Ta là Ngọc Tử Hành, ba tuổi mồ côi mẹ, năm tuổi mất cha, sáu tuổi tổ mẫu cũng qua đời, đúng là phượng hoàng trong loài người! À không, phải là sao chổi chiếu mệnh thì đúng hơn! Bá phụ liều mình nuôi ta đến năm mười ba tuổi, kết quả là, vừa mới bàn chuyện kết thân với trưởng nam của Đường phủ phía Nam thì hắn ta sốt cao mà chết. Bàn chuyện với thế tử Trần hầu Tây Kinh thì hắn ta lại ngã ngựa mà mất... Những chuyện này khiến cả Đại Yến nghe đến tên ta là kinh hãi. Cho nên mới có câu nói ở Đại Yến rằng có hai vị họ Ngọc có thể dỗ trẻ con khóc đêm: Một là Ngọc tướng quân đến đánh đòn ngươi. Hai là Ngọc Tử Hành muốn làm vợ ngươi. À, Ngọc tướng quân chính là bá phụ ta, cho nên có thể nói là Ngọc gia chúng ta rất có tiếng tăm trong việc dạy dỗ trẻ nhỏ. Đương nhiên, thuộc hạ của bá phụ ta nhiều vô số kể, biết bao người đã cùng ông vào sinh ra tử, cũng không phải không có người bằng lòng hy sinh con trai mình để thỏa mãn nguyện vọng gả ta đi của bá phụ. Nhưng họ đều là những người đã từng bế…
Chương 35
Ngọc Tử Hành - Đậu PhộngTác giả: Đậu PhộngTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTa là Ngọc Tử Hành, ba tuổi mồ côi mẹ, năm tuổi mất cha, sáu tuổi tổ mẫu cũng qua đời, đúng là phượng hoàng trong loài người! À không, phải là sao chổi chiếu mệnh thì đúng hơn! Bá phụ liều mình nuôi ta đến năm mười ba tuổi, kết quả là, vừa mới bàn chuyện kết thân với trưởng nam của Đường phủ phía Nam thì hắn ta sốt cao mà chết. Bàn chuyện với thế tử Trần hầu Tây Kinh thì hắn ta lại ngã ngựa mà mất... Những chuyện này khiến cả Đại Yến nghe đến tên ta là kinh hãi. Cho nên mới có câu nói ở Đại Yến rằng có hai vị họ Ngọc có thể dỗ trẻ con khóc đêm: Một là Ngọc tướng quân đến đánh đòn ngươi. Hai là Ngọc Tử Hành muốn làm vợ ngươi. À, Ngọc tướng quân chính là bá phụ ta, cho nên có thể nói là Ngọc gia chúng ta rất có tiếng tăm trong việc dạy dỗ trẻ nhỏ. Đương nhiên, thuộc hạ của bá phụ ta nhiều vô số kể, biết bao người đã cùng ông vào sinh ra tử, cũng không phải không có người bằng lòng hy sinh con trai mình để thỏa mãn nguyện vọng gả ta đi của bá phụ. Nhưng họ đều là những người đã từng bế… Ta cảm thấy hoàng đế thật sự là ấu trĩ, chẳng lẽ sự tồn tại của Tấn thị thật sự khiến hắn trở nên ngu ngốc sao?Lúc ta tiến cung hắn vẫn là một hoàng đế khá bình thường mà..."Hoàng thượng, người không muốn thần thiếp làm hoàng hậu, thần thiếp tự nhiên không thể phản bác, vậy thì xin hoàng thượng tìm một nữ tử khác có thể làm hoàng hậu, dám làm hoàng hậu đi. Thần thiếp thật sự mệt mỏi rồi, xin thứ cho thần thiếp đi ăn cơm."Hoàng đế bất ngờ xông vào, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Nàng chưa bao giờ xem trẫm ra gì, phải không? Được, trẫm sẽ cho nàng biết, ai mới là phu quân của nàng!"Hắn kéo ta, định đưa vào tẩm điện.Mấy ngày nay ta không ăn không uống, đầu óc choáng váng, lại bị hắn lôi kéo như vậy, trước mắt tối sầm, ngất lịm đi.........Khi ta tỉnh lại, Phúc Bảo và Anh Mãn đang hầu bên giường, mặt mày hớn hở.Phúc Bảo hô lên: "Các vị điện hạ, Hoàng hậu nương nương tỉnh rồi!""Hoàng hậu?"Anh Mãn đáp: "Nương nương đã được sắc phong Hoàng hậu, thánh chỉ ban xuống mấy hôm trước, lễ sắc phong vào mùng mười tháng sau ạ."Ta ôm đầu nghĩ, kỳ nghỉ kết thúc, lại phải "lên chức" rồi.......Yên Vân khuyết.Trên thảo nguyên mênh m.ô.n.g bát ngát, một thiếu niên vai mang thương tích, m.á.u chảy đầm đìa, cưỡi hắc mã, đuổi theo một nam nhân cũng mình đầy thương tích.Thiếu niên trên lưng ngựa múa lưỡi đao tròn, phát ra những tiếng xé gió vun vút.Hai người càng lúc càng gần, gần đến mức mũi đao của thiếu niên đã chạm tới tóc mai của gã kia.Bất ngờ, gã xoay người lại, tung ra một nắm bột trắng về phía thiếu niên.Nhưng thiếu niên đã lường trước được, lộn người xuống ngựa tránh đi, đồng thời tay phải xoay một vòng, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ. Thủ cấp của gã kia liền rơi xuống.Lưỡi đao ra quá nhanh, m.á.u của gã chỉ kịp để lại một vệt đỏ mảnh như sợi chỉ trên mặt thiếu niên, càng tôn lên vẻ đẹp yêu mị, khó phân nam nữ của hắn.Chẳng mấy chốc, hai thiếu niên mặc giáp trụ dẫn theo kỵ binh đuổi tới."Đại ca!"Thấy hai người xuống ngựa, thiếu niên mới thở phào nhẹ nhõm, giơ cao thủ cấp trong tay, gắng gượng cười nói: "Mang đầu tên Đột Quyết vương này về, làm quà mừng tỷ tỷ lên ngôi Hoàng hậu..."Dứt lời, hắn ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh nhân sự.Trước đại lễ phong hậu, Thái hậu rốt cuộc hồi cung.Lần này người đi lễ Phật trở về, khí chất càng thêm trầm tĩnh, tựa như dòng suối trong vắt nhìn không thấy đáy, vừa thanh khiết vừa sâu thẳm.Thái hậu lại mời ta dùng trà.So với năm đó, khi ta mới nhập cung, tâm cảnh của cả hai chúng ta đều đã có nhiều thay đổi."Tử Hành, rốt cuộc con không thể trở thành một phi tần mẫu mực." Thái hậu mở đầu câu chuyện."Nhưng không phải con không làm được, mà là con không muốn. Việc của Tấn gia, có rất nhiều cách giải quyết, cớ sao con lại chọn cách nguy hiểm nhất? Điều này không giống với con người luôn cầu toàn, luôn tự trách mình như con."Quả thật, khích động triều thần gây sức ép với Hoàng thượng, chẳng phải là một hành động mạo hiểm sao?Ta thưa với Thái hậu: "Bởi vì nếu không có Tấn gia, cũng sẽ có Triệu gia, Tiền gia, Tôn gia, Lý gia. Tử Hành luôn nghĩ rằng, Hoàng hậu không chỉ là Hoàng hậu của hậu cung. Nếu Hoàng hậu chỉ quanh quẩn nơi nội cung, thì không xứng với Hoàng thượng. Cho nên, việc hậu cung thì giải quyết ở hậu cung, việc của Hoàng hậu cần phải có triều đình quyết định. Thái hậu, có lẽ con sẽ có lời bất kính với người...""Cứ nói.""Người trước khi Hoàng thượng đăng cơ, cũng chưa từng làm Hoàng hậu."Đúng vậy, ngôi vị cao nhất của Thái hậu là Quý phi, chung quy bởi vì xuất thân thấp hèn, nên chỉ dừng lại ở đó.Thái hậu vẫn tiếp tục pha trà, dường như không hề bị những lời nói phạm thượng của ta làm ảnh hưởng."Phải, từ thời Cao Tổ khai quốc đến nay, hậu cung vẫn luôn có chuyện con gái nhà thường dân được sủng ái mà một bước lên mây. Dù Hoàng đế có yêu thương đến đâu, cũng chỉ có thể phong làm phi làm tần, chứ ngôi vị Hoàng hậu đâu chỉ dựa vào tình yêu của Hoàng đế. Trước kia, ai gia cũng từng nghĩ không thông, vương hầu tướng tướng há lại có dòng giống, ai gia so với người khác, chẳng qua chỉ là không có một người cha quyền quý, nên mới bị kìm hãm ở ngôi vị Quý phi. Giờ nghĩ lại, Tiên đế làm vậy là đang bảo vệ ai gia."
Ngọc Tử Hành - Đậu PhộngTác giả: Đậu PhộngTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTa là Ngọc Tử Hành, ba tuổi mồ côi mẹ, năm tuổi mất cha, sáu tuổi tổ mẫu cũng qua đời, đúng là phượng hoàng trong loài người! À không, phải là sao chổi chiếu mệnh thì đúng hơn! Bá phụ liều mình nuôi ta đến năm mười ba tuổi, kết quả là, vừa mới bàn chuyện kết thân với trưởng nam của Đường phủ phía Nam thì hắn ta sốt cao mà chết. Bàn chuyện với thế tử Trần hầu Tây Kinh thì hắn ta lại ngã ngựa mà mất... Những chuyện này khiến cả Đại Yến nghe đến tên ta là kinh hãi. Cho nên mới có câu nói ở Đại Yến rằng có hai vị họ Ngọc có thể dỗ trẻ con khóc đêm: Một là Ngọc tướng quân đến đánh đòn ngươi. Hai là Ngọc Tử Hành muốn làm vợ ngươi. À, Ngọc tướng quân chính là bá phụ ta, cho nên có thể nói là Ngọc gia chúng ta rất có tiếng tăm trong việc dạy dỗ trẻ nhỏ. Đương nhiên, thuộc hạ của bá phụ ta nhiều vô số kể, biết bao người đã cùng ông vào sinh ra tử, cũng không phải không có người bằng lòng hy sinh con trai mình để thỏa mãn nguyện vọng gả ta đi của bá phụ. Nhưng họ đều là những người đã từng bế… Ta cảm thấy hoàng đế thật sự là ấu trĩ, chẳng lẽ sự tồn tại của Tấn thị thật sự khiến hắn trở nên ngu ngốc sao?Lúc ta tiến cung hắn vẫn là một hoàng đế khá bình thường mà..."Hoàng thượng, người không muốn thần thiếp làm hoàng hậu, thần thiếp tự nhiên không thể phản bác, vậy thì xin hoàng thượng tìm một nữ tử khác có thể làm hoàng hậu, dám làm hoàng hậu đi. Thần thiếp thật sự mệt mỏi rồi, xin thứ cho thần thiếp đi ăn cơm."Hoàng đế bất ngờ xông vào, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Nàng chưa bao giờ xem trẫm ra gì, phải không? Được, trẫm sẽ cho nàng biết, ai mới là phu quân của nàng!"Hắn kéo ta, định đưa vào tẩm điện.Mấy ngày nay ta không ăn không uống, đầu óc choáng váng, lại bị hắn lôi kéo như vậy, trước mắt tối sầm, ngất lịm đi.........Khi ta tỉnh lại, Phúc Bảo và Anh Mãn đang hầu bên giường, mặt mày hớn hở.Phúc Bảo hô lên: "Các vị điện hạ, Hoàng hậu nương nương tỉnh rồi!""Hoàng hậu?"Anh Mãn đáp: "Nương nương đã được sắc phong Hoàng hậu, thánh chỉ ban xuống mấy hôm trước, lễ sắc phong vào mùng mười tháng sau ạ."Ta ôm đầu nghĩ, kỳ nghỉ kết thúc, lại phải "lên chức" rồi.......Yên Vân khuyết.Trên thảo nguyên mênh m.ô.n.g bát ngát, một thiếu niên vai mang thương tích, m.á.u chảy đầm đìa, cưỡi hắc mã, đuổi theo một nam nhân cũng mình đầy thương tích.Thiếu niên trên lưng ngựa múa lưỡi đao tròn, phát ra những tiếng xé gió vun vút.Hai người càng lúc càng gần, gần đến mức mũi đao của thiếu niên đã chạm tới tóc mai của gã kia.Bất ngờ, gã xoay người lại, tung ra một nắm bột trắng về phía thiếu niên.Nhưng thiếu niên đã lường trước được, lộn người xuống ngựa tránh đi, đồng thời tay phải xoay một vòng, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ. Thủ cấp của gã kia liền rơi xuống.Lưỡi đao ra quá nhanh, m.á.u của gã chỉ kịp để lại một vệt đỏ mảnh như sợi chỉ trên mặt thiếu niên, càng tôn lên vẻ đẹp yêu mị, khó phân nam nữ của hắn.Chẳng mấy chốc, hai thiếu niên mặc giáp trụ dẫn theo kỵ binh đuổi tới."Đại ca!"Thấy hai người xuống ngựa, thiếu niên mới thở phào nhẹ nhõm, giơ cao thủ cấp trong tay, gắng gượng cười nói: "Mang đầu tên Đột Quyết vương này về, làm quà mừng tỷ tỷ lên ngôi Hoàng hậu..."Dứt lời, hắn ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh nhân sự.Trước đại lễ phong hậu, Thái hậu rốt cuộc hồi cung.Lần này người đi lễ Phật trở về, khí chất càng thêm trầm tĩnh, tựa như dòng suối trong vắt nhìn không thấy đáy, vừa thanh khiết vừa sâu thẳm.Thái hậu lại mời ta dùng trà.So với năm đó, khi ta mới nhập cung, tâm cảnh của cả hai chúng ta đều đã có nhiều thay đổi."Tử Hành, rốt cuộc con không thể trở thành một phi tần mẫu mực." Thái hậu mở đầu câu chuyện."Nhưng không phải con không làm được, mà là con không muốn. Việc của Tấn gia, có rất nhiều cách giải quyết, cớ sao con lại chọn cách nguy hiểm nhất? Điều này không giống với con người luôn cầu toàn, luôn tự trách mình như con."Quả thật, khích động triều thần gây sức ép với Hoàng thượng, chẳng phải là một hành động mạo hiểm sao?Ta thưa với Thái hậu: "Bởi vì nếu không có Tấn gia, cũng sẽ có Triệu gia, Tiền gia, Tôn gia, Lý gia. Tử Hành luôn nghĩ rằng, Hoàng hậu không chỉ là Hoàng hậu của hậu cung. Nếu Hoàng hậu chỉ quanh quẩn nơi nội cung, thì không xứng với Hoàng thượng. Cho nên, việc hậu cung thì giải quyết ở hậu cung, việc của Hoàng hậu cần phải có triều đình quyết định. Thái hậu, có lẽ con sẽ có lời bất kính với người...""Cứ nói.""Người trước khi Hoàng thượng đăng cơ, cũng chưa từng làm Hoàng hậu."Đúng vậy, ngôi vị cao nhất của Thái hậu là Quý phi, chung quy bởi vì xuất thân thấp hèn, nên chỉ dừng lại ở đó.Thái hậu vẫn tiếp tục pha trà, dường như không hề bị những lời nói phạm thượng của ta làm ảnh hưởng."Phải, từ thời Cao Tổ khai quốc đến nay, hậu cung vẫn luôn có chuyện con gái nhà thường dân được sủng ái mà một bước lên mây. Dù Hoàng đế có yêu thương đến đâu, cũng chỉ có thể phong làm phi làm tần, chứ ngôi vị Hoàng hậu đâu chỉ dựa vào tình yêu của Hoàng đế. Trước kia, ai gia cũng từng nghĩ không thông, vương hầu tướng tướng há lại có dòng giống, ai gia so với người khác, chẳng qua chỉ là không có một người cha quyền quý, nên mới bị kìm hãm ở ngôi vị Quý phi. Giờ nghĩ lại, Tiên đế làm vậy là đang bảo vệ ai gia."
Ngọc Tử Hành - Đậu PhộngTác giả: Đậu PhộngTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTa là Ngọc Tử Hành, ba tuổi mồ côi mẹ, năm tuổi mất cha, sáu tuổi tổ mẫu cũng qua đời, đúng là phượng hoàng trong loài người! À không, phải là sao chổi chiếu mệnh thì đúng hơn! Bá phụ liều mình nuôi ta đến năm mười ba tuổi, kết quả là, vừa mới bàn chuyện kết thân với trưởng nam của Đường phủ phía Nam thì hắn ta sốt cao mà chết. Bàn chuyện với thế tử Trần hầu Tây Kinh thì hắn ta lại ngã ngựa mà mất... Những chuyện này khiến cả Đại Yến nghe đến tên ta là kinh hãi. Cho nên mới có câu nói ở Đại Yến rằng có hai vị họ Ngọc có thể dỗ trẻ con khóc đêm: Một là Ngọc tướng quân đến đánh đòn ngươi. Hai là Ngọc Tử Hành muốn làm vợ ngươi. À, Ngọc tướng quân chính là bá phụ ta, cho nên có thể nói là Ngọc gia chúng ta rất có tiếng tăm trong việc dạy dỗ trẻ nhỏ. Đương nhiên, thuộc hạ của bá phụ ta nhiều vô số kể, biết bao người đã cùng ông vào sinh ra tử, cũng không phải không có người bằng lòng hy sinh con trai mình để thỏa mãn nguyện vọng gả ta đi của bá phụ. Nhưng họ đều là những người đã từng bế… Ta cảm thấy hoàng đế thật sự là ấu trĩ, chẳng lẽ sự tồn tại của Tấn thị thật sự khiến hắn trở nên ngu ngốc sao?Lúc ta tiến cung hắn vẫn là một hoàng đế khá bình thường mà..."Hoàng thượng, người không muốn thần thiếp làm hoàng hậu, thần thiếp tự nhiên không thể phản bác, vậy thì xin hoàng thượng tìm một nữ tử khác có thể làm hoàng hậu, dám làm hoàng hậu đi. Thần thiếp thật sự mệt mỏi rồi, xin thứ cho thần thiếp đi ăn cơm."Hoàng đế bất ngờ xông vào, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Nàng chưa bao giờ xem trẫm ra gì, phải không? Được, trẫm sẽ cho nàng biết, ai mới là phu quân của nàng!"Hắn kéo ta, định đưa vào tẩm điện.Mấy ngày nay ta không ăn không uống, đầu óc choáng váng, lại bị hắn lôi kéo như vậy, trước mắt tối sầm, ngất lịm đi.........Khi ta tỉnh lại, Phúc Bảo và Anh Mãn đang hầu bên giường, mặt mày hớn hở.Phúc Bảo hô lên: "Các vị điện hạ, Hoàng hậu nương nương tỉnh rồi!""Hoàng hậu?"Anh Mãn đáp: "Nương nương đã được sắc phong Hoàng hậu, thánh chỉ ban xuống mấy hôm trước, lễ sắc phong vào mùng mười tháng sau ạ."Ta ôm đầu nghĩ, kỳ nghỉ kết thúc, lại phải "lên chức" rồi.......Yên Vân khuyết.Trên thảo nguyên mênh m.ô.n.g bát ngát, một thiếu niên vai mang thương tích, m.á.u chảy đầm đìa, cưỡi hắc mã, đuổi theo một nam nhân cũng mình đầy thương tích.Thiếu niên trên lưng ngựa múa lưỡi đao tròn, phát ra những tiếng xé gió vun vút.Hai người càng lúc càng gần, gần đến mức mũi đao của thiếu niên đã chạm tới tóc mai của gã kia.Bất ngờ, gã xoay người lại, tung ra một nắm bột trắng về phía thiếu niên.Nhưng thiếu niên đã lường trước được, lộn người xuống ngựa tránh đi, đồng thời tay phải xoay một vòng, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ. Thủ cấp của gã kia liền rơi xuống.Lưỡi đao ra quá nhanh, m.á.u của gã chỉ kịp để lại một vệt đỏ mảnh như sợi chỉ trên mặt thiếu niên, càng tôn lên vẻ đẹp yêu mị, khó phân nam nữ của hắn.Chẳng mấy chốc, hai thiếu niên mặc giáp trụ dẫn theo kỵ binh đuổi tới."Đại ca!"Thấy hai người xuống ngựa, thiếu niên mới thở phào nhẹ nhõm, giơ cao thủ cấp trong tay, gắng gượng cười nói: "Mang đầu tên Đột Quyết vương này về, làm quà mừng tỷ tỷ lên ngôi Hoàng hậu..."Dứt lời, hắn ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh nhân sự.Trước đại lễ phong hậu, Thái hậu rốt cuộc hồi cung.Lần này người đi lễ Phật trở về, khí chất càng thêm trầm tĩnh, tựa như dòng suối trong vắt nhìn không thấy đáy, vừa thanh khiết vừa sâu thẳm.Thái hậu lại mời ta dùng trà.So với năm đó, khi ta mới nhập cung, tâm cảnh của cả hai chúng ta đều đã có nhiều thay đổi."Tử Hành, rốt cuộc con không thể trở thành một phi tần mẫu mực." Thái hậu mở đầu câu chuyện."Nhưng không phải con không làm được, mà là con không muốn. Việc của Tấn gia, có rất nhiều cách giải quyết, cớ sao con lại chọn cách nguy hiểm nhất? Điều này không giống với con người luôn cầu toàn, luôn tự trách mình như con."Quả thật, khích động triều thần gây sức ép với Hoàng thượng, chẳng phải là một hành động mạo hiểm sao?Ta thưa với Thái hậu: "Bởi vì nếu không có Tấn gia, cũng sẽ có Triệu gia, Tiền gia, Tôn gia, Lý gia. Tử Hành luôn nghĩ rằng, Hoàng hậu không chỉ là Hoàng hậu của hậu cung. Nếu Hoàng hậu chỉ quanh quẩn nơi nội cung, thì không xứng với Hoàng thượng. Cho nên, việc hậu cung thì giải quyết ở hậu cung, việc của Hoàng hậu cần phải có triều đình quyết định. Thái hậu, có lẽ con sẽ có lời bất kính với người...""Cứ nói.""Người trước khi Hoàng thượng đăng cơ, cũng chưa từng làm Hoàng hậu."Đúng vậy, ngôi vị cao nhất của Thái hậu là Quý phi, chung quy bởi vì xuất thân thấp hèn, nên chỉ dừng lại ở đó.Thái hậu vẫn tiếp tục pha trà, dường như không hề bị những lời nói phạm thượng của ta làm ảnh hưởng."Phải, từ thời Cao Tổ khai quốc đến nay, hậu cung vẫn luôn có chuyện con gái nhà thường dân được sủng ái mà một bước lên mây. Dù Hoàng đế có yêu thương đến đâu, cũng chỉ có thể phong làm phi làm tần, chứ ngôi vị Hoàng hậu đâu chỉ dựa vào tình yêu của Hoàng đế. Trước kia, ai gia cũng từng nghĩ không thông, vương hầu tướng tướng há lại có dòng giống, ai gia so với người khác, chẳng qua chỉ là không có một người cha quyền quý, nên mới bị kìm hãm ở ngôi vị Quý phi. Giờ nghĩ lại, Tiên đế làm vậy là đang bảo vệ ai gia."