Năm 192A, Thiên Tân. Tàu hỏa đến ga, phát ra tiếng còi chói tai, ống khói phun ra một chuỗi hơi nước trắng dày đặc. Những hành khách lười biếng xuống xe, xung quanh ồn ào — phu khuân vác và tài xế xe kéo đã chờ cả ngày, giờ mới có khách, cùng tranh giành nhau chen chúc thành một đoàn, náo nhiệt cực kỳ. Lạch cạch. Một đôi giày đỏ xinh đẹp từ bậc tàu nhảy xuống, phát ra âm thanh trong trẻo giữa sự hỗn loạn. “Cô ba, cô không thể nhảy như vậy, cẩn thận bị trật chân!” Sau khi Khương Tố Oánh đứng vững đi thêm hai bước, nghe thấy sự càm ràm của v.ú nuôi, mới quay lại nhìn. Vú nuôi đang chạy theo sau, vì đi bó chân nên rất khó khăn, thân hình béo ục ịch. “Không sao đâu.” Khương Tố Oánh cười nheo mắt lại, “Tôi rất cẩn thận mà.” Cô đặc biệt thích cười, má lúm đồng tiền như muốn ngập tràn mật ngọt, dường như không biết lo âu là gì. Chiếc sườn xám bằng lụa mỏng manh nhẹ nhàng nhô ra chỗ phần ngực, nhìn thì đẹp nhưng lại quá ngắn, để lộ một phần cánh tay trắng trẻo. Thời điểm đó, những cô gái đứng…

Chương 38

Phong Cốt - Nhất Chích Tiểu Hỏa ThốiTác giả: Nhất Chích Tiểu Hỏa ThốiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNăm 192A, Thiên Tân. Tàu hỏa đến ga, phát ra tiếng còi chói tai, ống khói phun ra một chuỗi hơi nước trắng dày đặc. Những hành khách lười biếng xuống xe, xung quanh ồn ào — phu khuân vác và tài xế xe kéo đã chờ cả ngày, giờ mới có khách, cùng tranh giành nhau chen chúc thành một đoàn, náo nhiệt cực kỳ. Lạch cạch. Một đôi giày đỏ xinh đẹp từ bậc tàu nhảy xuống, phát ra âm thanh trong trẻo giữa sự hỗn loạn. “Cô ba, cô không thể nhảy như vậy, cẩn thận bị trật chân!” Sau khi Khương Tố Oánh đứng vững đi thêm hai bước, nghe thấy sự càm ràm của v.ú nuôi, mới quay lại nhìn. Vú nuôi đang chạy theo sau, vì đi bó chân nên rất khó khăn, thân hình béo ục ịch. “Không sao đâu.” Khương Tố Oánh cười nheo mắt lại, “Tôi rất cẩn thận mà.” Cô đặc biệt thích cười, má lúm đồng tiền như muốn ngập tràn mật ngọt, dường như không biết lo âu là gì. Chiếc sườn xám bằng lụa mỏng manh nhẹ nhàng nhô ra chỗ phần ngực, nhìn thì đẹp nhưng lại quá ngắn, để lộ một phần cánh tay trắng trẻo. Thời điểm đó, những cô gái đứng… Nhị gia đính ước với Khương Tố Oánh, lão Tôn đến giờ vẫn không hiểu tại sao — Khương Tố Oánh thiếu nhiều tính cách dịu dàng, theo ông ta thấy hoàn toàn không xứng với Nhị gia. Nhưng trong thành phố có nhiều cô gái thanh tú, Nhị gia đều không để mắt, lại chỉ để ý đến một người không quy củ như vậy.Có lẽ đây chính là vương bát nhìn đậu xanh*?*Rùa nhìn đậu xanh, mắt lớn trừng mắt nhỏ. Người ta nói rằng nếu đặt một hạt đậu xanh trước mặt rùa, nó sẽ chăm chú nhìn hạt đậu đó không nhúc nhích. Câu này mô tả dáng vẻ hai người nhìn nhau không động đậy.Hình dung vương bát thì không được, nếu Nhị gia biết chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t ông ta!Trong bụng lão Tôn tự xoay chuyển nhiều vòng, cuối cùng thốt ra một câu nhỏ, mặt mày tươi cười: “Cô ba Khương mấy ngày nay đều ngoan ngoãn ở nhà, không đi đâu cả, đặc biệt nghe lời gia.”Vừa nói, vừa cố ý quan sát sắc mặt của chủ nhân.Liêu Hải Bình hơi gật đầu, sắc mặt trầm tĩnh. Dù không lên tiếng, nhưng cũng không mắng ông ta lải nhải.Lão Tôn là người thông minh, lập tức biết rằng câu này khiến Nhị gia cảm thấy thoải mái.Chủ thoải mái, thì việc này có thể làm.Lão Tôn cười hì hì, lộ ra hàm răng thưa, tiếp tục tâng bốc: “Tôi thấy cô Khương có lẽ đã bị sức hút của Nhị gia chinh phục, đối với gia vừa gặp đã thương, một lòng yêu mến!”Lại là “chinh phục”, lại là “vừa gặp đã thương”, những lời nịnh hót như núi lở đất rung. Nếu không kịp dừng lại, thì giây tiếp theo chắc chắn sẽ miêu tả Nhị gia như một nam hồ ly.Liêu Hải Bình không nghe nổi, liếc lão Tôn một cái, nhẹ giọng nói: “Đủ rồi.”Lão Tôn lập tức im lặng, chỉ tiếc là những lời nịnh hót còn lại nuốt xuống quá nhanh, khiến ông ta đánh ợ một cái.Liêu Hải Bình thấy ông ta chướng mắt, dứt khoát đuổi ông ta đi: “Tạm thời để chuyện đó sang một bên, nếu có động tĩnh gì thì hãy nói.”“Vâng.” Lần này lão Tôn thật sự rời đi.Ông ta đã biến mất không còn bóng dáng, nhưng những lời vừa nói vẫn còn lơ lửng trong không khí. Liêu Hải Bình cảm thấy lão Tôn quá láu cá, miệng lưỡi lắt léo, sớm muộn gì cũng sẽ bị ăn đòn.Bởi vì trước đây khi đi với cha đến thảo nguyên Bá Thượng, Liêu Hải Bình đã thấy việc nuôi chim ưng. Cả quá trình này trong mười ngày nửa tháng không thể xong được, tuyệt đối không giống như những gì lão Tôn nói về “vừa gặp đã thương”, chỉ trong chớp mắt đã thay đổi lòng dạ.Đó là rất lâu trước đây, khi hắn bảy, tám tuổi.Lúc đó mẹ đã mất, Liêu Hải Bình không thích chơi với mấy anh em — Bọn họ đều là con của vợ lẽ. Để tránh ồn ào, ban ngày hắn ngủ trong lều, tối lén lút ra ngoài xem nuôi chim ưng.Người huấn luyện chim ưng thức suốt đêm, dùng gậy gõ vào giá, chỉ để cho chim không nhắm mắt. Người và chim so tài tinh thần, dù là chim săn mồi hung dữ thế nào, sau khi trải qua quá trình rửa dạ dày, tắm rửa, và bị gõ như vậy, cuối cùng cũng sẽ gầy gò như một đống xương. Bịch một tiếng rơi xuống đất, đầu kiêu ngạo cúi xuống.Có lẽ trong mọi cuộc thi thế gian, kẻ thắng luôn là kẻ tàn nhẫn nhất.Bút lông nhúng đầy mực, thấm vào lông sói thô to chìm xuống. Liêu Hải Bình lấy lại tinh thần, trước khi mực rơi xuống, hắn đã ghi những con số đã tính được một nửa lên giấy, chữ viết nho nhỏ gọn gàng.Viết được vài trang, lại nghe thấy tiếng bước chân ở cửa truyền đến.Liêu Hải Bình nghĩ lão Tôn vừa nói chưa hết lại quay lại, nên không ngẩng đầu hỏi: “Còn việc gì nữa không?”“Không có gì, chỉ là đến ngồi một chút.” Giọng nói trong trẻo ngọt ngào, hoàn toàn không giống giọng vịt đực của lão Tôn, “Không chào đón sao?”Liêu Hải Bình dừng lại, ngẩng mặt lên, phát hiện ra Khương Tố Oánh đang đứng ở cửa.Cô rõ ràng đã trang điểm, tay cầm túi xách và ô, mặc bộ sườn xám màu xanh nhạt cắt may vừa vặn. Tóc uốn gọn gàng để sau tai, bông tai kim cương lấp lánh theo từng cử động của cô.Năm ngày trước gặp mặt, cô còn như gà mắt đen sẵn sàng mổ người. Giờ đây bị cấm túc vài ngày, không những không gầy đi, mà còn đẫy đà hơn, cả người càng trở nên rực rỡ.“Nhị gia, ngài xem ai đến.” Lão Tôn đi sau Khương Tố Oánh, nháy mắt với Liêu Hải Bình, vẻ mặt đắc ý vô cùng.Nếu không phải sợ Liêu Hải Bình không giữ được thể diện, ông ta đã muốn bổ sung thêm một câu với Nhị gia: “Ngài còn không tin tôi, xem tôi vừa nói gì!”

Nhị gia đính ước với Khương Tố Oánh, lão Tôn đến giờ vẫn không hiểu tại sao — Khương Tố Oánh thiếu nhiều tính cách dịu dàng, theo ông ta thấy hoàn toàn không xứng với Nhị gia. Nhưng trong thành phố có nhiều cô gái thanh tú, Nhị gia đều không để mắt, lại chỉ để ý đến một người không quy củ như vậy.

Có lẽ đây chính là vương bát nhìn đậu xanh*?

*Rùa nhìn đậu xanh, mắt lớn trừng mắt nhỏ. Người ta nói rằng nếu đặt một hạt đậu xanh trước mặt rùa, nó sẽ chăm chú nhìn hạt đậu đó không nhúc nhích. Câu này mô tả dáng vẻ hai người nhìn nhau không động đậy.

Hình dung vương bát thì không được, nếu Nhị gia biết chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t ông ta!

Trong bụng lão Tôn tự xoay chuyển nhiều vòng, cuối cùng thốt ra một câu nhỏ, mặt mày tươi cười: “Cô ba Khương mấy ngày nay đều ngoan ngoãn ở nhà, không đi đâu cả, đặc biệt nghe lời gia.”

Vừa nói, vừa cố ý quan sát sắc mặt của chủ nhân.

Liêu Hải Bình hơi gật đầu, sắc mặt trầm tĩnh. Dù không lên tiếng, nhưng cũng không mắng ông ta lải nhải.

Lão Tôn là người thông minh, lập tức biết rằng câu này khiến Nhị gia cảm thấy thoải mái.

Chủ thoải mái, thì việc này có thể làm.

Lão Tôn cười hì hì, lộ ra hàm răng thưa, tiếp tục tâng bốc: “Tôi thấy cô Khương có lẽ đã bị sức hút của Nhị gia chinh phục, đối với gia vừa gặp đã thương, một lòng yêu mến!”

Lại là “chinh phục”, lại là “vừa gặp đã thương”, những lời nịnh hót như núi lở đất rung. Nếu không kịp dừng lại, thì giây tiếp theo chắc chắn sẽ miêu tả Nhị gia như một nam hồ ly.

Liêu Hải Bình không nghe nổi, liếc lão Tôn một cái, nhẹ giọng nói: “Đủ rồi.”

Lão Tôn lập tức im lặng, chỉ tiếc là những lời nịnh hót còn lại nuốt xuống quá nhanh, khiến ông ta đánh ợ một cái.

Liêu Hải Bình thấy ông ta chướng mắt, dứt khoát đuổi ông ta đi: “Tạm thời để chuyện đó sang một bên, nếu có động tĩnh gì thì hãy nói.”

“Vâng.” Lần này lão Tôn thật sự rời đi.

Ông ta đã biến mất không còn bóng dáng, nhưng những lời vừa nói vẫn còn lơ lửng trong không khí. Liêu Hải Bình cảm thấy lão Tôn quá láu cá, miệng lưỡi lắt léo, sớm muộn gì cũng sẽ bị ăn đòn.

Bởi vì trước đây khi đi với cha đến thảo nguyên Bá Thượng, Liêu Hải Bình đã thấy việc nuôi chim ưng. Cả quá trình này trong mười ngày nửa tháng không thể xong được, tuyệt đối không giống như những gì lão Tôn nói về “vừa gặp đã thương”, chỉ trong chớp mắt đã thay đổi lòng dạ.

Đó là rất lâu trước đây, khi hắn bảy, tám tuổi.

Lúc đó mẹ đã mất, Liêu Hải Bình không thích chơi với mấy anh em — Bọn họ đều là con của vợ lẽ. Để tránh ồn ào, ban ngày hắn ngủ trong lều, tối lén lút ra ngoài xem nuôi chim ưng.

Người huấn luyện chim ưng thức suốt đêm, dùng gậy gõ vào giá, chỉ để cho chim không nhắm mắt. Người và chim so tài tinh thần, dù là chim săn mồi hung dữ thế nào, sau khi trải qua quá trình rửa dạ dày, tắm rửa, và bị gõ như vậy, cuối cùng cũng sẽ gầy gò như một đống xương. Bịch một tiếng rơi xuống đất, đầu kiêu ngạo cúi xuống.

Có lẽ trong mọi cuộc thi thế gian, kẻ thắng luôn là kẻ tàn nhẫn nhất.

Bút lông nhúng đầy mực, thấm vào lông sói thô to chìm xuống. Liêu Hải Bình lấy lại tinh thần, trước khi mực rơi xuống, hắn đã ghi những con số đã tính được một nửa lên giấy, chữ viết nho nhỏ gọn gàng.

Viết được vài trang, lại nghe thấy tiếng bước chân ở cửa truyền đến.

Liêu Hải Bình nghĩ lão Tôn vừa nói chưa hết lại quay lại, nên không ngẩng đầu hỏi: “Còn việc gì nữa không?”

“Không có gì, chỉ là đến ngồi một chút.” Giọng nói trong trẻo ngọt ngào, hoàn toàn không giống giọng vịt đực của lão Tôn, “Không chào đón sao?”

Liêu Hải Bình dừng lại, ngẩng mặt lên, phát hiện ra Khương Tố Oánh đang đứng ở cửa.

Cô rõ ràng đã trang điểm, tay cầm túi xách và ô, mặc bộ sườn xám màu xanh nhạt cắt may vừa vặn. Tóc uốn gọn gàng để sau tai, bông tai kim cương lấp lánh theo từng cử động của cô.

Năm ngày trước gặp mặt, cô còn như gà mắt đen sẵn sàng mổ người. Giờ đây bị cấm túc vài ngày, không những không gầy đi, mà còn đẫy đà hơn, cả người càng trở nên rực rỡ.

“Nhị gia, ngài xem ai đến.” Lão Tôn đi sau Khương Tố Oánh, nháy mắt với Liêu Hải Bình, vẻ mặt đắc ý vô cùng.

Nếu không phải sợ Liêu Hải Bình không giữ được thể diện, ông ta đã muốn bổ sung thêm một câu với Nhị gia: “Ngài còn không tin tôi, xem tôi vừa nói gì!”

Phong Cốt - Nhất Chích Tiểu Hỏa ThốiTác giả: Nhất Chích Tiểu Hỏa ThốiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNăm 192A, Thiên Tân. Tàu hỏa đến ga, phát ra tiếng còi chói tai, ống khói phun ra một chuỗi hơi nước trắng dày đặc. Những hành khách lười biếng xuống xe, xung quanh ồn ào — phu khuân vác và tài xế xe kéo đã chờ cả ngày, giờ mới có khách, cùng tranh giành nhau chen chúc thành một đoàn, náo nhiệt cực kỳ. Lạch cạch. Một đôi giày đỏ xinh đẹp từ bậc tàu nhảy xuống, phát ra âm thanh trong trẻo giữa sự hỗn loạn. “Cô ba, cô không thể nhảy như vậy, cẩn thận bị trật chân!” Sau khi Khương Tố Oánh đứng vững đi thêm hai bước, nghe thấy sự càm ràm của v.ú nuôi, mới quay lại nhìn. Vú nuôi đang chạy theo sau, vì đi bó chân nên rất khó khăn, thân hình béo ục ịch. “Không sao đâu.” Khương Tố Oánh cười nheo mắt lại, “Tôi rất cẩn thận mà.” Cô đặc biệt thích cười, má lúm đồng tiền như muốn ngập tràn mật ngọt, dường như không biết lo âu là gì. Chiếc sườn xám bằng lụa mỏng manh nhẹ nhàng nhô ra chỗ phần ngực, nhìn thì đẹp nhưng lại quá ngắn, để lộ một phần cánh tay trắng trẻo. Thời điểm đó, những cô gái đứng… Nhị gia đính ước với Khương Tố Oánh, lão Tôn đến giờ vẫn không hiểu tại sao — Khương Tố Oánh thiếu nhiều tính cách dịu dàng, theo ông ta thấy hoàn toàn không xứng với Nhị gia. Nhưng trong thành phố có nhiều cô gái thanh tú, Nhị gia đều không để mắt, lại chỉ để ý đến một người không quy củ như vậy.Có lẽ đây chính là vương bát nhìn đậu xanh*?*Rùa nhìn đậu xanh, mắt lớn trừng mắt nhỏ. Người ta nói rằng nếu đặt một hạt đậu xanh trước mặt rùa, nó sẽ chăm chú nhìn hạt đậu đó không nhúc nhích. Câu này mô tả dáng vẻ hai người nhìn nhau không động đậy.Hình dung vương bát thì không được, nếu Nhị gia biết chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t ông ta!Trong bụng lão Tôn tự xoay chuyển nhiều vòng, cuối cùng thốt ra một câu nhỏ, mặt mày tươi cười: “Cô ba Khương mấy ngày nay đều ngoan ngoãn ở nhà, không đi đâu cả, đặc biệt nghe lời gia.”Vừa nói, vừa cố ý quan sát sắc mặt của chủ nhân.Liêu Hải Bình hơi gật đầu, sắc mặt trầm tĩnh. Dù không lên tiếng, nhưng cũng không mắng ông ta lải nhải.Lão Tôn là người thông minh, lập tức biết rằng câu này khiến Nhị gia cảm thấy thoải mái.Chủ thoải mái, thì việc này có thể làm.Lão Tôn cười hì hì, lộ ra hàm răng thưa, tiếp tục tâng bốc: “Tôi thấy cô Khương có lẽ đã bị sức hút của Nhị gia chinh phục, đối với gia vừa gặp đã thương, một lòng yêu mến!”Lại là “chinh phục”, lại là “vừa gặp đã thương”, những lời nịnh hót như núi lở đất rung. Nếu không kịp dừng lại, thì giây tiếp theo chắc chắn sẽ miêu tả Nhị gia như một nam hồ ly.Liêu Hải Bình không nghe nổi, liếc lão Tôn một cái, nhẹ giọng nói: “Đủ rồi.”Lão Tôn lập tức im lặng, chỉ tiếc là những lời nịnh hót còn lại nuốt xuống quá nhanh, khiến ông ta đánh ợ một cái.Liêu Hải Bình thấy ông ta chướng mắt, dứt khoát đuổi ông ta đi: “Tạm thời để chuyện đó sang một bên, nếu có động tĩnh gì thì hãy nói.”“Vâng.” Lần này lão Tôn thật sự rời đi.Ông ta đã biến mất không còn bóng dáng, nhưng những lời vừa nói vẫn còn lơ lửng trong không khí. Liêu Hải Bình cảm thấy lão Tôn quá láu cá, miệng lưỡi lắt léo, sớm muộn gì cũng sẽ bị ăn đòn.Bởi vì trước đây khi đi với cha đến thảo nguyên Bá Thượng, Liêu Hải Bình đã thấy việc nuôi chim ưng. Cả quá trình này trong mười ngày nửa tháng không thể xong được, tuyệt đối không giống như những gì lão Tôn nói về “vừa gặp đã thương”, chỉ trong chớp mắt đã thay đổi lòng dạ.Đó là rất lâu trước đây, khi hắn bảy, tám tuổi.Lúc đó mẹ đã mất, Liêu Hải Bình không thích chơi với mấy anh em — Bọn họ đều là con của vợ lẽ. Để tránh ồn ào, ban ngày hắn ngủ trong lều, tối lén lút ra ngoài xem nuôi chim ưng.Người huấn luyện chim ưng thức suốt đêm, dùng gậy gõ vào giá, chỉ để cho chim không nhắm mắt. Người và chim so tài tinh thần, dù là chim săn mồi hung dữ thế nào, sau khi trải qua quá trình rửa dạ dày, tắm rửa, và bị gõ như vậy, cuối cùng cũng sẽ gầy gò như một đống xương. Bịch một tiếng rơi xuống đất, đầu kiêu ngạo cúi xuống.Có lẽ trong mọi cuộc thi thế gian, kẻ thắng luôn là kẻ tàn nhẫn nhất.Bút lông nhúng đầy mực, thấm vào lông sói thô to chìm xuống. Liêu Hải Bình lấy lại tinh thần, trước khi mực rơi xuống, hắn đã ghi những con số đã tính được một nửa lên giấy, chữ viết nho nhỏ gọn gàng.Viết được vài trang, lại nghe thấy tiếng bước chân ở cửa truyền đến.Liêu Hải Bình nghĩ lão Tôn vừa nói chưa hết lại quay lại, nên không ngẩng đầu hỏi: “Còn việc gì nữa không?”“Không có gì, chỉ là đến ngồi một chút.” Giọng nói trong trẻo ngọt ngào, hoàn toàn không giống giọng vịt đực của lão Tôn, “Không chào đón sao?”Liêu Hải Bình dừng lại, ngẩng mặt lên, phát hiện ra Khương Tố Oánh đang đứng ở cửa.Cô rõ ràng đã trang điểm, tay cầm túi xách và ô, mặc bộ sườn xám màu xanh nhạt cắt may vừa vặn. Tóc uốn gọn gàng để sau tai, bông tai kim cương lấp lánh theo từng cử động của cô.Năm ngày trước gặp mặt, cô còn như gà mắt đen sẵn sàng mổ người. Giờ đây bị cấm túc vài ngày, không những không gầy đi, mà còn đẫy đà hơn, cả người càng trở nên rực rỡ.“Nhị gia, ngài xem ai đến.” Lão Tôn đi sau Khương Tố Oánh, nháy mắt với Liêu Hải Bình, vẻ mặt đắc ý vô cùng.Nếu không phải sợ Liêu Hải Bình không giữ được thể diện, ông ta đã muốn bổ sung thêm một câu với Nhị gia: “Ngài còn không tin tôi, xem tôi vừa nói gì!”

Chương 38