Ta là Ngọc Tử Hành, ba tuổi mồ côi mẹ, năm tuổi mất cha, sáu tuổi tổ mẫu cũng qua đời, đúng là phượng hoàng trong loài người! À không, phải là sao chổi chiếu mệnh thì đúng hơn! Bá phụ liều mình nuôi ta đến năm mười ba tuổi, kết quả là, vừa mới bàn chuyện kết thân với trưởng nam của Đường phủ phía Nam thì hắn ta sốt cao mà chết. Bàn chuyện với thế tử Trần hầu Tây Kinh thì hắn ta lại ngã ngựa mà mất... Những chuyện này khiến cả Đại Yến nghe đến tên ta là kinh hãi. Cho nên mới có câu nói ở Đại Yến rằng có hai vị họ Ngọc có thể dỗ trẻ con khóc đêm: Một là Ngọc tướng quân đến đánh đòn ngươi. Hai là Ngọc Tử Hành muốn làm vợ ngươi. À, Ngọc tướng quân chính là bá phụ ta, cho nên có thể nói là Ngọc gia chúng ta rất có tiếng tăm trong việc dạy dỗ trẻ nhỏ. Đương nhiên, thuộc hạ của bá phụ ta nhiều vô số kể, biết bao người đã cùng ông vào sinh ra tử, cũng không phải không có người bằng lòng hy sinh con trai mình để thỏa mãn nguyện vọng gả ta đi của bá phụ. Nhưng họ đều là những người đã từng bế…
Chương 31
Ngọc Tử Hành - Đậu PhộngTác giả: Đậu PhộngTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTa là Ngọc Tử Hành, ba tuổi mồ côi mẹ, năm tuổi mất cha, sáu tuổi tổ mẫu cũng qua đời, đúng là phượng hoàng trong loài người! À không, phải là sao chổi chiếu mệnh thì đúng hơn! Bá phụ liều mình nuôi ta đến năm mười ba tuổi, kết quả là, vừa mới bàn chuyện kết thân với trưởng nam của Đường phủ phía Nam thì hắn ta sốt cao mà chết. Bàn chuyện với thế tử Trần hầu Tây Kinh thì hắn ta lại ngã ngựa mà mất... Những chuyện này khiến cả Đại Yến nghe đến tên ta là kinh hãi. Cho nên mới có câu nói ở Đại Yến rằng có hai vị họ Ngọc có thể dỗ trẻ con khóc đêm: Một là Ngọc tướng quân đến đánh đòn ngươi. Hai là Ngọc Tử Hành muốn làm vợ ngươi. À, Ngọc tướng quân chính là bá phụ ta, cho nên có thể nói là Ngọc gia chúng ta rất có tiếng tăm trong việc dạy dỗ trẻ nhỏ. Đương nhiên, thuộc hạ của bá phụ ta nhiều vô số kể, biết bao người đã cùng ông vào sinh ra tử, cũng không phải không có người bằng lòng hy sinh con trai mình để thỏa mãn nguyện vọng gả ta đi của bá phụ. Nhưng họ đều là những người đã từng bế… Tên thái giám dẫn đầu mang theo mấy rương châu báu, bị Phúc Bảo ngăn lại ngay ngoài cửa Thư Nguyệt cư."Nghi phi nương nương, người đây là đang kháng chỉ.""Bản cung vốn nên tự mình đến hỏi hoàng thượng, nhưng đêm qua bị khói hun, thân thể không khỏe, không tiện diện thánh. Vậy thì làm phiền ngươi thay bản cung hỏi một chút, bản cung vì chuyện Tư Mã Tiệp dư ăn nhầm hồng hoa mà bị trách mắng quản lý hậu cung không tốt, bị tước đi quyền quản lý, cấm túc mấy tháng nay, hiện giờ người quản lý là Tấn quý phi, trong cung xảy ra hỏa hoạn so với chuyện ăn uống xảy ra sai sót nghiêm trọng hơn nhiều, xin hỏi hoàng thượng sẽ xử trí như thế nào?"Tên thái giám kia nhìn ta với vẻ không thể tin được.“Nghi phi nương nương, cung nữ phóng hỏa kia đã bị bắt, đêm qua đã bị đánh chết.""Bản cung hỏi là cách xử trí người chưởng quản hậu cung!"Tên thái giám không dám trả lời."Nếu hoàng đế không thể công bằng thưởng phạt phân minh, thì chẳng lẽ chỉ có chốn hậu cung này mới loạn sao? Nếu không nhận được câu trả lời của hoàng thượng, bản cung tuyệt đối sẽ không bước ra khỏi Thư Nguyệt cư một bước, cũng tuyệt đối sẽ không ăn một hạt cơm, uống một ngụm nước!"Ta nói xong liền quay đầu trở về Thư Nguyệt cư.Hôm đó, hoàng đế chắc hẳn là nổi trận lôi đình, liên tiếp phái năm sáu tên thái giám đến Thư Nguyệt cư để khiển trách ta.Nào là "không giữ phụ đạo", "vô đức vô hạnh", "ghen ghét đố kỵ", cứ lặp đi lặp lại mãi mấy câu đó, nhàm chán vô cùng.Hôm đó hoàng đế còn cùng Tấn quý phi mở tiệc, dường như hoàn toàn không bị ta ảnh hưởng.Nhưng Tấn quý phi đã mời Thục phi, Hiền phi, Thư tần cùng các phi tần có địa vị cao khác, nhưng không một ai đến dự.Hoàng đế tức giận, sai người đi mời.Thục phi và Thư tần thoái thác với lý do thân thể không khỏe.Hiền phi mặc một thân vải thô đến dự yến tiệc, tháo hết trâm cài trên đầu, hướng hoàng đế hành đại lễ."Hoàng thượng thứ tội, thiếp không muốn cùng kẻ gây họa loạn hậu cung ngồi chung mâm."Hiền phi nhịn nhục nhiều năm, cuối cùng cũng trực tiếp đối đầu với hoàng đế một lần.Hoàng đế chắc hẳn như ngồi trên đống lửa.Ngự Sử đài một đêm dâng lên rất nhiều tấu chương, mắng Tấn quý phi, mắng Kính Dương hầu, mắng Hàm Khang huyện chủ…nói bóng gió mắng hoàng đế.Hiền phi cũng bắt đầu tuyệt thực giống như ta.Tấn quý phi không dám tiếp tục phô trương, vội vàng kết thúc yến tiệc, trở về cung ôm con khóc lóc với hoàng đế.Ngự Sử đài mắng xong thế gia lại tiếp tục mắng…như thế nào, Tấn quý phi của ngươi là bảo bối, nữ nhi nhà chúng ta là cỏ rác sao?Nghi phi xuất thân từ phủ Đại tướng quân, đời đời trung nghĩa, cha càng là vì nước hy sinh, c.h.ế.t không toàn thây, bây giờ cung của nàng ấy bị lửa thiêu, ngay cả một lời công đạo cũng không có?Thỏ c.h.ế.t cáo buồn!Trong số đó, đặc biệt là Hàn gia mắng hăng say nhất. Hàn lão gia từ ở trên triều, cứ mắng tới mắng lui, đến mức sắp ngất xỉu, nhưng mọi người lại không dám để ông ấy ngất.Bởi vì với thể chất của người Hàn gia mà nói, nếu ngất xỉu thì rất dễ mất mạng.Nếu ông ấy có mệnh hệ gì, hoàng đế chắc chắn sẽ bị gán mác hôn quân.Bá phụ lúc này bỗng nhiên kỹ năng diễn xuất bùng nổ: "Chuyện này không thể trách hoàng thượng! Hoàng thượng là một hoàng đế tốt! Trước kia làm gì có chuyện như thế này, mọi người nói xem có đúng không? Chúng ta phải tin tưởng hoàng thượng nhất định sẽ xử lý công bằng!"Hoàng đế bèn lấy cớ thân thể không khỏe, nghỉ triều ba ngày.Kết quả vừa mới về đến hậu cung, lại xảy ra một chuyện lớn.Đại công chúa bị chính cung nữ của mình đập chết.Sóng trước chưa yên, sóng sau đã tới.Lúc đại công chúa chào đời, Thục phi chỉ là một phi tần nhỏ bé, hơn nữa hoàng hậu lại không có con, nên đã đón đại công chúa về nuôi.Tiên hoàng hậu đã nuôi nấng cả đại công chúa và Thẩm Uyên.Thẩm Uyên thì rất bình thường, nhưng đại công chúa lại có tính tình ngang ngược, khó bảo.Đến khi tiên hoàng hậu qua đời, Thục phi đón đại công chúa trở về, thì tính tình nàng ta đã không thể thay đổi được nữa rồi.Đại công chúa thường đánh chửi cung nhân, thủ đoạn tàn nhẫn, trong cung ai ai cũng biết, nhưng bởi vì nàng là hoàng trưởng nữ, cho nên mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua.Tấn quý phi chưởng quản hậu cung sau đó cắt giảm chi tiêu khắp nơi, chỗ của đại công chúa cũng không ngoại lệ, cung nhân giảm bớt, tiêu chuẩn ăn uống hạ thấp, y phục trang sức tốt đều là Tấn quý phi chọn xong rồi mới đến lượt người khác...
Tên thái giám dẫn đầu mang theo mấy rương châu báu, bị Phúc Bảo ngăn lại ngay ngoài cửa Thư Nguyệt cư.
"Nghi phi nương nương, người đây là đang kháng chỉ."
"Bản cung vốn nên tự mình đến hỏi hoàng thượng, nhưng đêm qua bị khói hun, thân thể không khỏe, không tiện diện thánh. Vậy thì làm phiền ngươi thay bản cung hỏi một chút, bản cung vì chuyện Tư Mã Tiệp dư ăn nhầm hồng hoa mà bị trách mắng quản lý hậu cung không tốt, bị tước đi quyền quản lý, cấm túc mấy tháng nay, hiện giờ người quản lý là Tấn quý phi, trong cung xảy ra hỏa hoạn so với chuyện ăn uống xảy ra sai sót nghiêm trọng hơn nhiều, xin hỏi hoàng thượng sẽ xử trí như thế nào?"
Tên thái giám kia nhìn ta với vẻ không thể tin được.
“Nghi phi nương nương, cung nữ phóng hỏa kia đã bị bắt, đêm qua đã bị đánh chết."
"Bản cung hỏi là cách xử trí người chưởng quản hậu cung!"
Tên thái giám không dám trả lời.
"Nếu hoàng đế không thể công bằng thưởng phạt phân minh, thì chẳng lẽ chỉ có chốn hậu cung này mới loạn sao? Nếu không nhận được câu trả lời của hoàng thượng, bản cung tuyệt đối sẽ không bước ra khỏi Thư Nguyệt cư một bước, cũng tuyệt đối sẽ không ăn một hạt cơm, uống một ngụm nước!"
Ta nói xong liền quay đầu trở về Thư Nguyệt cư.
Hôm đó, hoàng đế chắc hẳn là nổi trận lôi đình, liên tiếp phái năm sáu tên thái giám đến Thư Nguyệt cư để khiển trách ta.
Nào là "không giữ phụ đạo", "vô đức vô hạnh", "ghen ghét đố kỵ", cứ lặp đi lặp lại mãi mấy câu đó, nhàm chán vô cùng.
Hôm đó hoàng đế còn cùng Tấn quý phi mở tiệc, dường như hoàn toàn không bị ta ảnh hưởng.
Nhưng Tấn quý phi đã mời Thục phi, Hiền phi, Thư tần cùng các phi tần có địa vị cao khác, nhưng không một ai đến dự.
Hoàng đế tức giận, sai người đi mời.
Thục phi và Thư tần thoái thác với lý do thân thể không khỏe.
Hiền phi mặc một thân vải thô đến dự yến tiệc, tháo hết trâm cài trên đầu, hướng hoàng đế hành đại lễ.
"Hoàng thượng thứ tội, thiếp không muốn cùng kẻ gây họa loạn hậu cung ngồi chung mâm."
Hiền phi nhịn nhục nhiều năm, cuối cùng cũng trực tiếp đối đầu với hoàng đế một lần.
Hoàng đế chắc hẳn như ngồi trên đống lửa.
Ngự Sử đài một đêm dâng lên rất nhiều tấu chương, mắng Tấn quý phi, mắng Kính Dương hầu, mắng Hàm Khang huyện chủ…nói bóng gió mắng hoàng đế.
Hiền phi cũng bắt đầu tuyệt thực giống như ta.
Tấn quý phi không dám tiếp tục phô trương, vội vàng kết thúc yến tiệc, trở về cung ôm con khóc lóc với hoàng đế.
Ngự Sử đài mắng xong thế gia lại tiếp tục mắng…như thế nào, Tấn quý phi của ngươi là bảo bối, nữ nhi nhà chúng ta là cỏ rác sao?
Nghi phi xuất thân từ phủ Đại tướng quân, đời đời trung nghĩa, cha càng là vì nước hy sinh, c.h.ế.t không toàn thây, bây giờ cung của nàng ấy bị lửa thiêu, ngay cả một lời công đạo cũng không có?
Thỏ c.h.ế.t cáo buồn!
Trong số đó, đặc biệt là Hàn gia mắng hăng say nhất. Hàn lão gia từ ở trên triều, cứ mắng tới mắng lui, đến mức sắp ngất xỉu, nhưng mọi người lại không dám để ông ấy ngất.
Bởi vì với thể chất của người Hàn gia mà nói, nếu ngất xỉu thì rất dễ mất mạng.
Nếu ông ấy có mệnh hệ gì, hoàng đế chắc chắn sẽ bị gán mác hôn quân.
Bá phụ lúc này bỗng nhiên kỹ năng diễn xuất bùng nổ: "Chuyện này không thể trách hoàng thượng! Hoàng thượng là một hoàng đế tốt! Trước kia làm gì có chuyện như thế này, mọi người nói xem có đúng không? Chúng ta phải tin tưởng hoàng thượng nhất định sẽ xử lý công bằng!"
Hoàng đế bèn lấy cớ thân thể không khỏe, nghỉ triều ba ngày.
Kết quả vừa mới về đến hậu cung, lại xảy ra một chuyện lớn.
Đại công chúa bị chính cung nữ của mình đập chết.
Sóng trước chưa yên, sóng sau đã tới.
Lúc đại công chúa chào đời, Thục phi chỉ là một phi tần nhỏ bé, hơn nữa hoàng hậu lại không có con, nên đã đón đại công chúa về nuôi.
Tiên hoàng hậu đã nuôi nấng cả đại công chúa và Thẩm Uyên.
Thẩm Uyên thì rất bình thường, nhưng đại công chúa lại có tính tình ngang ngược, khó bảo.
Đến khi tiên hoàng hậu qua đời, Thục phi đón đại công chúa trở về, thì tính tình nàng ta đã không thể thay đổi được nữa rồi.
Đại công chúa thường đánh chửi cung nhân, thủ đoạn tàn nhẫn, trong cung ai ai cũng biết, nhưng bởi vì nàng là hoàng trưởng nữ, cho nên mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tấn quý phi chưởng quản hậu cung sau đó cắt giảm chi tiêu khắp nơi, chỗ của đại công chúa cũng không ngoại lệ, cung nhân giảm bớt, tiêu chuẩn ăn uống hạ thấp, y phục trang sức tốt đều là Tấn quý phi chọn xong rồi mới đến lượt người khác...
Ngọc Tử Hành - Đậu PhộngTác giả: Đậu PhộngTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTa là Ngọc Tử Hành, ba tuổi mồ côi mẹ, năm tuổi mất cha, sáu tuổi tổ mẫu cũng qua đời, đúng là phượng hoàng trong loài người! À không, phải là sao chổi chiếu mệnh thì đúng hơn! Bá phụ liều mình nuôi ta đến năm mười ba tuổi, kết quả là, vừa mới bàn chuyện kết thân với trưởng nam của Đường phủ phía Nam thì hắn ta sốt cao mà chết. Bàn chuyện với thế tử Trần hầu Tây Kinh thì hắn ta lại ngã ngựa mà mất... Những chuyện này khiến cả Đại Yến nghe đến tên ta là kinh hãi. Cho nên mới có câu nói ở Đại Yến rằng có hai vị họ Ngọc có thể dỗ trẻ con khóc đêm: Một là Ngọc tướng quân đến đánh đòn ngươi. Hai là Ngọc Tử Hành muốn làm vợ ngươi. À, Ngọc tướng quân chính là bá phụ ta, cho nên có thể nói là Ngọc gia chúng ta rất có tiếng tăm trong việc dạy dỗ trẻ nhỏ. Đương nhiên, thuộc hạ của bá phụ ta nhiều vô số kể, biết bao người đã cùng ông vào sinh ra tử, cũng không phải không có người bằng lòng hy sinh con trai mình để thỏa mãn nguyện vọng gả ta đi của bá phụ. Nhưng họ đều là những người đã từng bế… Tên thái giám dẫn đầu mang theo mấy rương châu báu, bị Phúc Bảo ngăn lại ngay ngoài cửa Thư Nguyệt cư."Nghi phi nương nương, người đây là đang kháng chỉ.""Bản cung vốn nên tự mình đến hỏi hoàng thượng, nhưng đêm qua bị khói hun, thân thể không khỏe, không tiện diện thánh. Vậy thì làm phiền ngươi thay bản cung hỏi một chút, bản cung vì chuyện Tư Mã Tiệp dư ăn nhầm hồng hoa mà bị trách mắng quản lý hậu cung không tốt, bị tước đi quyền quản lý, cấm túc mấy tháng nay, hiện giờ người quản lý là Tấn quý phi, trong cung xảy ra hỏa hoạn so với chuyện ăn uống xảy ra sai sót nghiêm trọng hơn nhiều, xin hỏi hoàng thượng sẽ xử trí như thế nào?"Tên thái giám kia nhìn ta với vẻ không thể tin được.“Nghi phi nương nương, cung nữ phóng hỏa kia đã bị bắt, đêm qua đã bị đánh chết.""Bản cung hỏi là cách xử trí người chưởng quản hậu cung!"Tên thái giám không dám trả lời."Nếu hoàng đế không thể công bằng thưởng phạt phân minh, thì chẳng lẽ chỉ có chốn hậu cung này mới loạn sao? Nếu không nhận được câu trả lời của hoàng thượng, bản cung tuyệt đối sẽ không bước ra khỏi Thư Nguyệt cư một bước, cũng tuyệt đối sẽ không ăn một hạt cơm, uống một ngụm nước!"Ta nói xong liền quay đầu trở về Thư Nguyệt cư.Hôm đó, hoàng đế chắc hẳn là nổi trận lôi đình, liên tiếp phái năm sáu tên thái giám đến Thư Nguyệt cư để khiển trách ta.Nào là "không giữ phụ đạo", "vô đức vô hạnh", "ghen ghét đố kỵ", cứ lặp đi lặp lại mãi mấy câu đó, nhàm chán vô cùng.Hôm đó hoàng đế còn cùng Tấn quý phi mở tiệc, dường như hoàn toàn không bị ta ảnh hưởng.Nhưng Tấn quý phi đã mời Thục phi, Hiền phi, Thư tần cùng các phi tần có địa vị cao khác, nhưng không một ai đến dự.Hoàng đế tức giận, sai người đi mời.Thục phi và Thư tần thoái thác với lý do thân thể không khỏe.Hiền phi mặc một thân vải thô đến dự yến tiệc, tháo hết trâm cài trên đầu, hướng hoàng đế hành đại lễ."Hoàng thượng thứ tội, thiếp không muốn cùng kẻ gây họa loạn hậu cung ngồi chung mâm."Hiền phi nhịn nhục nhiều năm, cuối cùng cũng trực tiếp đối đầu với hoàng đế một lần.Hoàng đế chắc hẳn như ngồi trên đống lửa.Ngự Sử đài một đêm dâng lên rất nhiều tấu chương, mắng Tấn quý phi, mắng Kính Dương hầu, mắng Hàm Khang huyện chủ…nói bóng gió mắng hoàng đế.Hiền phi cũng bắt đầu tuyệt thực giống như ta.Tấn quý phi không dám tiếp tục phô trương, vội vàng kết thúc yến tiệc, trở về cung ôm con khóc lóc với hoàng đế.Ngự Sử đài mắng xong thế gia lại tiếp tục mắng…như thế nào, Tấn quý phi của ngươi là bảo bối, nữ nhi nhà chúng ta là cỏ rác sao?Nghi phi xuất thân từ phủ Đại tướng quân, đời đời trung nghĩa, cha càng là vì nước hy sinh, c.h.ế.t không toàn thây, bây giờ cung của nàng ấy bị lửa thiêu, ngay cả một lời công đạo cũng không có?Thỏ c.h.ế.t cáo buồn!Trong số đó, đặc biệt là Hàn gia mắng hăng say nhất. Hàn lão gia từ ở trên triều, cứ mắng tới mắng lui, đến mức sắp ngất xỉu, nhưng mọi người lại không dám để ông ấy ngất.Bởi vì với thể chất của người Hàn gia mà nói, nếu ngất xỉu thì rất dễ mất mạng.Nếu ông ấy có mệnh hệ gì, hoàng đế chắc chắn sẽ bị gán mác hôn quân.Bá phụ lúc này bỗng nhiên kỹ năng diễn xuất bùng nổ: "Chuyện này không thể trách hoàng thượng! Hoàng thượng là một hoàng đế tốt! Trước kia làm gì có chuyện như thế này, mọi người nói xem có đúng không? Chúng ta phải tin tưởng hoàng thượng nhất định sẽ xử lý công bằng!"Hoàng đế bèn lấy cớ thân thể không khỏe, nghỉ triều ba ngày.Kết quả vừa mới về đến hậu cung, lại xảy ra một chuyện lớn.Đại công chúa bị chính cung nữ của mình đập chết.Sóng trước chưa yên, sóng sau đã tới.Lúc đại công chúa chào đời, Thục phi chỉ là một phi tần nhỏ bé, hơn nữa hoàng hậu lại không có con, nên đã đón đại công chúa về nuôi.Tiên hoàng hậu đã nuôi nấng cả đại công chúa và Thẩm Uyên.Thẩm Uyên thì rất bình thường, nhưng đại công chúa lại có tính tình ngang ngược, khó bảo.Đến khi tiên hoàng hậu qua đời, Thục phi đón đại công chúa trở về, thì tính tình nàng ta đã không thể thay đổi được nữa rồi.Đại công chúa thường đánh chửi cung nhân, thủ đoạn tàn nhẫn, trong cung ai ai cũng biết, nhưng bởi vì nàng là hoàng trưởng nữ, cho nên mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua.Tấn quý phi chưởng quản hậu cung sau đó cắt giảm chi tiêu khắp nơi, chỗ của đại công chúa cũng không ngoại lệ, cung nhân giảm bớt, tiêu chuẩn ăn uống hạ thấp, y phục trang sức tốt đều là Tấn quý phi chọn xong rồi mới đến lượt người khác...