu, Cố Dục Hàn, anh hư!” Cô giơ tay đánh tới, lại vừa lúc đánh trúng đường cong đầy cơ bắp của anh.Rõ ràng là đánh nhưng nhìn cứ như đang tán tỉnh.Cố Dục Hàn cứ như không biết đau, anh bắt lấy tay nhỏ của cô, say đắm hôn lên: “Hửm, anh chỉ hôn mấy cái thôi, đảm bảo không làm cái gì khác.”Anh nói xong lập tức đè cô xuống, nhấm nháp hương vị khó quên của cô.Hà Loan Loan cứ cười rồi lại khóc, lại mắng, cuối cùng mệt đến mức không chịu được nữa, nhắm mắt nặng nề chìm vào giấc ngủ.Cố Dục Hàn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ôm cô vào ngực, cũng có chút hối hận bản thân đã làm quá mức.Nhưng hai người bọn họ thật sự không thể ngủ chung!Chỉ cần ngủ cùng nhau là anh lại không khống chế được bản thân mình.Chỉ cần nghĩ tới không lâu sau anh phải ra ngoài một thời gian dài, đi làm nhiệm vụ còn nguy hiểm hơn lần đến núi tuyết trước đây, anh lại thấy thẹn với cô.Anh không thẹn với tổ quốc, không thẹn với nhân dân, nhưng sau khi kết hôn, mỗi lần rời đi là anh lại thấy thẹn với vợ mình.Cho nên anh đồng ý nhận lấy nhiệm vụ tổ chức an bài, lại chỉ đề ra một yêu cầu duy nhất, chính là muốn sắp xếp cho cô thỏa đáng, muốn cuộc sống của cô thoải mái dễ chịu.